“Cô!” Tần Minh Hạo chưa từng bị người ta mảng như vậy, tức đến xanh mặt.

Còn Đào Anh Thy dùng ánh mắt phát sáng nhìn anh ta, cứ như đang nói

mau đuổi tôi đi! Nhanh đuổi tôi cút xéo đi!

Phì!

Không biết là âm thanh bật cười của ai.

Tân Minh Hạo vừa quay người lại, bực bội muốn xem kẻ nào không biết sống chết lại đang cười mình, nhưng vừa nhìn thấy người đó thì cả người cứng đờ lại.

Tâm nhìn của Đào Anh Thy đang được mở rộng, con ngươi lập tức co lại khi nhìn thấy bóng người phía sau

Cách đó không xa, ở một đầu hành lang khác là Tư Hải Minh và Chương Vĩ theo ngay sao, không biết xuất hiện từ lúc nào mà yên tĩnh không một tiếng động, còn kẻ vừa rồi không nhịn được cười chính là Chương Vĩ.

Gương mặt lạnh lùng của Tư Hải Minh không đối sắc, mắt đen phẳng phất tỏa ra sự nguy hiếm, cả người đầy khí chất uy nghiêm.

Khiến cho bầu không khí trở nên cực kỳ áp lực.

‘Đào Anh Thy không ngờ Tư Hải Minh sẽ ở tầng này, không phải anh ở tầng cao nhất sao? Như vậy, màn chửi người vừa rồi có phải bị thấy được không.

‘Đừng nói là Đào Anh Thy kinh ngạc, ngay cả Tần Minh Hạo cũng không ngờ tới

“Anh… Ngài Hải Minh..” Mặc dù Tân Minh Hạo là họ hàng với nhà họ Tư, nhưng cũng cực kỳ sợ hãi anh.

Ai mà không biết Tư Hải Minh lạnh lùng vô nhân tính cỡ nào,

“Ngài Hải Minh, cái cô mới tới này lại to gan mắng cấp trên, đây chẳng phải là không coi tập đoàn Vương Tân ra gì sao! Ngài Hải Minh, người như vậy tuyệt đối không thể giữ lại Tân Minh Hạo đánh đòn phủ đầu, ra chiêu vừa ăn cướp vừa la làng.

Nhìn bộ dáng bất an cúi đầu của Đào Anh Thy, trong lòng anh ta thầm đắc ý. Đắc tội với tôi thì làm gì có kết cục tốt gị, lần này chắc chắn mất việc rồi!

Lời này hoàn toàn đúng với ý của Đào Anh Thy, trong lòng cô như gào hét: nhanh đuổi việc tôi đi, tôi không chờ được nữa rồi, chỉ muốn biến nhanh khỏi chỗ này thôi!

Không khí bất an tràn ngập, ánh mắt sắc bén của Tư Hải Minh quét tới Đào Anh Thy, giọng âm trầm khiếp người: “Chống đối cấp trên, can đảm lầm, từ hôm nay thăng chức, cho làm ở bộ phận thư ký”

“Vâng? Chương Vĩ gật đầu.

Nói xong Tư Hải Minh đi vào thang máy chuyên dụng, cửa thang máy liền đóng lại.

Đào Anh Thy ngơ ngác đứng ở đó, tai cô không có vấn đề gì chứ? Hay là năng lực nhìn hiếu của anh ta có vấn đề?

Tân Minh Hạo vội hỏi Chương Vĩ: “Chuyện gì vậy? Thăng chức? Không phải đuổi việc à?”

Chương Vĩ cười, cười đến vô cùng bình tính: “Trưởng phòng Tân, anh suốt ngày cãi vã với nhân viên trong công ty, không có tác phong của một cấp trên, anh hẳn nên thấy may mãn vì Ngài Hải Minh không giáng chức anh,

đúng là đáng mừng đấy” Dứt lời, anh ta lại đi tới trước mặt Đào Anh Thy:

“Sáng mai tới phòng thư ký báo tên”

Nói xong liền đi

Tai cô như ù đi, không thể tin nổi diễn biến của màn kịch lại thành thế này.

‘Đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị đuổi, ai ngờ lại được thăng chức?

‘Đào Anh Thy tỉnh táo lại thì vội vàng đuối theo: “Ngại quá, trợ lý Chương…

“Còn có việc gì?” Chương Vĩ nhìn cô, hỏi

“Chuyện đó… thăng chức, anh không nhầm chứ?”

“Đương nhiên không, cô hẳn là cũng nghe thấy”

“Nhưng mà tôi không muốn thăng chức, tôi thấy làm lễ tân rất tốt rồi”

Chương Vĩ có hơi kinh ngạc, cũng là lần đầu tiên thấy có người nói không có hứng thú đối với việc thăng chức, nhất là còn ở trong tập đoàn Vương Tân: “Đây là lệnh của Ngài Hải Minh, không phải muốn trưng cầu ý kiến của cô. Chọc giận Ngài Hải Minh thì không hay đâu”

Nói xong, anh ta cười một cách lịch sự, rồi đi.

‘Đào Anh Thy đứng sững ở đó, cô không dám chọc giận Tư Hải Minh, lỡ như anh phát hiện ra mình giấu các con của anh, vậy thì xong đời rồi.

Thế nhưng mà, Tư Hải Minh, cái người này cho cô cảm giác cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần anh tới gần, là nguy hiểm cũng như đang cận kề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play