“Mẹ, có phải là mẹ không cần bọn con nữa phải không?” Bảo Vỹ khóc thút thít
Năm đứa bé khác cũng trong trạng thái có thể òa khóc bất kỳ lúc nào.
“Đương nhiên là không phải rồi! Mẹ yêu các con như vậy, sao lại không cần các con được chứ? Ngày mai mẹ sẽ đến gặp các con, vậy nên giờ các con phải ngoan ngoãn đi ngủ đi nhé, được không?” Đào Anh Thy hỏi.
“Vâng ạI” Sáu đứa bé con đồng thanh đáp.
Cuộc gọi chưa kết thúc, Tư Hải Minh đã đi vào. Anh nghe thấy giọng nói của Đào Anh Thy, con ngươi đen khẽ chuyển động.
Dì Hà thấy anh vào, vội vàng đứng lên nhường chỗ.
Sáu đứa bé con còn đang vây quanh điện thoại nói chuyện.
“Mẹ, con muốn súng đồ chơi của con!” Bảo Nam nói.
“Còn gấu mèo của con!” Bảo Vỹ.
“Diều của con này!” Bảo Long.
“Con..” Bảo My.
“Mẹ, mẹ, còn nhãn của con nữa, chíu chíu!
“…Bút!” Bảo An chậm chạp nói.
Đào Anh Thy cứ nghĩ Tư Hải Minh đã cho các con rất nhiều thứ, chúng đã quên cô rồi. Không ngờ các con vẫn còn nhớ đến những món đồ chơi chưa đến ba trăm nghìn trong nhà. Điều này không phải đang chứng minh bọn
chúng có ba rồi thì vẫn cần mẹ sao?
Đào Anh Thy mềm lòng, cô sắp bật khóc rồi nhưng vẫn cố nhịn xuống: “Được, ngày mai mẹ mang đến cho các con. Bây giờ ngoan ngoãn đi ngủ đi, được không?”
“Vâng!” Sáu đứa bé đồng thanh đáp vang dội, sáu cái miệng nhỏ nhắn tròn tròn há ra.
“Dì Hà, Tư Hải Minh có ở đó không?” Đào Anh Thy tức giận, giọng điệu hơi trách cứ: “Anh ta muốn mang con về nhà mình, sao giờ lại không quan tâm đến chúng chứ?”
Vẻ mặt dì Hà luống cuống, bà còn chưa phản ứng kịp thì Tư Hải Minh đã nhận lấy điện thoại, tắt loa ngoài đi: “Tôi đây, cô muốn nói gì?”
“….” Đào Anh Thy sửng sốt, cô không ngờ anh cũng có mặt ở đó.
Dì Hà yên lặng đắp chăn cho sáu bé con.
Từ Hải Minh vừa ra khỏi phòng vừa nói “Không phải cô đang tìm tôi sao, sao lại không nói gì.”
“Vì sao anh để các con khóc như vậy hả? Anh đã làm gì?” Đào Anh Thy cố gắng khiến giọng mình bình thường nhất có thế. Nếu không, cô sẽ chọc giận Tư Hải Minh, khi đó anh ta lại không cho cô gặp mặt con.
“Lo lắng thì đến đây đi” Giọng điệu của Tư Hải Minh rất thờ ơ.
Đào Anh Thy mím môi, sau đó từ chối: ‘Không cần. Ngài Hải Minh, nuôi con không phải chỉ cần cho bọn chúng hưởng thụ lợi ích vật chất, còn phải chăm sóc tinh thần của chúng nữa, anh phải thường xuyên ở cạnh các con, nhất là vào buổi tối.”
“Nếu không đến thì câm miệng”
“Tôi… Này?” Đào Anh Thy còn chưa nói xong, bên kia đã cúp máy.
Tính tình người đàn ông này đúng là sáng nắng chiều mưa mà.
Đào Anh Thy giận mà không dám nói gì, sợ chọc đến anh.
Từ Hải Minh vào phòng, trả điện thoại cho dì Hà: “Ra ngoài”.
truyện teen hay“Vâng” Dì Hà đi ra ngoài, đóng cứa lại.
Tư Hải Minh ngồi cạnh mép giường, nhìn sáu đôi mắt to tròn ngây thơ, im lặng cầm quyển truyện cổ tích bên cạnh lên hỏi: “Muốn nghe truyện cổ tích không?”
“Có ạ” Sáu giọng nói có to có nhỏ nhưng đều rất ngây ngô.
Mặt Tư Hải Minh không chút cảm xúc, anh mở quyển truyện cổ tích ra.
Ai mà ngờ được Tư Hải Minh đường đường là người đứng đầu nghiêm khắc, chưa bao giờ nương tay với ai của tập đoàn Vương Tân, là người có quyền thế bậc nhất thủ đô giờ lại lại đang kiên nhắn ngồi đọc truyện cổ tích cho sáu đứa bé nghe chứ.
Đọc xong vài câu chuyện, số lượng từ mà người kiệm lời Tư Hải Minh nói còn nhiều hơn lời anh nói suốt một tháng
Có điều, không hề có tác dụng gì.
Sáu đứa bé vẫn mở to đôi mắt hồn nhiên nhìn Tư Hải Minh, hoàn toàn không buồn ngủ.
“Không dễ nghe sao?” Tư Hải Minh hỏi.
“Ba, ba có thể ngủ với con không?” Bảo Vỹ hỏi.
Yêu cầu ấy khiến Tư Hải Minh sửng sốt. Anh lập tức im lặng nhăn mày, uy hiếp: “Đã lớn như vậy, phải biết cách ngủ một mình rồi”
“Hu hu hu..”
“Hu hu hu…”
Sáu đứa bé hoàn toàn không nghe đạo lý của chủ tịch tập đoàn Vương Tân, nước mắt chúng đảo quanh hốc mắt, môi bĩu ra, sắp khóc đến nơi.