“Cũng thật là làm khó thằng cháu bệnh tật nhà mình quá, vì để lấy được nhiều cổ phần hơn mà phải cưới loại con gái nhà quê xấu xí này, cũng không biết có bị dọa chết trước đêm tân hôn không nữa?” Người nói chuyện là cô của Lạc Du Cẩn, Lạc Anh Thư.

“Chỉ có thể nói rằng ba em bất công thôi!” Chồng của Lạc Anh Thư – Bối Minh Tú mỉa mai.

“Con thì lại cảm thấy rất thú vị”

Con trai duy nhất của hai người, Bối Kỳ Nam, nghiền ngẫm nói: “Ba mẹ nhìn xem, một tên ma ốm, một đứa xấu xí, có phải là một sự kết hợp hoàn hảo không?”

Lạc Anh Thư cau mày: “Con đừng có xem đây là trò cười của người khác, nhà chúng ta sắp trở thành trò cười rồi đấy! Giới thiệu bạn gái cho con thì con không thèm, bảo tự đi tìm thì lại không chịu đi, chẳng lẽ con định tặng hết cổ phần cho Lạc Du Cẩn thật đấy à?”

“Vội gì chứ? Cũng có phải đêm nay là đêm tân hôn ngay đâu. Lại nói, nếu như anh con thật sự có năng lực về phương diện kia, vậy thì Chu Nhược Hân lúc nào cũng ở bên cạnh anh ta mà sao anh ta lại chẳng động lòng chút nào chứ? Có thể thấy rằng anh ta không được”

Bối Kỳ Nam phân tích rất hợp lý, khiến ba mẹ anh ta tạm thời im miệng.

Bữa trưa ăn cơm Tây.

Vô Tội có chút bối rối nhìn bộ đồ ăn đặt trước mắt, đừng nói là cơm Tây, cô ta chưa từng sử dụng bất kỳ loại dụng cụ ăn uống nào hết. Đối với cô ta mà nói thì đồ ăn Tây cũng chẳng khác gì đồ ăn trong nước hết.

“Một con nhóc nhà quê chưa từng ăn cơm Tây, chắc chắn sẽ không biết cách dùng bộ đồ ăn đâu” Lạc Anh Thư nhỏ giọng nói với con trai ngồi ở bên cạnh.

“Có cảm giác cô ta không có số giàu sang nhưng cứ ráng chen chân vào vòng quyền quý ấy” Bối Kỳ Nam mỉa mai.

Chu Nhược Hân không có tư cách ngồi vào bàn ăn, lúc này, cô ta đang đứng sau lưng Lạc Du Cẩn, chuẩn bị xem trò cười của Vô Tội.

Chính cô ta là người đã đưa ra chủ ý này, bởi vì người nhà quê chưa từng ăn cơm Tây, đương nhiên là phải cho cô ta ăn thứ chưa bao giờ được ăn rồi.

Đó mới chính là cách tiếp khách nha.

Ngày khi mọi người muốn nhìn thấy Vô Tội làm trò cười, thì cô ta đã trực tiếp đưa tay ra cầm lấy một miếng thịt ở trong đĩa rồi nhét vào.

trong miệng, sau đó cắn một ngụm rồi bình tĩnh nhai nuốt.

Mọi người ngồi trước bàn ăn đều sững sờ, thế nào cũng không nghĩ ra cô ta sẽ dùng tay để ăn? Hẳn nên yêu cầu một đôi đũa mới đúng?

Vô Tội không hề cảm thấy hành vi của mình có gì không ổn cả.

Lúc cô ta vẫn còn ở trên đảo Cấm, còn chưa từng nghe nói tới bộ dụng cụ ăn uống, tất cả đều dùng tay hết.

Nếu như không biết cách sử dụng bộ đồ ăn thì dùng tay là tiện nhất.

Ông cụ Lạc bật cười ha hả: “Quên mất cháu không biết sử dụng bộ đồ ăn, đi lấy cho con bé một đôi đũa, dùng đũa gắp như vậy”

Chu Nhược Hân đi lấy một đôi đũa đến.

Vô Tội trực tiếp từ chối: “Không cần”

Biểu cảm của mỗi người đúng là đủ mọi dáng vẻ.

“Con thấy con nhóc này bị ngốc thì phải?” Lạc Anh Thư cố nín cười.

Đúng lúc này bên cạnh bỗng có một bàn tay trắng trẻo của đàn ông duỗi sang, đặt chiếc dĩa vào trong tay của Vô Tội, rồi cầm tay cô ta cắm vào miếng thịt: “Ăn như vậy”

Vô Tội thỉnh thoảng lại nhìn chằm chăm vào người đàn ông đang dạy mình, tay của anh ta rất lạnh, có vẻ như mắc bệnh đã đến giai đoạn cuối cùng, anh ta giống hệt với Lam Kiều Nhi, hay thích xen vào chuyện của người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play