Sáng sớm hôm sau, từ đằng xa đã có thể nghe thấy những âm thanh sột soạt sột soạt. Vô Tội tỉnh giấc, ngồi dậy thì nhìn thấy người kia làm một chuyện giống hệt như ngày hôm qua, Lam Kiều Nhi bưng một chén thịt gà tới trước mặt cô ta, nói: “Đây là thịt gà, cô ăn đi.”

Trong nhà chỉ có mỗi một con gà này thôi, mặc dù Lam Kiều Nhi có chút xót ruột, nhưng mà cô ấy sợ cô gái xinh đẹp này sẽ bị chết đói.

Thịt có mùi thơm hơn so với quả bắp ngày hôm qua, khuôn mặt của Vô Tội cũng không còn lạnh lùng như trước nữa, nhưng cô ta vẫn không tiếp nhận tình cảm của Lam Kiều Nhi mà nói: “Tôi không ăn, đừng đưa tới nữa”

“Tại sao? Cô không đói bụng à?”

Vô Tội không để ý đến cô ấy, đứng dậy rời đi.

Lam Kiều Nhi cảm thấy có lẽ cô gái này sợ người lạ, thường xuyên đưa thức ăn tới là được rồi.

Vì thế, tới ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, mỗi ngày cô ấy đều mang những loại thức ăn khác nhau đến cho Vô Tội. Có cá, có khoai tây, còn có cả khoai lang nữa.

Đến ngày thứ sáu, Lam Kiều Nhi đưa tới một thứ hình tròn, có màu da cam.

Vô Tội không biết đó là gì, hai mắt nhìn chăm chằm vào nó.

Lam Kiều Nhi nói: ‘Cô không nhớ sao? Lúc ở trong vườn hồng đó, nhưng đó là quả xanh, bây giờ quả đã chín, có thể ăn được rồi. Cô ăn thử đi, đảm bảo là ăn rất ngon luôn”

Sau khi Lam Kiều Nhi liên tục mang đồ ăn đến thì lòng phòng bị của Vô Tội đối với cô ấy cũng càng ngày càng giảm xuống. Nhìn quả hồng trong tay Lam Kiều Nhi, Vô Tội chần chờ vài giây, sau đó vươn tay ra.

Thấy sự kiên trì của bản thân cuối cùng cũng được đón nhận, trên mặt Lam Kiều Nhi lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Vô Tội bị nụ cười hồn nhiên trên mặt cô ấy tác động, hỏi: “Cô cười cái gì?”

“Chỉ cần cô chịu ăn thì cô sẽ có thể sống sót nha”

“Tôi sẽ không chết” Vô Tội nói thật. Cô ta cúi đầu mân mê quả hồng mềm mềm trên tay, đưa lên miệng cắn một miếng, mùi vị thật kỳ quái, còn có vị ngòn ngọt nữa.

“Có ngon không?”

Vô Tội gật đầu.

Lam Kiều Nhi mỉm cười vẫy vẫy tay với cô ta và nói hẹn gặp lại ngày mai nha!”

Trên đường về nhà, cô ấy còn nghĩ: ‘Hôm nay đã ăn đồ ăn mình tặng rồi, vậy thì ngày mai hẳn là có thể mời cô ấy về nhà mình ở nhỉ? Ôi, cô ấy không bị sói ăn thịt, thật là tốt quá đi!’ Sáng sớm hôm sau, Vô Tội tỉnh lại. Ban đầu cô ta nằm ngủ ở dưới gốc cây, nhưng bây giờ cô ta đã chuyển lên ngủ trên chạc cây rồi.

Vô Tội mở to mắt, ở phía xa xa, sắc trời đã bắt đầu sáng lên.

Không thấy cô gái kia ở dưới gốc cây, cũng không có đồ ăn nóng sốt. Lần nào mình cũng tỉnh giấc vì sự xuất hiện của cô ấy cả. Hình như hôm nay cô ấy tới muộn.

Vô Tội nằm trên tán cây rất lâu, hai mắt mở to, nhàm chán nghịch đám lá cây.

ôi về nhà đây, Mặt trời đã ló dạng nhưng Lam Kiều Nhi vẫn chưa tới.

“Hôm nay cô ấy không đến đưa đồ ăn sao?

Vô Tội đợi từ sáng cho đến tận tối, bụng đói sôi ùng ục lên. Cuối cùng, cô ta đành phải tự mình đi tìm thức ăn.

Sáng hôm sau, cô gái kia vẫn không xuất hiện.

Đến ngày thứ ba, Vô Tội rời khỏi gốc cây to, men theo con đường nhỏ mọc đầy cây gai đi xuống dưới núi.

Từ phía xa xa, cô ta đã nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ đứng lẻ loi một mình.

Cô gái kia nói rằng trước cửa nhà cô ấy có một cái cây bị nghiêng qua một bên…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play