Cô cũng không phải Để Anh Thy bị mất trí nhớ, để anh muốn làm gì thì làm, không có chính kiến!

Đế Anh Thy hít một hơi sâu, ép bản thân bình tĩnh, quay người đi vào phòng của Tư Hải Minh.

Đúng vậy, không phải vào phòng cô đang ở..

Làm trái lại điều anh muốn, đồng thời cũng để cho anh hiểu, dù mình có phối hợp với anh thêm thể nào nữa, cũng không thay đổi được tâm lý của bản thân!

Để Anh Thy vào toilet rửa mặt, mấy thứ như bàn chải đánh răng đã được chuẩn bị tốt.

Để Anh Thy nhìn chính mình trong gương, tưởng tượng mình là một tâm hồn cứng rắn như tường đồng vách sắt!

Sau khi rửa mặt xong đi ra ngoài, cô ngồi xuống bàn ăn nhỏ ở phòng khách, đối mặt ăn cơm với Tư Hải Minh. Nhưng họ mới ăn được một nửa thì tiếng đập cửa vang lên, một người hầu sợi hãi tiếng vào.

“Ngài Tư, thật xin lỗi, váy của cô Anh Thư bị… bị tôi giặt hư mất.” Người hầu cúi đầu, sợ hãi nói.

Để Anh Thy ngây ra. Cái gì?

“Hôm nay là ngày đầu cô giặt đồ à?” Vẻ mặt Tư Hải Minh trở nên lạnh lẽo. “Ngài Hải Minh, thật sự xin lỗi. Tôi… tôi không phải cố ý..” Giọng cô người hầu run rẩy.

“Hư như thế nào?” Đế Anh Thy hỏi.

“Chỗ, chỗ… ngực” Người hầu đáp.

Để Anh Thy nghĩ, như vậy còn mặc được sao?

“Mang đến tôi xem xem” Đế Anh Thy nói.

Người hầu mang cái váy đã hỏng đến.

Để Anh Thy phát hiện chỗ bị hư kéo từ cổ áo đến ngực, hơn nữa chất liệu váy của cô là tơi tằm, căn bản không thể vá lại được, chỉ có thể quăng bỏ.

Vậy thì cô chỉ có thể mặc quần áo Tư Hải Minh đã đưa cho cô này sao?

“Đừng nhận lương tháng này nữa!” Ánh mắt Tư Hải Minh lạnh lùng.

“Dạ…” Người hầu không dám có lời oán hận nào.

Để Anh Thy hết nhìn cô hầu lại nhìn sang Tư Hải Minh: “Không phải các người đang diễn trò chứ?”

Tư Hải Minh lập tức thay đổi cách nói: “Nhận lương rồi rời khỏi Minh Uyển!”

Vẻ mặt người hầu trắng bệch: “Ngài Hải Minh, tôi không bao giờ… không bao giờ phạm sai lầm nữa…”

“Đi ra ngoài!” Vẻ mặt Tư Hải Minh lạnh lùng.

Cô hầu không dám nói gì nữa, đôi mắt ngấn lệ, vừa định quay đi.

Để Anh Thy không nhẫn tâm: “Quên đi, chỉ là cái váy thôi, anh đừng có lấy đuổi việc ra hù người ta!” Tuy là cái váy này nhiều hơn tiền lương một tháng của giúp việc rất nhiều, nhưng cô có vô số cái váy như thế, không cần thiết phải bắt người hầu nghỉ việc.

Ánh mắt Tư Hải Minh lạnh lùng, thâm thúy khó lường. Người phụ nữ của anh rất lương thiện.

“Cảm ơn cô Đế! Cảm ơn cô!” Cô người hầu cảm kích, ôm cái váy đã hư đi ra ngoài.

Tư Hải Minh hỏi: “Anh không diễn trò phải không?”

Để Anh Thy không nói gì, có phải hay không trong lòng anh rõ ràng nhất!

Chỉ là anh đừng tưởng đã đạt được mục đích rồi!

“Em sẽ mặc bộ váy ngủ này về.”

“Không được.”

“Cũng không phải chưa từng mặc!” Trước đó Để Anh Thy cũng mặc váy ngủ về nhà trọ. Ngồi thẳng xe về nhà, ai nhìn thấy được?

Nhưng dù có thấy thì sao? Váy ngủ của cô cũng không phải dạng hở hang.

“Xem ra sau này phải đổi kiểu dáng cho em thêm lần nữa” Tư Hải Minh nói, tránh em mặc đi khắp nơi,

Để Anh Thy nhíu mày trừng anh..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play