*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng một giây sau, eo bị xiết chặt, Để Anh Thy đã ngồi lên người Tư Hải Minh.
Con mẹ nó hóa ra cô luôn đánh giá thấp sự nguy hiểm của Tư Hải Minh!
“Thế này tương đối tốt”
“Các con vào đây sẽ thấy” Để Anh Thy giãy dụa muốn thoát khỏi người anh.
Ý em là về phòng là được?” Tư Hải Minh trêu chọc.
“Em bảo được lúc nào?” Để Anh Thy nhíu mày, rõ ràng là người này đang bẻ cong lời nói của cô.
Đôi mắt đen thắm của Tư Hải Minh nhìn thẳng vào cô, tiến sát lại đặt một nụ hôn lên môi cô.
“..” Để Anh Thy giật mình, cô đưa tay chống lên lồng ngực rắn chắc của anh, dùng sức đẩy, hai đôi môi tách ra: “Đừng quá đáng!”
Tư Hải Minh nâng cổ tay nhìn thời gian: “Bọn trẻ nói chuyện xong chúng ta sẽ đi ngủ.”
Để Anh Thy đỏ mặt: “Anh về ngủ phòng mình”
“Không được” Cái tay của Tư Hải Minh lại bắt đầu không ngoan.
“Anh… Tư Hải Minh.”
Ở đây còn đang anh anh em em, ngoài kia, đám trẻ con nói chuyện vô cùng vui vẻ với các bác của mình.
Hiểm khi Tư Hải Minh và Đế Anh Thy đều không xuất hiện, cho nên bọn họ khó mà kết thúc luôn được.
Hơn một tiếng sau, Tư Hải Minh và Để Anh Thy đi từ trong hoa viên ra. Gương mặt Để Anh Thy ửng đỏ, không biết là tức giận hay thế nào, đi thẳng về phòng mình khóa cửa lại, xem ra là tức giận.
“Đi ngủ” Tư Hải Minh nói. “Ba, bọn con còn chưa nói chuyện xong!” Bảo Vỹ.
“Còn muốn nói nữa” Bảo Nam.
“Bọn con có rất nhiều chuyện muốn nói với các bác” Bảo Long.
“Rất nhiều.” Bảo My.
“Ba mẹ không cần để ý đến bọn con, bọn con lớn rồi, tự đi ngủ được!” Bảo Hân.
“Đúng” Bảo An đồng ý.
“Ba thật đáng ghét! Con không thích ba làm vậy!” Bảo Nam.
“Được rồi, đi ngủ thôi.” Tư Hải Minh nói.
“A a! Đáng ghét, ghét ghét!” Bảo Nam gào lên. “Con thử tiếp tục như thế xem?”
“Con… Con không thèm làm nũng!” Bảo Nam không phục.
Tư Hải Minh cũng không muốn nói nhiều với bọn chúng, đuổi hết tất cả vào trong phòng ngủ!
Anh lại nhìn chằm chằm một đám đã ngủ hết, mới trở về phòng.
Nhưng mà Đào Anh Thy khóa cửa, Tư Hải Minh mở không được, xoay người rời đi. Cũng không làm gì để Đào Anh Thy mở cửa.
Đuổi đi dễ dàng vậy sao?
Đào Anh Thy bò từ trên giường xuống, rón rén đi đến, dán tại lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài.
Đi rồi? Không phải đi lấy chìa khóa đó chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT