“Vậy khi nào thì cô mới quay về?” Kiều Như An hỏi.

“Tạm thời thì chưa biết được, có lẽ là qua mấy ngày nữa đi…” Để Anh Thy nói câu này mà đến chính mình cũng chẳng tin được, sao có khả năng là mấy ngày nữa chứ, Cố Mạnh một ngày chưa bị lộ ra ngoài, thì Để Đô bên này sẽ phải ở một thời gian rất dài.

Còn có đứa bé… có một nhân vật nguy hiểm như Cố Mạnh thế này, Để Anh Thy không thể trốn ở đảo Trân Châu không đến để bảo vệ đứa bé được. Cho dù cô không lợi hại như Tư Hải Minh, nhưng thân là một người mẹ, bảo vệ đứa bé là bản tính rồi.

Nghĩ vậy, thỏa mãn nhất vẫn là Tư Hải Minh nhỉ? Có đến sáu đứa con, dường như anh ta đã thắng toàn cục rồi…

“Vậy được rồi! Khi nào cậu quay về thì nói với mình một tiếng, mình mới cậu ăn tôm hùm đất nhé!” Kiều Như An nói.

Để Anh Thy cười, biết rằng Tần Hành Chi đã nói cho cô ấy, đi chơi cùng nhau, chắc chắn cũng sẽ biết một chút thông tin rồi: “Được rồi”

Cúp điện thoại, trong đầu Để Anh Thy xẹt qua chuyện ngày hôm đó ở trên đảo Trân Châu.

Kiều Như An và Cố Mạnh? Càng nghĩ càng cảm thấy hai người này là quan hệ trời nam đất bắc, sao có thể là Kiều Như An tiết lộ cho Cố Mạnh chứ?”

Kiều Như An cất điện thoại sang một bên, Tần Hành Chi hỏi: “Anh Thy nói thế nào?”

“Nói là mấy ngày nữa sẽ quay về” Kiều Như An đáp.

Tần Hành Chi im lặng không nói gì.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Kiều Như An hỏi.

“Anh vẫn luôn cảm thấy… đã xảy ra chuyện gì đó” Tần Hành Chị nói.

“Là chuyện gì chứ?”

Tần Hành Chi lắc lắc đầu: “Cũng không biết nữa, có lẽ là anh không chấp nhận được chuyện Anh Thy chạy đến Đế Đô, thà rằng cô ấy bởi vì chuyện gì đó nên mới qua đó. Cách nghĩ như này thật sự không tốt tí nào”

“Không cần lo lắng đầu, cho dù là có chuyện, Anh Thy đã có sự bảo vệ của anh và các anh khác rồi, sẽ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa không phải anh đã nói rồi sao, các anh sẽ không đồng ý cho Anh Thy ở cùng với anh Hải Minh đầu đúng không?”

“Đúng là lần trước đã nói như thế?

“Vậy thì đúng rồi. Em cũng cảm thấy có lẽ là ở Đế Đô đã xảy ra chuyện gì đó rồi?” Kiều Như An đoán.

“Sẽ xảy ra chuyện gì được chứ?” Tần Hành Chi suy đoán.

“Cái này thì em cũng không biết. Nếu Anh Thy muốn nói, vừa nãy đã nói cho em biết rồi. Cô ấy không muốn nói, em không không tiện hỏi” Kiều Như An nói.

Tần Hành Chi lại rất muốn hỏi. Giữa bản thân anh ta cùng Anh Thy vốn không có chuyện gì phải giấu nhau cả.

Từ khi Tư Hải Minh xuất hiện, thì lại có rất nhiều chuyện cô không nói với anh ta rồi…

Cô cách trái tim anh ta càng ngày càng xa…

Kiều Như An rời khỏi vườn nho, quay về nhà.

Vừa vào đến cửa, đã nhìn thấy Kiều Tiết Thanh đang ở trong nhà.

Kiều Tiết Thanh nhìn thấy con gái thì nở một nụ cười.

Kiều Như An nhìn thấy chỉ cảm thấy tê dại.

Lúc trước khi cô ta cần ông ta mỉm cười, ông ta lại coi cô ta như chó lợn, bây giờ cô không cần nụ cười mỉm đó nữa, ông ta lại cười tươi đến như vậy.

“Lại đi đến đảo Trân Châu rồi sao?”

Kiều Như An nghĩ rồi nghĩ, rồi ngồi xuống cái ghế tựa ở bên cạnh, người giúp việc giúp cô rót một cốc trà.

Kiều Như An cầm cốc lên đang chuẩn bị uống, thì lại dừng lại hỏi: “Ông có biết về quá khứ của nhà họ Đế không?”

“Nhà họ Đế?”

“Hình như trước kia quyền lực ở khu Đông Nam Á là do nhà họ Để khống chế thì phải? Cũng phải có một người cầm quyền chứ?”

“Cái này không phải rất bình thường sao! Tất cả mọi người đều muốn trèo lên cao mà, nếu không cứ ở một chỗ mà bước thì sẽ bị tụt lại đó” Kiều Tiết Thanh trả lời rất có lề lối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play