Tần Hành Chi tỉnh táo lại, câm chai rượu trên bàn đập vào đầu tên vệ sĩ.

Vệ sĩ giơ tay lên chặn, chai rượu đập vào tay anh ta vỡ tan tành.

Tuy thân thủ của Tần Hành Chi không tệ nhưng mà hai tay không địch được bốn đám, nhanh chóng bị vệ sĩ đánh lui.

Nhưng mà cho dù Tần Hành Chi không muốn sống, vệ sĩ cũng không thể đòi mạng anh.

Cho nên Tần Hành Chỉ vọt thẳng khỏi vòng vây, đuổi ra ngoài.

Cố Mạnh trong góc tối dựa vào vách tường, đồng hồ trên cổ tay không có gì khác biệt, dường như bên trong không hề cất giấu thứ vũ khí chết người nào.

Chỉ một chút nữa thôi là có thể cắt vào cổ Đào Anh Thy rồi, thậm chí cô ta còn không có cơ hội để kêu cứu.

Xem ra lần trước cô ta đã đến Thủ đô, còn cả khi anh nhắc tới tập đoàn Vương Tân, vẻ biến sắc của cô ta là vì đã sớm chạm mặt với Tư Hải Minh.

Anh ta thà giết lâm còn hơn bỏ sót, nhưng không ngờ lại thật sự là Đào Anh Thy, bởi vì người khác có thể nhận, nhưng Tư Hải Minh thì không.

Dù sao trước mắt không có cơ hội, mà Đào Anh Thy, anh tuyệt đối sẽ không lưu lại.

“Tư Hải Minh! Anh có tư cách gì xuất hiện trước mặt cô ấy?” Tân Hành Chỉ đi ra ngoài, chất vấn người đàn ông cách mình mấy bước chân.

Tư Hải Minh hơi khựng lại, ngay cả Đế Anh Thy cách đó một mét cũng nghe được, không khỏi quay đầu lại, nhìn thấy Tư Hải Minh theo sát mình thì sững sờ, anh xuất hiện nhanh như vậy?

Dường như chỉ cần chậm một giây, Tư Hải Minh sẽ bắt lấy cô…

Lại nhìn Tần Hành Chi chật vật phía sau khiến trong lòng cô có chút rung động, bước lên phía trước, lúc đi qua bên người Tư Hải Minh thì bị anh tóm lấy.

“Anh… anh thả anh ấy ra, anh ấy là bạn của tôi”

Vệ sĩ không nhúc nhích.

Mà chữ “bạn” khiến tâm tình u ám của Tư Hải Minh lập tức tốt hơn nhiều.

“Yên tâm, anh sẽ không làm cho anh ta bị thương. Tư Hải Minh nheo mắt, nhìn đến gương mặt lo lắng của Đế Anh Thy, chỉ cần nhìn cô là trái tim sẽ luôn nóng rực.

Đế Anh Thy vừa thoát khỏi anh lại bị anh ôm lên, bất mãn kéo cánh tay anh, sao mà giống như dây xích, càng kéo càng siết chặt, mặt mũi không khỏi phiếm hồng, thẹn quá hóa giận: “Anh là gì đấy? Tôi cho anh đụng vào tôi chưa?”

Lúc ở quán bar, chưa được sự đồng ý của cô đã hôn cô rồi.

Nếu không có Tần Hành Chi, cô sẽ bị hôn đến ngất.

“Anh không thể khống chế nổi mình, xin lỗi” Tư Hải Minh cất giọng trầm thấp nói.

Đế Anh Thy không tin lời anh nói: “Không khống chế nổi mình? Cái gì mà “xin lỗi” không có lòng thế. Nói như đó là lỗi của cô, là vì gương mặt của cô?

Nhớ đến mình và mẹ ruột của sáu đứa nhỏ giống hệt nhau, cảm xúc liền trùng xuống…

Tư Hải Minh để ý tới tâm trạng biến đổi của cô, mắt đen càng thêm âm trầm, trái tim như kéo căng.

“Bảo anh buông cô ấy ra, có nghe không?”

Ánh mắt sắc bén của Tư Hải Minh phóng về phía Tần Hành Chỉ: “Chuyện của tôi với cô ấy, anh tốt nhất đừng nhúng tay vào”

Tần Hành Chỉ hét lên: “Không nhúng tay vào? Để anh hành hạ cô ấy như trước đây à? Anh có tư cách gì đòi xuất hiện trước mặt cô ấy? Anh làm cô ấy bị thương còn chưa đủ à? Nếu như anh còn muốn tốt cho cô ấy thì đừng nên xuất hiện!”

Đế Anh Thy không khỏi có chút cảm động, trước đó ở vườn nho, nói với Tân Hành Chỉ về chuyện của cô và Tư Hải Minh, không ngờ anh sẽ tức giận vì cô mà ra mặt.

Không hổ là Tần Hành Chi, người nhìn cô lớn lên.

Ánh mắt Tư Hải Minh trở nên lạnh lùng: “Tôi nói rồi, anh đừng nhúng tay vào.

Nói xong, liền mặc kệ cô có đồng ý hay không mà kéo Đế Anh Thy đi.

“Tư Hải Minh! Anh làm gì?” Tần Hành Chỉ có chút lo lắng, nhưng mà vệ sĩ tầng tầng lớp lớp bao quanh anh, khiến anh không thể tiến lên.

“Anh thả tôi ra, tôi không đi với anh, tôi muốn về đảo Trân Châu…” Đế Anh Thy muốn rút tay ra nhưng không địch lại với sức của Tư Hải Minh.

“Chúng ta còn có chuyện chưa nói rõ ràng.” Tư Hải Minh khàn giọng nói.

Đế Anh Thy sửng sốt, khi đối diện với cặp mắt sâu đen kia, tâm trạng càng thêm rung động, khiến cô quên hết mọi thứ xung quanh.

“Anh Thy, em không thể đi cùng anh ta!” Tần Hành Chi đứng cách đó không xa nhắc nhở cô, giọng nói lo lắng: “Em quên các anh của em đã dặn thế nào rồi à? Để anh chăm sóc tốt cho em, nếu em có chuyện gì, anh biết ăn nói thế nào!

Người này không có gì tốt lành hết.”

Tần Hành Chi không cách nào đối phó với vệ sĩ của Tư Hải Minh, đành đặt hi vọng lên người Đế Anh Thy, hi vọng cô có thể để cho Tư Hải Minh bỏ đi suy nghĩ làm loạn.

Chớ đi cùng anh ta!

Đế Anh Thy quay đầu lo lắng nhìn Tân Hành Chi, lại bận tâm Tư Hải Minh bên cạnh mình.

Cô nghĩ, nếu như chuyện không được giải quyết, cô sẽ không thể nào thoát khỏi người đàn ông này. Mà Tần Hành Chi bị vệ sĩ của Tư Hải Minh ngăn cản, liệu có gây xung đột làm anh bị thương?

Với lại Tư Hải Minh cũng nói rồi, bọn họ còn lời chưa nói rõ.

“Hành Chỉ, anh chờ lát, chờ em nói rõ với anh †a thì sẽ tới tìm anh, anh ở đây chờ em, được không?” Đế Anh Thy hỏi.

“Em với anh ta thì còn gì mà nói? Không cần thiết đâu Anh Thy, đừng để anh ta tiếp cận em…”

Tần Hành Chi nghe Đế Anh Thy nói thì sốt ruột vô cùng

Với anh mà nói, Tư Hải Minh là một nhân vật nguy hiểm, nhất là đối với Đế Anh Thy!

Đế Anh Thy còn định nói gì đó lại liếc thấy sắc mặt Tư Hải Minh không tốt lắm, cánh tay nâng lên, cứ như vậy nắm chặt tay Đế Anh Thy, kéo cô qua, quàng tay về vai, ôm chặt lấy cô.

Đế Anh Thy kinh ngạc nhìn hai người dính sát vào nhau, quên cả giấy dụa.

Bị dẫn đi.

“Tư Hải Minh!” Tân Hành Chi gầm lên.

Nhưng mà anh không có lại được bất kỳ đáp án nào.

Rời khỏi tầm mắt của Tần Hành Chi, Đế Anh Thy dừng bước lại, giật tay ra, không vui hỏi: “Bây giờ buông tôi ra được chưa? Nếu như anh muốn nói chuyện phiếm thì không cần như vậy…

Anh khóa chặt cô như vậy, bá đạo lại mạnh mẽ, vừa nghĩ tới được đối xử như vậy là vì một người phụ nữ khác, Đế Anh Thy không sao vui được.

Tư Hải Minh buông cô ra: “Được”

Đế Anh Thy được tự do, bàn tay đặt lại bên người, giữa kẽ tay còn có chút nóng.

Cô tức giận nghiêm mặt nói: ‘Rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?”

“Em nói em sẽ suy nghĩ, anh vẫn luôn chờ câu trả lời của em” Tư Hải Minh không nói ra việc mình có gọi cho cô mà điện thoại không thông.

Trắng trợn lợi dụng Đế Anh Thy đi đối phó với đám anh trai, đây không phải là cách làm việc của anh.

Càng không bỏ được.

“Loại chuyện này không cần trả lời chứ nhỉ, không có đáp án chính là câu trả lời tốt nhất. Với cả tôi… tôi khôn nói cho anh cách nghĩ của mình là vì nể mặt anh… tôi sẽ không đi làm thế thân cho ai cả, lý do gì cũng không được.” Đế Anh Thy nói một cách hợp tình hợp lý.

“Thy, em không phải là thế thân của bất kỳ người nào cả.” Tư Hải Minh nhìn sâu vào đôi mắt cô, dường như muốn hút đi linh hồn trong đôi mắt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play