Tuy các con mới chỉ hơn năm tuổi, nhưng cái gì cũng biết nói.
Đến lúc đó, chúng nói cái gì với Tư Hải Minh, không phải Tư Hải Minh sẽ bị nghi ngờ mình đã bị thuật thôi miên khống chế sao?
Hơn nữa mấy thứ như thuật thôi miên sớm muộn gì cũng mất đi tác dụng thôi, không có ý nghĩa gì cả.
Để Anh Thy trả lời lại Đế Bắc Lâm: Bỏ đi.
Đế Bắc Lâm: Vì sao không cần? Anh Thy không khó chịu sao?
Để Anh Thy: “Cái gì mà khó chịu? Anh xem đi, bây giờ em vẫn chưa khôi phục trí nhớ, hơn nữa bọn nhỏ sẽ phát hiện ra thứ không hợp lý! Bọn chúng cũng không dễ lừa vậy đâu!
Nhắc đến mấy đứa bé, giọng điệu của Để Bắc Lâm bèn thay đổi: Anh chỉ nói vậy thôi.
“Có chuyện à?” Tư Hải Minh thấy sự biến hóa trên khuôn mặt Đế Anh Thy.
“Không liên quan đến anh.”
“Thật à?” Tư Hải Minh đưa tay ra: “Đưa anh xem”
“Vì sao em phải cho anh xem? Không cho!” Để Anh Thy lập tức xóa tin nhắn đi.
Sau đó cô có cảm giác mình giấu đầu hở đuôi, nhưng cô không thừa nhận thì anh ấy sẽ không nhìn ra!
“Biết vì sao anh trai em không theo không?” Tư Hải Minh hỏi.
“Tất nhiên là em biết! Đi cùng nhau có thể khiến Cố Mạnh nghi ngờ” Đế Anh Thy nói.
“Đồng thời cũng khiến hắn ta buông lỏng cảnh giác.” Tư Hải Minh nói: “Lần này Cố Mạnh phát hiện ra không hợp lý, chắc chắn hắn ta sẽ có hành động. Các anh của em cùng đồng ý để em về, là vì anh đã cam đoan với bọn họ, anh tuyệt đối sẽ không để em có sơ suất gì!”
Ánh mắt Để Anh Thy chớp chớp, không nói gì cả. .
truyện ngôn tìnhAnh nói như vậy hồi nào? Vậy mà cô lại không biết…
“Ý của anh nghĩa là giết thẳng hắn ta!” Tư Hải Minh hung dữ nói.
Đây tuyệt đối không phải cách giải quyết của Đế Anh Thy, nếu muốn, cô hoàn toàn có thể tìm anh ba mình, để cho Cố Mạnh chết tại vùng Đông Nam Á, thần không biết quỷ không hay.
Chết ở một chốn hỗn loạn như vậy, người khác chỉ biết nói một câu “xúi quẩy” thôi.
Nhưng Để Anh Thy càng muốn biết lời khai của Cố Mạnh trước khi chết.
Sau đó cô mới cho hắn ta xuống địa ngục!
“Em không muốn?” Trong lời Tư Hải Minh bốc lên một mùi chua.
“Tất nhiên là không rồi!” Để Anh Thy buồn bực: “Sao anh biết Cổ Mạnh chỉ làm một vài chuyện xấu thôi?”
Biểu cảm trên mặt Tư Hải Minh không tốt lắm. Anh không nói gì.
Để Anh Thy chợt nhận ra, Tư Hải Minh không phải muốn giết Cố Mạnh, mà là đang xem thử thái độ của cô.
Người này thật sự là..
Cứ như thể lời của cô là đánh rắm vậy! Đã nói giữa cô và anh không có gì, mà anh còn xem cô như vật chỉ thuộc về riêng mình!
“Tư Hải Minh, xóa hình xăm trên người tôi ngay!” Để Anh Thy nghĩ đến chuyện này, bèn yêu câu.
“Vì sao lại hỏi anh?”
“Chính anh đã khắc hình xăm lên chỗ đó, anh nghĩ tôi không tìm anh thì tìm em?” Trên mặt Để Anh Thy lập tức ửng đỏ.
Đôi mắt của Tư Hải Minh đen như mực: “Ý của em là, chỉ mình anh được xem?”
“…” Để Anh Thy, cô tuyệt đối không có ý này!
“Người có thể nhìn được, nhưng hình xăm không thể xóa!” Đôi mắt Tư Hải Minh lóe lên: “Đế Anh Thy, em có biết, đó là chuyện không có khả năng! Nếu ai dám xóa, anh sẽ chặt tay nó, móc mắt nó ra!”
“Vậy nếu tôi tìm anh ba mình thì sao?” Lời Để Anh Thy có ý thứ.
“Để Anh Thy, anh sẽ không vui!” Ánh mắt Tư Hải Minh lạnh lùng điềm tĩnh mà sâu thẳm đến đáng sợ.
“..” Để Anh Thy cắn răng. Cô không nói gì cả, đứng lên chạy lấy người. Nhưng cô chỉ mới đi mất bước, cơ thể đã đột ngột bị bể lên! “A! Anh làm gì vậy?”
“Giận rồi? Anh dỗ em!” Tư Hải Minh ôm cô đi vào trong phòng.
“Ai cần anh dỗ!” Để Anh Thy đánh vào trong ngực anh: “Thả tôi xuống! Tự tôi đi được!”