“Anh…Anh muốn làm gì?” Đế Anh Thy giọng mềm nhũn nói, con ngươi mờ mịt nhíu lại, hô hấp dồn dập nhìn người đàn ông nguy hiểm bên trên.

Cô cảm thấy bản thân như chưa từng có cảm giác hoảng sợ như này bao giờ, giống như sắp có điều gì đó không thể kiểm soát sắp xảy ra…

Bàn tay to của Tư Hải Minh đang vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô cũng đang run lên, hô hấp dồn dập, cơ thể căng cứng đến cực hạn, giọng nói ồm ồm: “Vẫn nên làm theo cách của anh đi. Như vậy, em mới có thể hoàn toàn thuộc về anh.”

“Um..”

Đế Anh Thy bị đè ở dưới thân không thoát ra được, mặt đỏ tới mang tai. Còn Tư Hải Minh ở bên trên thì như một con dã thú đáng sợ đang chuẩn bị nuốt chửng cô vào bụng. “Đừng sợ, cho dù anh có điên cuồng như thế nào đi chăng nữa, thì hãy nhớ rằng, anh sẽ không làm thương em.” Tư Hải Minh vừa hôn người mà anh mong nhớ ngày đem, vừa vỗ về cô.

Đế Anh Thy phát hiện khát vọng mãnh liệt của Tư Hải Minh không chỉ khiến cô không thể phản kháng mà thậm chí còn bắt đầu không thoải mái.

Cô còn nghĩ rằng lần này sẽ giống như cảnh ngộ lần trước.

Nhưng không phải…

Du thuyền đã chạy ra xa bờ biển, tiến ra xa bất chấp sóng gió. Sóng vỗ cào thân tàu, cao vút, nghe thật vui tai.

Đế Bắc Lâm đang chơi đùa với Một Hào, giơ cố tay lên xem giờ, sao vẫn chưa về nhỉ? Không phải là lại uống nhiều quá rồi đó chứ?

Anh ta cầm điện thoại gọi cho Tần Hành Chi. “Anh Thy đâu?” “Anh Thy vẫn chưa đến mà?”

Đôi mắt lạnh lùng của Đế Bắc Lâm lóe lên sắc bén, anh ta đứng dậy đi đến chỗ giám sát và điều khiển bến tàu, phát hiện Đế Anh Thy một mình đi xuống du thuyền và đi về hướng chợ.

Sau đó thì vẫn chưa thấy xuất hiện lại.

Đế Bắc Lâm có dự cảm rằng chắc là Đế Anh Thy đi gặp ai đó. Cô không hề dừng lại bến tàu, mà đi thẳng vào chợ.

Nhìn lại bến tàu một cách cẩn thận, cũng không phát hiện ra bất kì người nào khả nghi. Có thể là do anh ta suy nghĩ quá nhiều rồi?

Nhưng hành vi của Đế Anh Thy rõ ràng không bình thường.

Đầu tiên nói dối là đi đến vườn nho, sau lại chạy đến bến tàu, điều đó đã đủ chứng minh rồi.

Đế Bắc Lâm lại lần nữa cầm điện thoại lên, lần này gọi không phải là ai khác mà là Tư Hải Minh.

Kết quả là, tắt máy.

Điện thoại của Tư Hải Minh tắt máy? Làm sếp, tuyệt đối không thể có hiện tượng hết pin, hết tiền điện thoại được! Mà là cố ý!

Đế Bắc Lâm tức đến mức đầu óc quay cuồng, Một Hào đang ngồi trên ghế sofa im lặng nghiêng đầu nhìn anh, như thể không biết anh đang làm gì.

Hẹn với Tư Hải Minh thì chắc sẽ về nhỉ? Nhưng Đế Bắc Lâm càng đợi, gọi cả Đế Hạo Thiên về rồi, mà vẫn không nhìn thấy nửa bóng dáng của Đế Anh Thy đâu.

“Cậu nói gì cơ? Tên nhóc đó lại đến à?”

Đây là phản ứng của Để Hạo Thiên sau khi biết chuyện. “Cậu ta vẫn chưa dứt ra được đúng không? Mới có mấy ngày lại đến rồi?”

“Quan trọng là em đã phái người đi tìm rồi, mà vẫn chưa tìm thấy người. Chỉ có một khả năng đó là ra biển rồi.” Đế Bắc Lâm nói.

Sắc mặt Đế Hạo Thiên trở nên khó coi, cố chịu đựng những cảm xúc nóng nảy của mình.

Ra biển, thì chắc chắn không thể quay về trong một, hai ngày tới được. Giống như lần ở thủ đô lần trước.

Nhưng lần này Tư Hải Minh đưa Đế Anh Thy đi, trên thuyền trừ người lái thuyền ra thì chỉ còn có hai người họ, sáu đứa bé cũng không ở đó, ở chung như vậy nguy hiểm quá! “Cậu nói Tư Hải Minh liệu có động vào Anh Thy không?” Đế Hạo Thiên lo lắng điều này. “Còn phải hỏi sao?” Để Bắc Lâm liếc anh ta một cái không nói nên lời. “Fuck!” Đế Hạo Thiên tức đến phát điên, như thể em gái bị cưỡng hiếp vậy. “Đây chính là biện pháp tốt của Đế Hoàng Minh đấy! Nếu như không phải anh ấy nhắc đến ý nghĩa của trang sức Hoài Thy thì đã không phát triển đến mức này!” “Không phải anh cũng trộm ảnh à?” Để Bắc Lâm hỏi lại.

Đế Hạo Thiên nhất thời nghẹn lời: “Đỏ là do Anh Thy yêu cầu, còn Đế Hoàng Minh là tự nói ra, giống nhau đâu?” “Chủ yếu là do em gái của chúng ta quá ngây thơ”

Quả thực, với tư duy của Đế Anh Thy làm sao có thể đấu lại Tư Hải Minh, một con hồ ly ngàn năm! Khi Đế Hoàng Minh quay về, Đế Bắc Lâm là người chịu đòn đầu tiên, vì anh ta là người coi chừng Đế Anh Thy mà cuối cùng lại để cô chạy ra khỏi đảo hẹn hò với Tư Hải Minh. Đế Bắc Lâm bị đôi mắt đáng sợ kia nhìn chằm chằm, toàn thân sợ hãi, không dám kêu nửa tiếng.

Tư Hải Minh cũng rất khôn khéo, biết rằng trên đất liền không có chỗ trốn, vì vậy dứt khoát đi ra biển. Còn cố tình cắt đứt liên lạc, ai có thể tìm được cơ chứ?

Chỉ có thể kiên nhẫn chờ Tư Hải Minh và Đế Anh Thy tự mình quay về.

Đáng tiếc, chờ một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày, vẫn không thấy người quay về.

Các bậc trên nhà họ Đế chưa bao giờ tức giận và lo lắng đến như vậy.

Đứa em gái thân yêu nhất của minh đã bỏ trốn theo người đàn ông khác mà không nói câu nói, còn đi mấy ngày rồi vẫn chưa thấy về.

Đêm nào cũng như bị dày vò!

Người cũng đau khổ không kém là Tần Hành Chi.

Anh ta biết việc tìm người giữa biển cả mênh mông là điều không thể, không tìm được người những anh ta vẫn lái phi thuyền ra biển. Dường như không thể bình tĩnh khi không làm gì cả. Lênh đênh trên biển tìm kiếm Đế Anh Thy.

Đối với anh ta mà nói quá trình đó là một nỗi đau thấu tim.

Khi cô nói mình thất tình, tâm trạng anh vui sướng và tràn đầy hi vọng ngay lập tức. Anh ta nghĩ rằng khi nào tâm trạng Đế Anh Thy tốt hơn chút thì anh ta sẽ chủ động ngả bài với các anh trai cô rằng muốn cưới cô, nguyện sẽ đối tốt với cô hết đời.

Chớp mắt, Tư Hải Minh lại xuất hiện trở lại, phá vỡ hết kế hoạch của anh ta, rồi lại biến mất không dấu vết.

Mà Đế Anh Thy giờ phút này, toàn bộ ý thức của cô vẫn luôn trong trạng thái bị cướp đi, cô không nghĩ được gì nữa, sẽ không có cơ hội đó nữa rồi, thân thể và linh hồn cô đều bị khống chế một cách gắt gao.

Không thể trốn thoát.

Hết này dài lại đêm thâu.

Cô hầu gái đứng ngoài cửa cung kính cúi đầu, đây là công việc mà mỗi ngày ba bữa cô ấy đều làm.

Sau khi nhẹ nhàng gõ cửa, khoảng ba phút, cánh cửa mở ra, một bàn tay từ bên trong đưa ra cầm lấy đĩa thức ăn mang vào. Cánh cửa lại đóng lại. Cô hầu gái rời đi mà không gây ra tiếng động nào.

Đĩa ăn đặt trên bàn cạnh giường, Tư Hải Minh lại gần cô gái đáng thương của anh.

Thuận thế ôm cô dậy, tư thế ngồi mặt đối mặt.

Tay của Đế Anh Thy khoác lên bờ vai rộng của Tư Hải Minh, sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt ngấn lệ, khi anh đứng dậy, liền khóc nức nở: “Tư Hải Minh…”

“Đừng nói nữa, đến giờ ăn trưa rồi, ăn xong bữa trưa, chúng ta đi tắm nắng trên boong thuyền nha?” Tư Hải Minh thở nặng nhọc, đưa tay với lấy đĩa thức ăn trên đầu giường, không dùng dao dĩa đũa gì cả, trực tiếp dùng tay về một viên thịt cá rồi cứ thể đút vào miệng của Để Anh Thy.

Nhìn Để Anh Thy ăn xong lại đút thêm miếng thịt bò.

Ăn xong thịt và rau, rồi ăn đến canh, cuối cùng là hoa quả.

Mỗi ngày đều như thế.

Ăn xong, Tư Hải Minh dùng ngón tay thô ráp sờ lên hình xăm, Để Anh Thy giống như bật công tắc, né trái né phải khiến Tư Hải Minh như phát điên lên, ánh mắt như dã thú.

Đế Anh Thy bị ôm lên boong tàu, hai người nằm xuống.

Đế Anh Thy người mềm nhũn cuốn trong bờ ngực rắn chắc của Tư Hải Minh.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mặt trơi sau bốn ngày. Nhưng cô lại không thể nhìn ra cảnh biển xa xăm, không biết mình đang ở đâu, chỉ cảm nhận được sự thoải mái, dễ chịu của ánh mặt trời chiếu vào người, bao lấy cơ thể mệt mỏi của cô.

Tư Hải Minh hơi nghiêng người sang một bên, chắn gần hết ánh sáng mặt trời, anh lo rằng làn da mịn màng kia sẽ bị nắng làm tổn thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play