Khuôn mặt Đế Anh Thy tràn ngập sự kinh ngạc, anh cà quá độc ác rồi? Nghĩ rồi cô liền đưa mắt cấu cứu anh ba của mình.

Đế Bắc Lâm nghiên răng nghiến lợi nói: “Anh Thy chở chút, anh ba sẽ giúp em xin lỗi.”

Nói xong anh ta liền bò đi.

Nữ quan gia liên đóng cửa lại. Đế Anh Thy tức đến mức tập mạnh tay xuống miếng đệm để xà giận, nhưng vì dùng quá nhiều sức nên đã tổn thương tới dây thần kinh, đau đến mức phải ôm tay hít thờ một cách khó khăn,

Trước khi xuống du thuyền, cô đã bị Tư Hài Minh dày vò đến nỗi người như vỡ vụn, người đàn ông đỏ giống như một kẻ mất trí vậy, vừa gọi tên vừa điện cuống chiếm hữu cô.

Việc cô ấy có thể sống sót đến bây giờ chính là một điều kỳ diệu.

Đế Anh Thy đứng dậy, nằm xuống ghế sô pha.Không sao, cô sẽ đợi các anh trai đến cầu xin cô đi ra khỏi đây, dù sao cô cũng rất tức giận! Hử!

Nhưng cô ấy thực sự rất mệt…

Ngay khi bình tĩnh lại, cô chợt nghĩ đến mười ngày đêm ở trên du thuyền của cô và Tư Hải Minh.

Bây giờ càng nghĩ về nó thì lại càng thấy điên rổ. Cũng thật là quả mức phóng túng bỏ mặc tất cả rồi.

Rõ ràng là có rất nhiều thời gian nhưng Tư Hải

Minh lại lúc nào cũng tỏ ra hết sức lưu luyến, không muốn rời xa một giây một phút.

Để Anh Thy giờ mới nhớ ra, hiện tại bản thân không còn toàn mỹ nữa, vậy thì, có chảy máu sao?

Vào thời điểm đó, cô ấy hoàn toàn không quan tâm đến những thử này, và tất cả những gì cô để ý chỉ là sau khi chia tay với Tư Hải Minh.

Những chi tiết nhỏ nhặt như vậy làm sao cô có thể chú ý tới…

Ngẫm nghĩ lại khi đó, cô cũng không nhìn thấy máu

Bởi vì khi cả hai ở trên boong tàu, họ đã ở những nơi khác một lúc lâu.

Đợi đến khi trở về phòng, đồng bừa bộn trong phòng đã trở nên gọn gàng ngăn nắp, vệ sinh sạch sẽ.Phải có máu, bời vì cô ấy chưa từng yêu đương với

Để Anh Thy chợt nhớ ra điều gì đó, liền sờ lên đúi minh, nơi đó cô dùng băng đai cuốn lại rồi giấu điện thoại di động. Bởi nếu cô cẩm trên tay, chắc chắn các anh sẽ tịch thu nó.

Thấy điện thoại vẫn còn, Để Anh Thy yên tâm nhắm mắt chim vào giấc ngủ ngon lành,

Chỉ mấy giây sau là cô đã chìm vào giấc ngủ sâu. Dù sao thì cơ thể cô đang rất mệt mỏi và cần một giấc ngủ ngon.

“Anh cà, Anh Thy sẽ bị nhốt đến bao giờ?” Để Bắc Lâm hòi,

Đế Hạo Thiên ngồi trên ghế số pha và nhìn Đế Hoàng Minh, trong lòng dường như có điều gì đó muốn nói.

Đế Hoàng Minh đứng trước cửa sổ, quay lưng lại, nhìn không thấy biểu cảm trên mặt.

Nhưng luống khí u ám tỏa ra khắp người cũng đù để giải thích cảm xúc của anh lúc này,

Rất tệ!

Về mặt Anh Thy lúc xuống thuyền thấy rõ sự mệt

mỏi, dùng sức quả độ. Còn có chiếc khăn lụa cuốn quanh cổ, lên thuyển một lúc liến bị Tư Hài Minh xé đi.

Hắn ta thực sự coi thường họ!

Sự thật này khiến ba anh em họ buồn bực, khó chịu không thôi.

Đặc biệt là anh lớn nhà họ Đế, nếu không phải vì có sáu đứa trẻ, bây giờ thí thể của Tư Hải Minh đã chìm xuống đáy biển từ lâu rồi.

“Dù sao, anh cũng đã quyết định không cho phép Anh Thy rời khỏi đào Trân Châu. Anh bắt em ấy đóng cửa hối lỗi thì có tác dụng gi?” Đế Hạo Thiên hỏi. “Dù sao em ấy cũng không phải phạm nhân.”

Đế Hoàng Minh quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, “Các cậu muốn anh tức điên lên sao?”

Để Hạo Thiên và Để Bắc Lâm ngay lập tức run sợ. Người cả trăm năm không nổi giận như Để Hoàng Minh họ không muốn thấy đâu.

Để Hoàng Minh bình tĩnh thu lại về bực tức của mình, “Hai mươi tư giờ nữa thì thả ra.”

“.” Để Bắc Lâm và Đế Hạo Thiên.

Anh ấy tức như vậy còn tường bị nhốt ba ngày ba đêm!Hai anh em thở phào nhẹ nhõm.

“Thực ra thì, anh cả, em có một câu không biết có nên nói hay không…” Đế Bắc Lâm nói xong cũng không có bao nhiêu tự tin.

Đế Hạo Thiên thì đang đợi anh ta nói.

Còn ánh mắt nhăn nhạt Đế Hoàng Minh lạnh lùng quét qua, “Không nên nói thì đừng nói! Đi ra ngoài!”

“O.” Để Bắc Lâm quay người đi ra ngoài.

Đế Hạo Thiên đi ra phía sau, đấm vào lưng Đế Bắc Lâm Lâm, “Nói thử xem nào?”

“Anh có thấy là điều kiện mà Tư Hài Minh đưa ra . truyện tiên hiệp hay

cũng khá là hấp dẫn không?” Đế Bắc Lâm hỏi.

Đế Hạo Thiên sửng sốt một chút, suy nghĩ một hổi, cau mày, ảnh mắt sắc bén đáp: “Cậu đang đùa sao? Không cắn giao dịch chúng ta vẫn có thể nuôi cả sáu đứa nhỏ, còn Anh Thy vì vẫn ở trong tay chúng ta.”

“Không giống nhau, anh thử nghĩ xem, đứa nhỏ giao cho chúng ta, họ là họ Đế, sau này sẽ không trà cho Tư Hải Minh nữa, chẳng phải sẽ càng sướng hơn sao?”

“Sau đứa nhỏ đều là một lũ quỷ con, cậu nghĩ nhiều quả rồi.” Đế Hạo Thiên không thấy sung sướng ở chỗ nào, xoay người đi về phía đại sảnh.Đế Bắc Lâm tiếp lời: “Anh cũng đánh giá thấp bản thân mình. Ba là ruột thịt, thì các bác cũng là ruột thịt. Chúng ta đều có chung huyết thống!”

“Khi Anh Thy để lại sáu đứa trẻ, chúng chưa đầy ba tuổi, ở độ tuổi đó chủng vẫn chưa đủ lớn để nhớ. Vậy tại sao ngay từ cái nhìn đầu tiên, chúng đã nhận Anh Thy là mẹ ruột của mình?” Để Hạo Thiên tỏ vẻ khinh thường. “Đề Bắc Lâm, không phải cậu không nghĩ ra, mà chính là hiện tại đầu óc cậu bị việc nuôi sảu đứa trẻ kia mê hoặc rồi.”

Đế Bắc Lâm không nói nên lời.

Họ thực sự đến kết hôn còn không muốn chứ đừng nói đến chuyện có con.

Nếu tự nhiên có sẵn một đảm trẻ, không cần mình sinh mà vẫn chảy trong người dòng máu của mình không phải là tốt hơn sao?

“Tư Hài Minh lấy con để trao đổi với mục đích kết hôn với Anh Thy. Cậu tường rằng chỉ cưới về làm con gái nuôi để chơi thôi à?”, Đế Hạo Thiên hỏi ngược lại.

“Sợ gì chứ? Đến lúc đó chúng ta sẽ giả vờ đồng ý giao dịch. Khi Tư Hải Minh chuẩn bị kết hôn với Anh Thy, chúng ta sẽ phá bỏ thôi miên cho Anh Thy. Đến lúc đó chúng ta còn cần làm gì nữa? À không, nếu hối phục trí nhớ cho Anh Thy thì em ấy sẽ rất đau khổ… “Đế Bắc Lâm đứng đó dưỡng như rất phân vân.

Để Hạo Thiên nhìn anh ta lắc đầu không nói nên

Khi hạ quân cờ đầu tiên, bạn phải nghĩ đến hướng đi của quân cờ tiếp theo, nếu không, dù thắng cũng sẽ tổn thương người của chính mình.

Ba anh em họ Đế sẽ không bao giờ làm điều đó.

Để Hạo Thiên lại quay đầu lại, phát hiện sắc mặt Đế Bắc Lâm không tốt lắm, về mặt hơi chân động liên tiến lên kéo hắn, “Tinh táo lại!”

Đến Bắc Lâm hai mắt đỏ như máu, còn có chút đờ đẫn, hô hấp hỗn loạn. Được Để Hạo Thiên kéo lại, anh ta mới định thần lại và nằm lấy tay anh trai.

Đế Hạo Thiên sững sờ, bàn tay đỏ còn lạnh hơn của Đế Hoàng Minh.

Để Bắc Lâm đưa tay hơi dùng sức, kéo tay Đế Hạo Thiên ra, hít một hơi thật sâu: “Em đi gặp Anh Thy.”

Nói xong lien quay lại và rời đi.

Đế Hoàng Minh bước ra ngoài và nhìn theo bóng lưng của Để Bắc Lâm.

Đế Hạo Thiên chì nghiêm mặt và không nói gì. Để Bắc Lâm đầy cửa phòng phía tây, Đế Anh Thybên trong đã ngủ say.

Đế Bắc Lâm tiến lên, rồi dừng bước trước Đế Anh Thy, nhe nhàng ôm lấy thân hình nhỏ nhắn ấy, vùi mặt vào hôm cổ cô: “Anh Thy, đừng lo lắng, anh sẽ không làm tổn thương em…”

Để Anh Thy không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tinh lại vừa ngồi dậy đã cảm thấy thắt lưng như sắp gãy.

“A … đau quá…”

Di chứng này có nghiêm trọng quá không? DƯỡng như cô có ngủ cũng không giúp ích được gì.

Đề Anh Thy đau đến mức ngũ quan đều nha nhúm đến biến dạng.

Cô từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phài chịu tội như vậy, lẽ nào tìm đến anh ba là bác sĩ để xoa dịu nỗi đau?

Vừa nghĩ đến nỗi đau của mình xuất phát từ đâu, Để Anh Thy liền vội vàng gạt bỏ ý định đó.

Đùa cợt gì đây? Làm thế nào để cô cô có thể mở miệng ra nói? Mẫu chốt là trên người cô còn toàn là những dấu vết ân ái, đây không phải là đang kích động các anh trai sao?

Từ từ ngồi dậy thì tốt hơn.

Chỉ là..Tại sao cô ấy vẫn ở đây? Đáng ra cô phải nên thức dây ở trên giường của chính mình chứ?

Để Anh Thy nhìn đồng hồ bên cạnh bàn thờ, trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi, buổi sáng? Cô ấy thực sự đã ngủ từ lúc trở lại đến tận sáng hôm sau?

Vậy… Cô đã ăn tối chưa? Trong đầu cô hoàn toàn không có chút ấn tương nào cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play