Hôm sau, khi tan học, Bảo Nam vẫn đến tìm Tự Thái Lâm.

Lần này, Tư Thái Lâm không cự tuyệt nữa mà đã đi theo.

Ngồi trên xe, Tư Thái Lâm vẫn giữ im lặng, cậu ta chỉ dùng đôi mắt to tròn lấp lánh quan sát người khác.

Cậu thực sự không dám nhìn vào mắt của anh trai vậy nên chỉ liếc qua một cái rồi lại quay mặt sang chỗ khác.

Đôi mắt đen sắc bén của Tư Hải Minh liếc sang chỗ Tư Thái Lâm, sau khi thu lại ánh mắt cũng không nói gì.

Lúc xuống xe, Tư Hàn Minh giữ Tư Thái Lâm lại.

“Mẹ ơi, ba muốn nói gì với Thái Lâm sao ạ?”

“Bọn con không được nghe ạ?”

“Ở trường Thái Lâm không phạm lỗi gì đâu ạ!” Bảo Vĩ nhoẻn cười nói đỡ cho cậu.

Đế Anh Thy xoa xoa cái đầu nhỏ của Bảo Long nói: “Chắc là ba mấy đứa có gì đó muốn nói với Thái Lâm thôi, đừng lo”

Đâu phải cô không nhìn ra Tư Thái Lâm đang có tâm sự.

Không biết là gì đây?

“Em sao thế?” Ngữ khí của Tư Hải Minh đã dịu đi nhiều nhưng Tư Thái Lâm vẫn có cảm giác bị hù dọa.

Tư Thái lâm lắc đầu.

“Có chuyện gì thì cứ nói với anh”

“Không ạ.”

“Vậy sao em cứ làm ra cái vẻ như sắp khóc đến nơi thế?” Sắc mặt Tư Hải Minh tối đen.

“Nhớ mẹ..”

“Lúc trước đâu có thấy em như vậy, sao giờ lại nhớ rồi?”

“Mơ thấy mẹ..” Đôi mắt to của Tư Thái Lâm trốn tới trốn lui, không nhìn thẳng vào mắt anh trai.

“Ngoại trừ chuyện này ra thì em muốn gì anh cũng sẽ cho em” Tư Hải Minh nói.

“Cảm ơn anh, em không cần…”

Còn hỏi nữa thì sẽ khóc mất, Tư Hải Minh ảo não nói: “Xuống xe”

Vệ sĩ đỡ Tư Thái Lâm bước xuống xe.

Tư Hải Minh nhìn Bảo Nam chạy từ bên kia qua chỗ Tự Thái Lâm, tròng mắt đen càng chứa nhiều suy tư.

Ăn xong cơm, nhân lúc lũ trẻ đang cùng nhau chơi đùa, Đế Anh Thy hỏi: “Anh nói gì với Thái Lâm thế? Không nổi giận với nó đấy chứ?”

“Anh xấu tính thế à? Hử?”

Để Anh Thy thầm nghĩ, anh vẫn còn dám hỏi nữa à? Xấu chết được!

“Rốt cuộc có nói hay không?”

“Câu trả lời của nó giống hệt lời nói trước mặt em đấy”

Để Anh Thy cau mày, lại nhớ mẹ sao?

“Tôi gọi điện thoại cho Tư Triều Bảo, chú bảo Thái Lâm ổn lắm, hoàn toàn chẳng biết tâm sự của con trai gì cả. Đúng là chú ấy đã cho đứa bé cơm ăn, áo mặc để nó có thể khỏe mạnh lớn khôn!” Nhưng cách Để Anh Thy nuôi dạy con là quan tâm đến cả sức khỏe thể chất và tinh thần của chúng.

Vật chất đương nhiên lúc nào cũng cần nhưng nếu đứa bé lớn lên mà mang trong mình vẫn đề tâm lý nào đó thì rất nguy hiểm, rất khó kéo nó lại!

“Quan sát trước đi đã” Tư Hải Minh nhìn Tư Thái Lâm, Tư Thái Lâm cứ ngọ nguậy không chịu yên. Tư Hải Minh thôi không nhìn nữa, giọng nói cũng trầm hẳn xuống: “Chúng ta ra vườn hoa ngồi chút nhé?”

“Tôi không….này!” Đế Anh Thy vẫn còn chưa kịp nói hết từ “đi” thì người đã bị kéo ra vườn hoa rồi còn dặ dò cô hầu: “làm chút đồ ăn đem qua.”

Cô hầu lập tức xuống bếp chuẩn bị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play