“Đồ mất dạy! Bố nói con không được phép ly hôn! Nếu không đừng nhận người bố này nữa!” Nói xong ông cúp điện thoại.

Diệp Thiên Thanh ngồi trong cửa hàng, đôi mắt ngấn nước.

Khi mẹ không còn, mọi tình thương trên đời đều theo mẹ cô rời đi, mà cô như biến thành một cô nhỉ…

Vào thời điểm này, cô càng nhớ đến mẹ của mình, càng nhớ, càng tủi thân…

Có tiếng chuông cửa, Diệp Thiên Thanh nuốt nước mắt: “Hoan nghênh quý khách…

“ Lời nói kẹt đầu môi, cô lạnh lùng nhìn Tân Chinh.

Tân Chinh tìm một cái ghế ngồi xuống, nhìn Diệp Thiên Thanh hỏi: “Cô có biết hôm trước người tới đây là ai sao?”

“Tôi đã nói rồi, tôi cũng không biết Miêu Thúy đi khiêu khích người khác “Miêu Thúy cũng xui xẻo thật đấy. Cô ta đụng phải người không nên đụng rồi” Tân Chinh không nhiều lời nữa, dù sao nói chuyện với cô cũng phí lời. Nhìn Diệp Thiên Thanh đang đeo khẩu trang, anh hỏi cô: “Cô còn muốn ly hôn với tôi sao?”

“Phải” . Tiên Hiệp Hay

“Cân nhắc kĩ chưa?”

“Đưa cổ phần cho tôi, tôi sẽ theo anh đến Cục dân chính ngay bây giờ!”

“Cô thật sự quá ngây thơ rồi. Tôi không chỉ không muốn chia cổ phần cho cô mà còn tiếp tục đi tìm phụ nữ ở bên ngoài. Cô có thể làm gì được tôi chứ?” Tân Chinh nghĩ đến cô gái hôm nay rồi nhìn lại cô, càng thấy Diệp Thiên Thanh quá xấu xí.

Cô sao? Không thể so sánh được! So sánh một chút thôi cũng không chịu nổi rồi! Vì vậy nên chỉ đành ra ngoài tìm người đẹp khác để tự an ủi bản thân.

“Anh là đồ không biết xấu hổ!” Diệp Thiên Thanh tức giận mắng anh ta.

“Diệp Thiên Thanh à, có trách thì trách do cô quá xấu xí. Nếu cô đẹp hơn một chút, sao tôi lại phải ra ngoài tìm người khác chứ? Được rồi, cô là người đệ đơn ly hôn, thì cô phải cái giá thích đáng chứ? Còn nếu không muốn thì cứ đi đi. Không có Miêu Thúy thì cô nghĩ tôi không thể đưa người phụ nữ khác về sao? Tân Chinh này không thể quan hệ với một con quái vật xấu xí được! Ngay cả khi tắt đèn rồi cũng không thểt ” Tân Chinh nói một cách cao ngạo.

Đôi môi của Diệp Thiên Thanh run lên: “Tân Chinh, anh đừng có quá đáng!”

“Nếu thấy tôi quá đáng thì nhanh chóng rời khỏi tôi đi. Cũng đâu phải là không có lựa chọn” Tân Chinh đắc ý nói xong đứng dậy rời đi.

Diệp Thiên Thanh căn chặt môi, nước mắt rơi xuống.

Cô ấy đệ đơn ly hôn nên phải nhường cổ phần cho nhà họ Tân sao?

Nếu là của riêng cô ấy thì còn có thể, nhưng đây là sự nghiệp do mẹ để lại cho cô…

Nhưng nếu không ly hôn thì tương lai của cô ấy sẽ ra sao?

Thật sự quá đau khổ…

Buổi tối, Diệp Thiên Thanh từ cửa hàng trở về nhà, vừa vào cửa đã thấy Tân Chinh đang ngồi trên sô pha, trong vòng tay anh ta là một người phụ nữ rất gợi cảm.

Cô ta nũng nịu: “Đáng ghét ghê.”

“Anh không tệ, em có yêu anh không?” Tân Chinh tiến tới hôn lên mặt cô ta.

Người phụ nữ kia cười một hồi.

Diệp Thiên Thanh đứng ở đó nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play