Tên cầm đầu suy nghĩ là, nếu hắn ta bị rọ mõm, đến lúc đau khổ không có cách nào khác nói chuyện, không phải sẽ bị tra tấn đến mức nửa chết nửa sống sao? Đến lúc đó, hắn ta biến thành kẻ tàn phế, chỉ càng thêm đau khổ.
Hắn ta đã dám sau lưng tìm người đi đối phó người nhà họ Đế, còn nghĩ người nhà họ Đế sẽ không tìm thấy mình.
Không ngờ họ không chỉ tìm được, mà còn có liên hệ với Hoa Hải. “Chưa nói nữa?” Đế Bắc Lâm đe dọa: “Tôi nghĩ, hẳn người Hoa Hải này là người quen.”
Tên cầm đầu thở mấy hơi, nói: “Lần nào cũng liên lạc qua điện thoại, giọng vẫn luôn ngụy trang, nghe không được âm điệu, tôi cũng chưa từng gặp mặt hắn ta. Chỉ là hắn ta có nói ra họ của mình”.
Đế Bắc Lâm hỏi: “Có phải họ Cố không?” “Không phải!” Tên cầm đầu nói đầy chắn chắn.
Để Anh Thy không kìm được mà nhìn về phía Tư Hải Minh. Không phải họ Cố, vậy họ đoán sai rồi sao?
“Cố? Là ai?” Để Hoàng Minh nhìn Để Anh Thy. “Là một người đàn ông em có quen lúc còn là Đào Anh Thy, nhưng em có nghi ngờ về chuyện hắn ta làm. Em cứ cho là việc này cũng do hắn ta gây ra, không ngờ là không phải… Để Anh Thy cũng không biết có nên thất vọng hay không.
Nếu không phải là Cổ Mạnh, vậy còn có người nào khác muốn giết cô và Tư Hải Minh sao? “Anh Thy, sao em không nói chuyện này với các anh?” Đế Bắc Lâm nhíu mày. “Chuyện lớn như vậy cũng không nói. Anh Thy, anh hai thấy giận rồi!” Đế Hạo Thiên sụ mặt.
Để Anh Thy liếc nhìn anh hại mình, biết bản thân có chút đuối lý: “Vì em không có chứng cứ, em nghĩ hẳn sau khi xác định xong là người kia thì nói cũng không muộn!”.
“Dù là có xác định hay không, cũng phải nói!” Mặt Đế Hoàng Minh vô cùng lạnh lùng âm trầm. “Dạ…” Để Anh Thy đồng ý, có chút uất ức. Mặt của Tư Hải Minh ở bên cạnh không tốt lắm: “Các người nói đủ chưa?” “Lúc chúng tôi nói chuyện đến lượt cậu xem mồm à?” Đế Hạo Thiên trả lời. “Cô ấy à mẹ của các con tôi, mấy người nói xem?” Tư Hải Minh hỏi. Nhắc đến các con, anh em nhà họ Đế không nói gì, trong lòng kìm nén. “Tôi hy vọng sau này chuyện như vậy không xảy ra nữa, có gì cứ nói với tôi!” Tư Hải Minh nói.
Ba anh em kìm nén đến mức sắp nội thương. Cậu cho là chúng ta tôi không muốn sao? Nhưng mẹ kiếp, cậu là ba ruột của đám nhóc!
Vì không để mình nội thương đến nghẹn, Để Bắc Lâm đạp mạnh một cái lên người người đang nằm trên mặt đất!
“A!” Tên cầm đầu phun ra một búng máu tươi. Nếu hắn ta cứ tiếp tục phun ra như thế, sợ là máu trong cơ thể cũng bị phun ra hết rồi. “Có cần tôi rót chén trà để cậu mềm giọng không? Nói tiếp đi!” Để Bắc Lâm lại đạp thêm một cái nữa. “Người kia… họ Tư!” Tên cầm đầu đã bị đánh đến toi nửa cái mạng kia nói ra một cái họ.
Họ Tư? Anh em nhà họ Đế, bao gồm cả Đế Anh Thy theo bản năng nhìn sang Tư Hải Minh. Chẳng phải trước mắt đang có sẵn một tên họ Tư hay sao…
“Tôi vốn dĩ không hề muốn hợp tác với cậu ta, nhưng cậu ta ở thủ đô lại là một người có quyền có thế, tiền tài chẳng là gì, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Cho nên tôi mới chấp nhận điều kiện cậu ta cho. Chỉ cần giết được Tư Hải Minh, thì cậu ta sẽ cho tôi gấp đôi.”
Tên đại ca nói xong thì cũng phun ra một búng máu.
“Em đã nói từ lâu rằng tên này chẳng phải hạng thiện lành gì rồi! Anh xem đi! Giờ cậu ta lòi đuôi rồi đó! Bắt đầu từ ngày mai, không! Bắt đầu luôn từ ngày hôm nay, không cho phép cậu ta được quyền bước chân lên đảo Trân Châu này nữa! Quyền giám hộ và nuôi dưỡng sáu đứa trẻ sẽ do nhà họ Tư đến chịu đi! Cậu không được phép gặp lại sáu đứa trẻ này! Nhất là Anh Thy nhà tôi!”
Đế Bắc Lâm là người đầu tiên lên tiếng.
“Cậu ta chính là một tai họa ngầm! Nếu như Anh Thy cứ tiếp tục ở bên cậu ta như thế, chắc chắn sẽ chịu tổn thương! Để Thy, sau này anh không cho phép em được qua lại với cậu ta nữa! Ngoan, đến chỗ anh hai nào!”.
Để Hạo Thiên. Đế Hoàng Minh thì chẳng nói lấy một lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT