Thành phố Tân. Khu nhà cao cấp của Cố Mạnh. Trong nhà ăn.

Cố Mạnh ngôi ở ghế chính ăn sáng một cách chậm rãi.

Trên mặt đất bày một cái chậu, Đào Sơ Tâm đang quỳ rạp người trên mặt đất, vùi mặt vào cái chậu, ăn như một con chó. Mỗi bữa ăn đều như vậy.

Không có tôn nghiêm, bị ngược đãi hết mức, nhưng vậy thì đã sao? Ít nhất vẫn cho cô ta ăn, vẫn để cô ta sống!

Cố Mạnh cũng không có ép cô ta, nếu không ăn thì chỉ có đợi chết đói thôi!

Toàn thân mặc toàn đồ hiệu, đeo trang sức quý giá, nhưng tư thế ăn lại như một con chó, đối xử chênh lệch như vậy đã phân biệt được địa vị cao thấp của Cố Mạnh, người ngồi ở ghế chính ăn sáng như một quý ông lịch lãm.

“Đã bao lâu rồi em chưa đến thủ đô? Tôi nhớ chắc cũng ba năm rồi nhỉ?” Cố Mạnh dừng ăn và suy nghĩ.

Đào Sơ Tâm cũng dừng lại: “Thành phố Tân mới là nhà của em..”

“Căn biệt thự lúc trước nhà họ Đào ở vẫn còn, lúc nào đó em có thể tự đi xem! Xem xem trong biệt thự đó có thử gì em muốn lấy không” Cố Mạnh nói.

Đào Sơ Tâm không biết anh ấy vì sao lại có suy nghĩ như vậy, nhưng quả thật cô thực sự muốn đi một mình, ít nhất không phải ngày nào cũng phải sống cuộc sống của tầng lớp thấp hèn này, không có một chút tự do nào.

“Sao thế, đột nhiên tôi phát hiện ra, em không cảm kích sao?” Cố Mạnh nhấc chân lên, đi dép lê da màu đen. Dẫm đạp lên đầu Đào Sơ Tâm, úp mặt cô ta vào trong chậu.

“A! Em… Em không có… Lúc nào đi?”

“Mấy ngày này cũng không có hoạt động gì cần cô phải xuất hiện, vậy ngày mai đi đi!”

Trên du thuyền, Đế Anh Thy đang được Tư Hải Minh ôm, tay nắm tay dạy câu cá, mây đứa trẻ vây xung quanh.

Bảo Nam và Bảo Long đang tròn mắt nhìn mặt nước, Bảo Vỹ và Bảo Hân, một đứa bám vào mẹ, một đứa bám vào ba, Bảo My và Bảo An thì ngồi ở một bên nhìn cá bơi qua bơi lại trong xô.

Tên vệ sĩ đứng trên thang cuốn trong boong tàu đang cầm điện thoại chụp ảnh, đây là việc được ngài Minh giao cho, chụp thật nhiều ảnh, quay thật nhiều video. Một điện thoại không đủ thì đổi điện thoại khác.

“A, động đậy rôi!” Đế Anh Thy kích động thu dây câu.

“Chờ một chút.”

“Anh nhìn đi, động rồi mà”

“Con cá đang thăm dò”“

“Nó cũng biết thăm dò á?” Để Anh Thy ngạc nhiên.

Đôi mắt đen láy của Tư Hải Minh hơi nheo lại, nhìn bộ dạng đáng yêu của Để Anh Thy trong tay mình, khàn giọng: “Ừm, thăm dò trước, sau đó cắn trọn miếng môi, ngậm vào móc câu rồi thì sẽ không trốn thoát được nữa”

Đế Anh Thy nghe, sao lại cảm thấy rất giống phong cách của con người thế?

Chỉ là cô cảm thấy rằng con người thì sẽ lợi hại hơn chút thôi!

Dây câu không ngừng bị kéo xuống, hai mắt Đế Anh Thy sáng lên: “Mắc câu rồi!”

*Ừm, thu dây thôi” Tư Hải Minh vẻ mặt cưng chiều.

Dây câu tự động thu lại, kéo lên thì thấy một con cá dài như cánh tay, đang vùng vẫy mạnh muốn thoát thân. Tuy nhiên càng vùng vẫy, thì cái móc càng móc vào sâu hơn mà thôi.

Đế Anh Thy thấy thế, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác khác lạ, sinh lòng thương hại.

Cô bị sao vậy? Những sinh vật cố gắng chạy trốn nên được cho hi vọng.

*Oa! Mẹ tuyệt quát” Bảo Nam “Mẹ tuyệt nhất!” Bảo Long *Mẹ câu được cá rồi! Mẹ câu được cá rồi!” Bảo Vỹ.

“Vui quát Thích quát” Bảo Hân nắm lấy bím tóc dài của mình.

Bảo My và Bảo An cũng chạy tới.

“Cá to thật đ: “Mẹ tuyệt quá!”

Đế Anh Thy định thần lại, ngoái đầu lại cười.

Nhưng câu được cá này là nhờ sự giúp đỡ của Tư Hải Minh, mọi người vui như vậy sao?

*Thả đi” Tư Hải Minh nói.

Sáu đứa bé nhìn ba một cách khó hiếu.

Tư Hải Minh nheo mắt lại, “Tân Hành Chỉ không phải người khác họ sao?”

“Anh ấy cũng thế!”

“Tôi là gì của em?” Tư Hải Minh hỏi.

*Cái này..” Đế Anh Thy nhìn thấy sáu đứa bé mắt to mắt nhỏ đều nhìn về cô, làm cô nói không nên lời!

Xấu hổ lãm, được chứ?

“Con biết, con biết! Là chồng của mẹ!” Báo.

Hân vui vẻ nói *„* Đế Anh Thy đờ người ra.

*Mẹ là vợ của ba!” Bảo Vỹ cười hihi Đế Anh Thy mặt đột nhiên đỏ bừng lên, thiếu tự tin nói: ‘Nói…nói gì thế…”

Bảo Hân bước lên, giật giật tay mẹ, sốt ruột nói: ‘Mẹ mau nói là chồng của mẹ đi, nếu không ba sẽ phạt cắn miệng mẹ như lần trước đấy! Cần sưng lên đấy!”

Mắt Tư Hải Minh khẽ run lên, hô hấp vô thức chậm lại.

Lần trước? Đế Anh Thy sững sờ, người mà Bảo Hân nói không phải là cô ấy đúng không?

Chắc là mẹ ruột của bọn trẻ.

Tư Hải Minh trước đây từng chơi loại trò chơi này với Đào Anh Thy sao? Cũng không có gì kỳ lạ lắm, dù sao cũng đã sinh ra một đống con rồi…

*Tự mình chơi đi!” Tư Hải Minh ôm Đế Anh Thy đứng dậy.

Đế Anh Thy theo bản năng vòng tay qua cổ anh: “Anh định làm gì?”

“Về phòng”

*.* Giữa ban ngày về phòng? Đôi mắt nhỏ của Đế Anh Thy nhìn loạn xung quanh, có ý muốn đứng xuống.

“Còn động đậy là ngã đấy”

Ngã từ người đàn ông cao 1m90 chắc đau mông lắm nhỉ? Đế Anh Thy không dám động đậy nữa.

Sau đứa bé tròn mắt nhìn ba mẹ xuống khỏi boong tàu.

“Ba mẹ đi làm gì thế ạ?” Bảo Vỹ hỏi.

“Không chơi với chúng ta nữa..” Bảo My đáng thương nói.

*Ba sẽ không phạt miệng mẹ chứ ạ?” Bảo Hân đau lòng cho mẹ.

*Con phải giành lại mẹ!” Bảo Nam tức giận.

“Đừng làm thế thì hơn, ba khỏe hơn anh nhiều!” Bảo Long nói cho cậu bé biết hiện thực.

“A!” Bảo An mắt sáng lên.

Ôm về phòng, Tư Hải Minh chân dài móc cửa ra, tồi đóng cửa vào, nhẹ nhàng đặt Đế Anh Thy.

lên giường, cơ thế cường tráng đè lên.

Đôi mắt thâm hiểm: “Hổi hận khi đưa cả bọn trẻ lên thuyền rồi”

“Anh chắc chắn không phải là ba ruột” Đế Anh Thy quay mặt đi. “Tôi khát rồi, anh đi rót nước cho tôi đi”

“Có sẵn đấy”

*Đâu…al” Đế Anh Thy vừa nói thì đã bị đôi môi mỏng của Tư Hải Minh phủ lên, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ bừng, đồng tử run rấy. Trong lúc quấn lấy nhau, cô mới hiểu ra cái gọi là ‘có sẵn” của anh là gì….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play