Edit By Trà Nữ Lê

Tư Hải Minh biết là nàng hiện đang không tiện, không thể dẫn dụ liền buông nàng ra, hôn lên trán nàng 1 cái nhẹ nhàng “Chờ chút lại tới, nằm xuống đừng ngồi dậy”

“Em biết rồi, anh đi nhanh đi…” Đế Anh Thy cuối đầu thúc giục “A, điện thoại di động của anh nè”

“Có việc gọi điện cho anh”

“Ừm…” Đế Anh Thy gật đầu đồng ý

Đợi bóng dáng của Tư Hải Minh rời đi nàng mới ngẩng mặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng hồng. Đầu nằm xuống võng lại nhịn không được mà ngẩng đầu dậy xem bóng dáng của Tư Hải Minh

Tư Hải Minh đi thẳng đến ban công lộ thiên vậy mà mắt như mọc ở sau, đi được vài bật thang lại quay đầu nhìn lại

Đế Anh Thy giật mình, vội vàng thu hồi đầu nằm lại xuống võng, tay cầm điện thoại di động lên giả bộ nghiêm túc. Mặt lại đỏ tới mang tai, tim đập rộn nhịp

Cũng không thể để anh phát hiện mình đang nhìn trộm anh

Đến nơi, Tư Hải Minh trên người khí thế uy nghiêm không giận mà uy khác hẳn với khí thế ban nãy

Chương Vỹ rõ ràng cảm giá được sự khác biệt

Cũng may ngài Hải Minh không nói gì, liền cầm lấy tập hồ sơ trước mặt đọc qua. Nhưng mà ngài Hải Minh tại sao vừa ngồi xuống lại thở ra?

Vừa ngồi xuống không bao lâu, điện thoại để bên cạnh vang lên, là cuộc gọi video. Tư Hải Minh mắt nhìn, tai nghe, sáu đứa trẻ trên màn hình chen chúc

Bảo Nam, Bảo Long, Bảo Vỹ đưa mặt rất gần với điện thoại nên 3 đứa nhỏ qua màn hình điện thoại của Tư Hải Minh chỉ có mỗi đứa một nữa khuôn mặt

“Mẹ đâu Ba? Tại sao con không nhìn thấy Mẹ? Bảo Nam dữ dằn lớn giọng nói

“Đang nghỉ ngơi” Tư Hải Minh một bên nhìn hồ sơ một bên nói chuyện

“Con muốn thấy một chút” Bảo Long nói

“Một chút…” Bảo My nói theo

“Khi nào Ba Mẹ sẽ trở về ạ?” Bảo Hân hỏi

“Hoặc là… hoặc là chúng con đến gặp Mẹ nhé? Một chút rồi sẽ trở về” Bảo Vỹ năn nỉ

“Không nhìn thấy Mẹ…” Bảo An khuôn mặt hốt hoảng

Tư Hải Minh ngẩng đầu, nhìn trong video có sáu khuôn mặt nhỏ nói “Tối nay trở về ăn cơm chiều”

Sáu đứa bé kích động khôn siết

“Là cùng với Mẹ sao?” Bảo Vỹ liền hỏi

“Ừm” Tư Hải Minh trả lời

“A, quá tốt rồi, Mẹ muốn trở về á!” Bảo Vỹ vui vẻ chạy ra khỏi ống kính reo hò nhảy nhót

“Ba thật là tuyệt!” Bảo Hân gật gù đắc ý, rất là đáng yêu

“Ba đang làm việc, cứ như vậy” Tư Hải Minh tắt video

Sáu đứa bé không quan tâm video tắt trong đầu chỉ có niềm vui sướng vì tối nay sẽ được ăn cơm với Mẹ!

Bảo Nam vui vẻ hỏi Bào Điển đang ở bên cạnh “Ông ơi, hôm nay có thể ăn cơm sớm một chút sao?”

Bào Điển cười “Sớm thì cũng phải 17h à, còn năm tiếng nữa, không vội, Mẹ kiểu gì cũng trở về mà”

Từ đây đến lúc 17h còn sớm, sáu đứa bé liền chạy đến đại sảnh chờ đợi

Cũng may Tư Hải Minh về đến vào lúc 16h, bằng không thì bọn nhỏ sẽ chờ mấy tiếng, không nhìn thấy Mẹ tuyệt đối sẽ không rời khỏi

“Ba Mẹ về rồi!” Sáu đứa bé kích động hét lớn

Bào Điển nhanh tay nhanh chân ôm bọn trẻ sang một bên xem mới thuận tiện mà chạy vào trong

Cách cửa sổ xe, Đào Anh Thy nhìn thấy sáu đứa bé “Em nghĩ là xuống xe”

Tư Hải Minh liếc mắt đến tài xế, xe ngừng lại

Đế Anh Thy từ trên xe vừa bước xuống liền bị sáu đứa bé ôm lấy chân

“Mẹ đã trở về!”

“Đợi Mẹ đến!

“Mẹ!”

“Mẹ!”

“Mẹ!”

“Mẹ!”

Đế Anh Thy kinh ngạc “Các con đang chờ Mẹ sao?”

Bào Điển đi tới “Mấy tiếng đồng hồ bọn trẻ đã chờ chổ này, khuyên thế nào cũng không chịu vào, còn nói muốn sớm gặp được Mẹ để ăn cơm”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play