Edit By Trà Nữ Lê

Đế Anh Thy buổi sáng đưa bọn trẻ đi học, đối với nàng tiếng cười vui vẻ hạnh phúc của bọn chúng là niềm vui duy nhất trên thế giới này

Lúc trở về nàng không ngồi trên xe của anh nữa, khi không có bọn trẻ thì nàng không muốn đóng kịch

“Chị ơi!”

Khi đi qua cửa trường học Đế Anh Thy sứng sốt một chút, quay người lại thì cậu bé đã chạy đến trước mặt, ôm lấy chân của nàng “Chị ơi, em là Tư Thái Lâm đây”

Đế Anh Thy nhìn chăm chăm cậu bé, không cần nói thì cậu đứng trước mặt cũng đã nhận ran gay

Ba năm không gặp, khuôn mặt này giống Tư Viễn Hằng như đúc…

Đế Anh Thy như nhìn thấy tuổi thơ của Tư Viễn Hằng, bởi vì nàng cũng đã từng thấy qua hình ảnh của Tư Viễn Hằng lúc còn bé…

Tư Triều Vũ chạy đến kéo cậu bé ra xa khỏi nàng “Ai là chị, đừng có gọi bậy…”. Ngước đầu lên khoảng cách khá gần nhìn thấy khuôn mặt của Đế Anh Thy dọa cho ông sợ phát khiếp “Cô…cô không phải đã chết rồi sao? Không lẻ đây là ma? Ban ngày gặp ma sao?”

Đế Anh Thy lạnh nhạt nhìn Tư Triều Vũ, ba năm trôi qua ông cũng đã già đi rất là nhiều

Nàng không hề để ý đến Tư Triều Vũ mà nhìn vào Tư Thái Lâm mà nói “Chị biết em là Tư Thái Lâm, em cũng ở đây học sao? Sao trước đó chị không thấy em?”

“Chị ơi, em hôm nay là ngày đầu tiên đi học ạ”

“Ngày đầu tiên?” Đế Anh Thy nhớ lại là bọn trẻ nhà mình đã khai giảng nữa tháng rồi

Tư Triều Vũ nói “Vì tôi không có đủ tiền đóng học phí nên đã bị học trễ. Nó cũng là dòng họ Tư mà sao độc ác với nó thế?”

Đế Anh Thy cảm thấy không vui mà nhìn Tư Triều Vũ, tại sao lại nói chuyện này trước mặt con cái thế chứ?

“Tư Thái Lâm mau vào học đi em, không phải đến trễ rồi sao?”

Tư Thái Lâm vội hướng vào cửa mà chạy, chạy mấy bước liền quay đầu lại “Chị ơi, em có thể cùng với bọn Bảo Nam tìm đến chị và chơi không ạ?”

“Được chứ”

Tư Thái Lâm vui vẻ hướng phòng học mà chạy

Đế Anh Thy nhìn sáu đứa trẻ nhà mình so với Tư Thái Lâm thì cũng không chênh lệch là bao, lúc trước nhìn thấy cậu bé là lúc ở tập đoàn Vương Tân, lúc ấy Tư Triều Vũ vẫn chưa phải là Ba của cậu bé, hiện tại liền biến thành Ba, đứa bé này trong lòng liệu sẽ bị tổn thương không…

Đây cũng là số mệnh sao…

Đế Anh Thy thu tầm mắt lại quay người đi

“Đào Anh Thy, chờ tôi một chút” Tư Triều Vũ gọi nàng

“Có việc gì?”

“Cô bây giờ sống ở Minh Uyển? cùng với Tư Hải Minh kia sống bên nhau rồi? Tư Triều Vũ hỏi

“Ở trước mặt tôi ông có thể nói tùy ý nhưng ở trước mặt Tư Thái Lâm thì phải chú ý lời nói một chút”

“Tôi nói sai cái gì? Chẳng lẽ chuyện nhà họ Tư không được nói sao? Bản thân đều là lòng lang dạ sói. Trường học này là do Tư Hải Minh mua lại, Tư Thái Lâm đến đây học vậy mà vẫn thu tiền? Nếu không có tiền thì không cho học, vậy đúng sao?” Tư Triều Vũ một mực oán hận

Đế Anh Thy càng nhìn càng không yên lòng cho Tư Triều Vũ, nhìn cách ông ăn mặc, hành động và lời nói chắc hẳn là thời gian qua cuộc sống không dễ dàng gì

Ông ta căn bản không có tiền nhưng vẫn muốn cho Tư Thái Lâm học ở trường quý tộc, đây chẳng phải là lòng tham hay là muốn điều tốt nhất cho Tư Thái Lâm?

“Tôi nghĩ ở thành phố này trường tốt vẫn còn rất nhiều, không nhất định phải học ở đây”

“Cô thật là nói chuyện không hiểu biết à? Những trường khác không giống trường này, tôi mong muốn Tư Thái Lâm về sau sẽ có tiền đồ tốt để sau này lo cho tôi có cuộc sống tốt hơn. Vậy tại sao cô không để cho sáu đưa con nhà cô học trường khác, thật là…” Tư Triều Vũ giảng dạy

Đế Anh Thy lạnh lùng mà thương hại nhìn ông “Nếu Tư Viễn Hằng lúc nhỏ mà ông biết chăm lo cho anh ấy một phân ba thôi thì anh ấy cũng chẳng phải chạy ra nước ngoài…” Càng sẽ không gặp được mình, cũng sẽ không có kết cục nhiều gút mắc như này

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play