Kiều Tiết Thanh chơi với chim một lát nữa thì cảm thấy chán, nên muốn đi ra ngoài tìm bạn của ông ta.
Lúc đang trên đường đi thì xe rẽ vào đường nhỏ, đèn đường nơi đó không sáng lắm, luôn làm cho người ta cảm thấy rùng rợn. Kiều Tiết Thanh ngồi trong xe cũng cảm nhận thấy bầu không khí bất an.
Lúc này, bên lề con đường nhỏ có mấy người đàn ông cầm súng nhảy ra.
Tài xế sợ hãi thắng gấp.
“Mở cửa!” Một tên chỉa họng súng vào tài xế.
Tài xế sợ hãi mở cửa ra.
Kiều Tiết Thanh vừa định mắng tài xế thì cửa đã bị mở ra, ngay sau đó đã bị lôi ra ngoài lăn xuống đất như một quả bóng — “Các người muốn làm gì? Có biết tôi là ai không hả?”
Kiều Tiết Thanh định giãy giụa thì một tên cầm súng đứng phía sau dùng báng súng đập mạnh vào gáy ông ta. Trước mắt Kiều Tiết Thanh tối sầm, ngã xuống đất ngất xỉu.
Chờ đến lúc tỉnh lại thì ông ta phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nghèo nàn, giống như mới dựng tạm.
Ông ta bị trói, kinh hoảng nhìn cách đó không xa có mấy người đàn ông vừa ngồi, vừa đứng trên tay ai cũng cầm súng.
Một người trong đó đứng lên, còn chưa nói gì đã cho Kiều Tiết Thanh một đấm, đánh đến ông ta không ngừng kêu gào, thiếu chút nữa bộ xương già cũng ngủm củ tỏi luôn.
“Các người… Rốt cuộc các người muốn gì? Muốn tiền tôi cho các người tiền, đừng đánh nữa! Tôi chính là… Chính là người của nhà họ Đế, các người dám chọc tới nhà họ Đế sao? Nhà họ Đế nhất định sẽ khiến cho các người… “
Kiều Tiết Thanh còn chưa nói xong thì một đấm lại bay đến, đánh cho mặt ông ta đầy máu, không nói nổi nữa.
Người kia xách cổ áo ông ta lên: “Nhà họ Đế là cái thá gì? Thứ máu lai đó dựa vào đâu mà ở đây muốn làm gì thì làm? Sớm muộn gì nhà họ Đế cũng sẽ chết trong tay bọn tao! Nếu ông không muốn chết thì hỏi cái gì nói cái nấy, nghe rõ chưa”
“Các người… Các người hỏi là được rồi, sao lại đánh người chứ?”
Mặt Kiều Tiết Thanh toàn là máu nhìn rất thảm.
“Tôi nghe nói con gái của bá chủ tiền nhiệm còn sống? Nói, đứa con gái kia đang ở đâu?”
“Chuyện này… Tôi cũng không rõ lắm? Anh đến nhà họ Đế hỏi đi..”
“Ông cảm thấy xương cốt của ông còn chịu được mấy đấm của tôi nữa hả?”
Kiều Tiết Thanh sợ tới mức co rúm: “Đừng đánh nữa đừng đánh nữa! Tôi… Tôi nói thì được rồi đấy có điều không biết có còn sống không thôi”
“Tôi muốn một đáp án chính xác!”
Một bạt tay giáng lên mặt Kiều Tiết Thanh: “Có biết hay không?”
“Ở đảo Cấm, các người muốn biết thì tự đi tìm đi!”
“Chắc chắn chưa?” Người kia hỏi.
“Đứa trẻ kia năm đó bị bỏ trên đảo Cấm”
“Còn sống không?” Giống như bằng mọi giá phải hỏi ra được còn sống hay không, nếu không bạt tay sẽ tiếp tục giáng xuống.
Kiều Tiết Thanh sợ bị đánh rụt cổ lại: “Còn sống còn sống còn sống!”
“Sao ông biết còn sống?”
“Có lần tôi nghe thấy mấy anh em nhà họ Đế nói chuyện có nhắc tới.
Đứa trẻ kia đang sống khỏe mạnh trên đảo Cấm!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT