Trong bệnh viện, Tư Hải Minh đang ở trong phòng cấp cứu, Để Anh Thy ở bên ngoài đi tới đi lui, hoàn toàn không thể dừng lại được.

Bây giờ không chỉ tay chân cô phát lạnh, mà cả người đều lạnh ngắt.

Tư Hải Minh bị làm sao vậy? Sao anh lại ngất đi chứ? Một giây trước vẫn còn khỏe mạnh chọc đùa cô mà, sao nói ngất là ngất được chứ?

Không lẽ có bệnh không tiện nói ra mà cô không biết?

Nếu như bệnh theo thói quen phát tác ra, thế thì chắc sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng nhỉ!

“Cô Đế” chương Vĩ mau chóng chạy đến, nhìn phòng cấp cứu đang sáng đèn, nói: “Anh Hải Minh mạng lớn, sẽ không có chuyện gì đâu”.

Đế Anh Thy cắn ngón tay trỏ của mình, tay rõ ràng là đang run lên. “Cô Đế, đã xảy ra chuyện gì vậy?” chương Vĩ hỏi.

Để Anh Thy lắc đầu: “Chuyện gì cũng không có…Chúng tôi uống trà trong vườn hoa, sau đó anh ấy đột nhiên ngất đi, tôi không có làm gì cả.”.

Cho dù bị anh ôm bị anh hôn, cô cũng nhịn không đá anh, sao lại ngất đi chứ? “Sức khỏe anh Hải Minh ngoài lúc tim đau thắt phải uống thuốc giảm đau thì không có bệnh gì khác, không đến nổi ngất đi chứ nhỉ..” chương Vĩ suy đoán.

Đế Anh Thy nghe ra được vấn đề: “Tim đau thắt?”

chương Vĩ nói: “Lúc đó tưởng cô chết rồi, tim anh ấy thường đau thắt, cả đêm không ngủ, cả người mệt rã rời, dáng vẻ như có thể chết đi bất cứ lúc nào vậy. Trước khi nhìn thấy cô ở đảo Trân Châu, trên người anh Hải Minh. ngày nào cũng đem theo thuốc giảm đau. Thật ra tôi biết, thuốc giảm đau không có tác dụng gì với anh Hải Minh, chỉ là có tác dụng tâm lý mà thôi”

Đế Anh Thy không nói gì, cũng không cảm xúc, chỉ có đôi mắt đang ngấn nước. “Nhưng mà cho dù tái phát lại thì cũng không ảnh hưởng đến tính mạng của anh Hải Minh”

“Nếu tái phát lại, chẳng lẽ không có dấu hiệu gì cả sao?” Để Anh Thy hỏi. “Sẽ bị đau” chương Vĩ nói tiếp: “Trước khi phát bệnh anh Minh có ăn gì không?”

“Có… cà phê” Để Anh Thy nghĩ ngợi, ăn môi cô thì không cần nói nhỉ? Cô đâu có độc… đột nhiên vẻ mặt cô chấn động: “Chẳng lẽ anh nghi là trúng độc?”

“Đương nhiên là không phải. Anh Minh đi cùng với cô, sao cô có thể hạ độc anh Minh được. Ai cũng có thể nhưng cô thì không

Để Anh Thy không biết anh ta lấy đâu ra tự tin như thế.

Nhưng mà nói không sai.

Đúng là cô không cần tính mạng của Tư Hải Minh, anh là ba của bọn nhỏ, cô yêu bọn nhóc như vậy, nên không thể nào hành động ngu ngốc thế…

“Tôi nghĩ không thể là trúng độc được” Để Anh Thy nhíu mày, suy tư. “Tại sao?”

“Sau khi ngất xỉu tôi có kiểm tra sắc mặt của anh ấy, không giống như trúng độc..” Đầu óc cô bây giờ rất rối, hay là lúc đó cô không hề nhận ra?

Bởi vì khi ấy chính cô cũng không bình tĩnh là mấy. Cô không xác định được… “Đợi Hạ Khiết Mai ra là biết có phải trúng độc không” chương Vĩ nói. Cũng chỉ có thể đợi mà thôi.

Thời gian đợi chờ khổ sở là thế.

chương Vĩ cũng để ý thấy Để Anh Thy rất không bình tĩnh, dù là lúc cô đứng yên không nói, miệng vẫn cắn ngón. tay, anh ta lo nếu cứ vậy chắc sẽ cắn gãy móng tay mất.

Cô ấy lo cho anh Minh nhỉ… Sau hai tiếng, đèn phòng cấp cứu tắt, cửa mở ra, Hạ Khiết Mai đi ra. Đế Anh Thy vội vàng bước nhanh về phía trước: “Sao rồi? Không sao chứ?” “Là trúng độc” Hạ Khiết Mai nói. “Trúng độc..” Để Anh Thy không tin nổi, nhưng lại đúng là trúng độc: “Anh ấy không sao chứ?”

“May mà đưa tới sớm nên không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà bây giờ còn chưa tỉnh” Hạ Khiết Mai nói. Cơ thể Đế Anh Thy mềm nhũn.

chương Vĩ vội đỡ lấy cô: “Cô Anh Thy”

“Tôi không sao, chỉ là hơi choáng mà thôi” Để Anh Thy không để chương Vĩ đỡ, cô hít sâu mấy hơi, cảm giác choáng váng trên đầu mới biến mất.

“Chắc là cô hoảng quá, không sao đâu” Hạ Khiết Mai an ủi cô.

Tư Hải Minh đã nằm yên tĩnh trên giường bệnh trong phòng, Đế Anh Thy nhìn gương mặt anh mà trong đầu trống rỗng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play