*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tân Chinh nhìn theo bóng người đang đi lên lầu, ánh mắt mang theo tính toán. Gần đây anh ta đang tiếp cận với con gái nhà họ Tào gia, yếu đuối thiện lương, gia cảnh tốt. Khuyết điểm duy nhất chính là có bệnh tim bẩm sinh không thể sinh con.

Tân Chinh không thể để mình tuyệt hậu được, cho nên phải sinh con trước rồi mới ly hôn. Con và cổ phần anh ta đều muốn.

Sau khi trở về phòng đầu óc Diệp Thiên Thanh vẫn luôn trống rỗng, cô nghĩ, nếu muốn có con với Tân Chỉnh thì phải lên giường, nếu không không thể gạt anh ta được, cô không sợ sau này không đối phó được.

Tân Chinh, chỉ sợ không đối phó được Đế thần y…

Tối hôm sau Tân Chinh về nhà thì phát hiện Diệp Thiên Thanh cũng ở nhà. Hơn nữa trong phòng ăn còn bày bữa tối dưới ánh nến, trong không khí còn thoang thoảng mùi nến thơm ngọt ngào khiến người ta xao động.

Nhưng lúc nhìn tới Diệp Thiên Thanh đang mang khẩu trang, nghĩ tới phía dưới lớp khẩu trang là gương mặt đầy sẹo dữ tợn thì xao động lập tức bay hết.

Diệp Thiên Thanh thấy anh ta vẫn đứng đó không động đậy thì đi tới dịu dàng nói: “Không phải anh nói muốn bắt đầu lại từ đầu sao? Cho nên tôi sắp xếp bữa tối dưới ánh nến này, cùng ăn đi?”

“Được” Tân Chinh cố gắng đi qua, hai người mỗi người ngồi một đầu.

Diệp Thiên Thanh giơ ly rượu lên nói: “Kính tương lai tốt đẹp của chúng ta”

“Được” Tân Chinh cũng giơ ly rượu lên, sau đó uống.

Diệp Thiên Thanh nhìn Tân Chinh uống rồi cũng giả vờ nhấp môi sau đó buông ly xuống.



Cô mang khẩu trang không nhìn thấy vết sẹo, đèn lại tắt còn có một cặp chân nữa chắc là không đến mức mất hứng.

Tân Chinh lại uống thêm một ly, mới tầm ba ly thôi mà anh ta cảm thấy hơi choáng váng, kỳ lạ, sao hôm nay mình uống kém thế? Chẳng lẽ là tại rượu vang đỏ?

“Anh say rồi à “Hình như… Vậy đó ngã xuống bàn.

Lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau.

Tân Chinh phát trên giường không chỉ có một mình mình mà bên cạnh còn có Diệp Thiên Thanh mang khẩu trang đang ôm chăn trợn mắt mình mình.

Diệp Thiên Thanh hỏi.

.” Tân Chinh cảm giác đầu càng lúc càng nặng, sau Khuôn mặt đầy sẹo như một đám trùng bò lúc nhúc kia khiến Tân Chinh sợ tới ngồi bật dậy.

Diệp Thiên Thanh ôm chăn trước ngực, ngồi dậy nói: “Tôi xin lỗi, anh không trách tôi chứ?”

“Có ý gì?” Tân Chinh hỏi.

“Hôm qua tôi cố ý làm anh ngất đi Đế Anh không thấy ghê tởm khi lên giường với tôi” Diệp Thiên Thanh nói.

Lúc bấy giờ Tân Chinh hiểu ra vì sao hôm qua mới uống ba ly vang đỏ mà đã say rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play