“Buông tôi ra nào.” Để Anh Thy đẩy cánh tay đang đặt trên eo mình ra: “Tôi muốn đi vệ sinh”.

“Ừ” Tư Hải Minh đáp lại, đôi môi mỏng khẽ cắn vào mặt cô một cái, để lại một vết hồng nhàn nhạt xong mới buông cô ra.

Để Anh Thy không được tự nhiên nhảy từ trên giường xuống dưới đất đi vào buồng vệ sinh, vết đỏ do bị cản trên mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất, chỗ đó thật sự đỏ ửng lên.

Cô mờ mịt tự nhìn mình trong gương, rốt cuộc quan hệ giữa cô và Tư Hải Minh là gì vậy? Càng ngày càng không thể nói rõ được.

Giống như không biết nên đối mặt với những chuyện đã xảy ra như thế nào vậy. Dáng vẻ kia của cô ngày hôm qua, hình như không khác gì đã chấp nhận Tư Hải Minh rồi thì phải?

Cũng không biết trong lúc đau khổ và thất vọng, Tư Hải Minh sẽ nghĩ như thế nào?

Có lẽ là sẽ chỉ cổ vũ cho sự lạnh lẽo ở sâu bên trong Tư Hải Minh đi! Tốt nhất là cô nên tự quản lý bản thân mình cho tốt thì hơn!

Đế Anh Thy vừa đánh răng xong thì cánh cửa bị đẩy ra.

Không cần nhìn cũng biết là ai.

Hành vi đường hoàng.

Tư Hải Minh áp sát cô, hàm dưới của Đế Anh Thy xiết chặt, môi mỏng ép xuống môi cô, một loạt các động tác vô cùng trôi chảy.

Đế Anh Thy hơi nhíu mày đẩy anh ra, nhưng chưa đủ thời gian, Tư Hải Minh nhất quyết không chịu buông cô ra, cho nên cô cũng dứt khoát không vùng vẫy.

Đợi đến khi anh buông cô ra rồi, đầu óc Đế Anh Thy đã thiếu rất nhiều dưỡng khí, thân thể hơi lung lay.

Cũng may mà Tư Hải Minh kịp thời ôm lấy eo cô, băng không thì cô đã ngã ngồi xuống ngay lập tức rồi.

Thái độ của Đế Anh Thy không tốt lắm, giật ra khỏi tay anh, lườm anh mọt cái, đi thẳng ra ngoài.

Ăn sáng thôi, nếu như mười giờ còn tính là buổi sáng!

Sau khi ăn xong, Đế Anh Thy ra ngoài phòng khách, di động đặt trên bàn trà của cô reo lên.

Cô cầm lên nhìn, là ba người anh trai của cô.

Đế Anh Thy nhìn thấy thật cạn lời, còn biết gọi điện cho cô ư? Gọi cho Tư Hải Minh không phải là được rồi sao? Bây giờ cô lại quan trọng hơn à? Hả?

Mặc dù trong lòng căm giận bất bình nhưng cuối cùng cô vẫn nghe.

Chỉ có điều khuôn mặt nhỏ nhìn rất khó chịu.

“Cục cưng nhỏ, có nhớ ba người anh này không?” Gương mặt Đế Bắc Lâm tràn đầy ý cười như gió xuân.

“Ai là cục cưng nhỏ của anh? Em không phải nhé” Đế Anh Thy tỏ vẻ kiêu ngạo.

“À, đúng rồi, cục cưng nhỏ là sáu đứa bé đáng yêu kia, còn Anh Thy là cục cưng lớn!” Đế Bắc Lâm lập tức sửa lại.

Đế Anh Thy không muốn tiếp lời.

“Anh Thy đang làm gì đấy?” Đế Hạo Thiên dịu dàng hỏi.

Đế Anh Thy cảm thấy, giờ phút này, ngay cả vẻ mặt của anh cả cũng đã trở nên hơi “Hiền lành”!

Thế này rõ ràng là có tật giật mình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play