Lạnh lùng cười, ba lần? Mười lần hắn cũng bỏ ra ấy chứ, chỉ cần người còn mạng để hưởng có ở đó không thôi!

Cố Mạnh gọi điện thoại xong lập tức đi ra ngoài, nhưng không phải đi tìm tên đại ca, mà anh ta đi gặp đối tác làm ăn.

Sinh hoạt rất quy luật.

Ăn uống bữa tối xong lại quay về khách sạn, không hề đi ra ngoài lần nào nữa.

Ngày hôm sau, Cổ Mạnh cũng ra ngoài giải quyết công chuyện, bận rộn cả ngày, đến tối lại quay về khách sạn. Buổi tối, người của Đế gia đều ở Bảo Thành, không có gì kinh ngạc khi Cố Mạnh không hề có hành động gì mới. Nhưng Đế Anh Thy không thể ngồi yên:

“Liệu có phải chúng ta đi sai hướng rồi không? Mọi người xem nhé, gọi điện cho em, nghe thế nào đi nữa cũng là một người bình thường. Hai ngày nay, anh ta cũng không đi tìm cái người gọi là “đại ca” kia. Hoặc là cuộc gọi hôm qua không phải anh ta gọi?”

Thông tin mà nhà họ Để nắm bắt được chắc chắn không nhiều bằng Tư Hải Minh được, không thể không quay sang nhìn Tư Hải Minh.

Tư Hải Minh chẳng mảy may suy suyển: “Hãy tin suy đoán của tôi”

“Đừng nói là vì cậu đây ghen phát điện nên muốn mượn đao giết người đấy chứ?”

Để Hạo Thiên bóng gió.

“Tôi muốn giết người còn cần mượn đao kéo gì à?”

Tư Hải Minh vặn lại.

Đế Bắc Lâm thầm oán, thứ gì chứ không phải người!

Lúc bấy giờ, di động đặt trên bàn trà reo lên.

Để Anh Thy rối rít cầm lên:

“Là Cố Mạnh! Tại sao anh ấy lại gọi điện cho em?”

Quả thực ngoài dự đoán. “Nghe đi.”

Để Bắc Lâm nói.

Để Anh Thy nhấc máy:

“A lô?”

“Tôi muốn nói cho cô hay, tôi sắp về Thủ đô rồi”

Cố Mạnh nói.

Để Anh Thy ngớ người, nhìn sang mấy người anh của mình, có cả Tư Hải Minh.

Ba anh em nhà họ Đế và Tư Hải Minh cũng bất ngờ với hành động này.

“Sao thể, không nỡ à?”

Cố Mạnh khẽ cười.

Sắc mặt Tư Hải Minh lạnh lùng âm ngoan, suýt chút nữa đã muốn đoạt lấy điện thoại rồi đập nát!

Đế Anh Thy có hơi hoảng hốt, theo bản năng siết chặt lấy di động trong tay, trong lòng hy vọng dữ dội rằng Tư Hải Minh đừng có nảy ra ý tưởng xấu gì!

Người này một khi nổi giận thì rất khủng bố!

“Đùa đấy, cô đừng để ý. Tôi tính bảo, lần sau tôi đến đây, chúng ta có thể gặp mặt nhau không?”

Cố Mạnh hỏi.

“Đến khi đó chắc hung thủ đứng sau màn cũng đã bắt được rồi. Tóm được người đó thì tôi có thể tự do đi ra ngoài.”

Để Anh Thy nói. “Tôi hy vọng tên đó sẽ bị bắt được. Đến lúc đó tôi gọi điện cho cô nhé. À phải, cô có đến Thủ đô không?”

Cố Mạnh hỏi:

“Mấy đứa trẻ nhà Tư Hải Minh hình như chưa biết gì hết về chuyện này nhỉ. Nếu như cô xuất hiện, hẳn mấy đứa sẽ vui lắm đây.” “Ừ, tôi chắc chắn sẽ đến thăm mấy đứa con rồi” Nói nhảm quá đi, đấy là con ruột tôi, sao tôi lại không quan tâm cho được?

“Mấy giờ thì anh bay?”

“Hai tiếng nữa tôi sẽ đến sân bay

Cố Mạnh nói xong câu thì cười: “Đúng là đi máy bay tư nhân thì tiện lợi hơn nhiều thật.”

“Cũng đúng”.

Để Anh Thy nói. Vừa ngẩng đầu theo quán tính thì chạm phải đôi mắt đen sẫm tràn đầy lửa giận của Tư Hải Minh, khiến cả cơ thể cô giật bắn lên. Cô cảm thấy mình tốt nhất nên cúp máy nhanh nhanh thì hơn!

Cổ Mạnh cũng là một kẻ rất biết điểm dừng, không tiếp tục kéo dài cuộc nói chuyện nữa:

“Thế gặp lại sau nhé?”

Sau khi cúp máy, Đế Anh Thy nói:

“Nhìn đi! Anh ta lên máy bay về Thủ đô rồi kìa!”

Điện thoại của Để Hạo Thiên reo lên, bắt máy, rồi lại cúp:

“Cm quả thực đã đặt một chuyên cơ vào hai tiếng nữa. Tư Hải Minh, thế này thì sao đây?”

“Còn sao trăng cái gì nữa? Rõ ràng là có vấn đề rồi còn gì! Chẳng phải cậu chắc nịch là cậu ta hay sao?”

Để Bắc Lâm chĩa mũi dùi về phía Tư Hải Minh ở đối diện:

“Bị vả mặt rồi nhỉ?” “Vậy thì bây giờ làm gì đây?”

Để Anh Thy hỏi:

“Anh cả.”

“Nếu như cậu ta thực sự lên máy bay, thì chứng tỏ cậu ta không có vấn đề gì hết.”

Đế Hoàng Minh nhận định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play