“Lên đây”
“Chờ… Chờ chút đã, tôi không có đồng ý đi ra biển với anh mà”
Nhưng sự chống đối của Đế Anh Thy hoàn toàn vô dụng, đã đến rồi còn muốn đi sao?
Tư Hải Minh sẽ không cho cô cơ hội này.
Sau khi lên du thuyền, du thuyền bắt đầu rời xa cầu trúc, chạy ra ngoài biển khơi.
Đế Anh Thy không quá quen thuộc với du thuyền của Tân Hành Chi, hơn nữa lại là lần.
đầu tiên nên cảm giác không được thoải mái.
Khó có thể tưởng tượng được cô lại thật sự lên du thuyền với một người đàn ông xa lạ.
Nếu như để các anh trai biết được, người đàn ông này sẽ gặp xui xẻo. Nhưng cũng kinh ngạc vì sự †o gan của bản thân.
Chỉ có điều nghĩ đến cô cũng đã là người trưởng thành rồi, có thể tự xử lý chuyện của mình.
Hơn nữa, cô ngồi du thuyền của Tân Hành Chi, các anh trai sẽ không phát hiện ra có vấn đề gì.
Đế Anh Thy nhìn người đàn ông đang đến gần cô, cả người không khỏi lùi về phía sau cho đến khi không còn lùi được nữa mới thôi.
Phía sau là quây bar đẳng sau quầy bar là tủ đựng rượu, trưng bày đủ các loại rượu.
Phía sau lưng của Đế Anh Thy bị ép chống lên quây bar, bóng đen phía trước bao phủ lại, trái tim đang đập của cô cũng muốn dừng lại.
“Buổi trưa muốn ăn món gì?” Giọng nói của Tư Hải Minh khàn khàn, trong tròng mắt đen đều là bóng dáng của Đế Anh Thy.
Dường như anh mang theo sự nguy hiểm như vậy đến gần chỉ là vì hỏi một câu vô cùng bình thường.
Đế Anh Thy phòng bị cười gượng nói: “Ăn…
Ăn gì cũng được. Anh ăn chưa?”
Tư Hải Minh không ăn, anh cũng không làm gì, đứng một bên trên boong tàu tập trung tỉnh thần chờ cô.
Anh không có trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt thảm thiết sâu không thấy đáy. Giống như cất giấu rất nhiều khát vọng.
Đế Anh Thy né tránh ánh mắt của anh, ngay sau đó bàn tay bị tay lớn phủ lên, dọa cô run lên một cái. .
Tiên Hiệp HayLập tức rút tay lại: “Tôi… Tôi đi lên boong tàu ngắm cảnh”
Nói xong thì xoay người chạy mất.
Đế Anh Thy cảm thấy mặt vô cùng nóng, chạy lên trên boong tàu, được gió biển thổi mới cảm thấy hơi tốt hơn một chút.
Vịn tay lên một bên của lan can, mắt nhìn ra biển, nhưng lại không có bất cứ phong cảnh nào chui vào trong đầu được.
Biển rất lớn, cho nên du thuyền đã lái ra ngoài một lúc lâu, đảo Trân Châu dường như vẫn còn cách đó không xa.
Đế Anh Thy đang nhìn theo hướng của đảo Trân Châu, không có quay đầu lại, nhưng cảm nhận được một cảm giác bức ép mạnh mẽ đang đến gần. Lồng ngực cực nóng nhích lại gần, cảm giác như có như không.
Bàn tay lớn của người đàn ông năm lấy lan can ở ngay bên cạnh tay của cô.
Cả người của Đế Anh Thy bị vây ở giữa lan can và Tư Hải Minh, lại thêm hai cánh tay ngăn bên cạnh, hình thành cục diện mà cô không thể trốn thoát được.
Khiến cho hô hấp của cô hỗn loạn, dường như dòng màu đều tụ hết lên mặt.
“Thật xinh đẹp”
Hơi thở cực nóng phả vào trên da thịt mãn cảm bên tai của Đế Anh Thy, khiến cho thân thể của cô không khống chế được bắt đầu run rẩy, giọng nói khàn khàn chui vào trong lỗ tai, khiến cô mất đi khả năng suy nghĩ.
Cũng không phân biệt được rốt cuộc anh đang khen cái gì Thật xinh đẹp’ nữa.
“Em có thể đến đây, tôi rất vui” Tư Hải Minh nói nhỏ bên tai cô, giọng nói trầm khàn có một không hai vô cùng gợi cảm.
“Là do anh kéo tôi lên đây mà”
Đế Anh Thy không thừa nhận. Cô vốn chỉ muốn đến xem mà thôi, cũng không có nói là muốn lên thuyền.
Ai ngờ anh vẫn luôn chờ.
“Bây giờ đã lên phải thuyền giặc rồi, không xuống được đâu” Giọng nói của Tư Hải Minh chọc tức.
Đế Anh Thy cản môi, rồi buông ra, mặt vô cùng đỏ, hỏi: “Ngày mai anh về rồi sao?”
“Em hi vọng tôi ở lại sao? Tư Hải Minh hỏi Đế Anh Thy không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, như thế này sẽ chỉ càng khiến cô không được tự nhiên, chỉ nói: “Anh cũng không phải là người ở đây, tất nhiên phải trở về rồi”
Nói xong, cô lập tức quay người muốn rời đi, vẫn luôn bị ảnh hưởng vì khoảng cách gân với anh như vậy, chỉ muốn thoát đi.
Nhưng cánh tay chặn đường đi của cô lại, đành phải chỉ chỉ vào chỗ ngồi ở lan can cách đó không xa: “Tôi muốn qua bên đó ngồi”