"Trường Hoan, cháu thật đúng là quá dở hơi. " Hoàng đế sau khi cười xong nói "Trẫm có thể cam đoan huynh muội Kỷ Thừa là con ruột của nàng ấy."
Mặc dù Gia Hòa tính toán thân nữ giam giữ thân nhi, nhưng vẫn nhìn ra được nàng ta là muốn tốt cho Kỷ Oánh Oánh, chỉ là phương thức không đúng, hoàn toàn không nghĩ dù cho có thành công thì Kỷ Oánh Oánh về sau sẽ vĩnh viễn gánh trên vai thanh danh bất chính.
"Haiz. " Ân Trường Hoan thở dài nói "Kỷ Oánh Oánh lần này chắc sẽ thương tâm chết mất."
"Cháu giận nàng ta làm gì?" Ân Trường Hoan kỳ quái liếc hoàng đế một chút "Oan có đầu nợ có chủ, người muốn hại cháu cũng không phải Kỷ Oánh Oánh."
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, cung nữ tiến vào thông báo Kỷ Oánh Oánh cùng Kỷ Thừa đang cầu kiến ở bên ngoài.
Hoàng đế hỏi "Chỉ có hai người bọn họ?"
Cung nữ hồi "Vâng."
Ân Trường Hoan nói "Mời vào đi."
Chỉ chốc lát sau, Kỷ Thừa cùng Kỷ Oánh Oánh tiến đến, quần áo chỉnh tề nhưng tinh thần rất kém, đặc biệt là Kỷ Oánh Oánh, thần sắc có bệnh, ánh mắt trống rỗng, nhìn thấy bọn họ thì khóe miệng cong lên mỉm cười nhưng đều lộ ra cay đắng.
Ân Trường Hoan thấy có một chút cảm giác khó chịu, cũng không biết nếu là Gia Hòa nhìn thấy một màn này có hối hận không.
Hai người đi đến trước mặt Trịnh thái hậu, quỳ xuống, Kỷ Thừa nói "Gia mẫu phạm phải sai lầm ngất trời, Kỷ Thừa và muội muội tới để tạ lỗi với thái hậu nương nương cùng Trường Hoan."
Thần sắc Trịnh thái hậu lãnh đạm, không cho bọn họ nói "Ai gia còn tưởng rằng các ngươi là đến cầu tình thay mẫu thân."
"Kỷ Thừa không dám." Nếu có dám cũng là không phải có mặt như vậy, huống chi Trịnh thái hậu sủng ái Ân Trường Hoan như thế, bọn họ đi cầu tình chỉ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại.
"Không dám thì tốt." Ngữ khí Trịnh thái hậu nhàn nhạt "Huynh muội các ngươi áy náy, ai gia cùng Trường Hoan nhận, về phần mẫu thân ngươi, phán quyết như thế nào thì là như vậy, ai gia sẽ không cố ý để hoàng cữu cữu ngươi xử nặng, nhưng cũng sẽ không khinh xuất tha thứ."
Mưu sát từ nhất phẩm quận chúa, hãm hại quận vương cùng thái hậu, tội ác như thế này sẽ có kết quả thế nào trong lòng Kỷ Thừa hiểu rõ, hôm nay hắn và Kỷ Oánh Oánh tới là bởi vì bọn họ là nhi nữ của mẫu thân, nhất định phải đi chuyến này.
Hoàng đế đối với hai đứa cháu này cũng rất đau lòng, thấy Trịnh thái hậu không giận chó đánh mèo, liền nói với Kỷ Oánh Oánh "Trường Hoan mới vừa rồi còn đang hỏi cháu đấy."
Kỷ Oánh Oánh giương mắt nhìn Ân Trường Hoan đang tựa ở đầu giường, sắc mặt như bị bệnh giống nàng, chỉ là không giống nhau, chí ít trong mắt Ân Trường Hoan còn có ánh sáng.
Kỷ Oánh Oánh rũ mí mắt "Thật xin lỗi."
Ân Trường Hoan nói "Nói chuyện này làm gì, cùng lắm thì ngươi về sau không được cãi nhau với ta nữa."
Kỷ Oánh Oánh mím khóe miệng, nàng về sau còn có thể đấu võ mồm với Ân Trường Hoan sao?
Kỷ Thừa cùng Kỷ Oánh Oánh không ở lại lâu, rất nhanh liền trở về Từ An cung, thấy bọn họ trở về, Triệu thái hậu vội hỏi qua tình hình.
Kỳ thật sáng sớm hôm nay bọn họ đã muốn đi Từ Ninh cung, Triệu thái hậu cũng không phải không cho phép, mãi đến khi nghe được cung nữ nói hoàng thượng có đi thì bà mới để hai huynh muội bọn họ đi.
Kỷ Thừa kể lại mọi chuyện, Triệu thái hậu gật đầu nói "Coi như bọn họ có chút lương tâm."
Triệu thái hậu không nghĩ Trịnh thái hậu và hoàng đế có thể tuỳ tiện bỏ qua chuyện lần này, không liên luỵ Kỷ Thừa cùng Kỷ Oánh Oánh đã là kết quả tốt nhất.
"Hai người các cháu xuống dưới nghỉ ngơi đi."
Triệu thái hậu cho lui Kỷ Thừa cùng Kỷ Oánh Oánh rồi gọi tâm phúc vào, kẻ thay Gia Hòa lừa gạt Kỷ Oánh Oánh đi vào căn phòng kia chính là người trong cung của bà, tuy nói mấy cung nhân này đã bị hoàng đế mang đi điều tra, nhưng bà lại không thể cứ như vậy mà buông tha.
Triệu thái hậu tức giận không chỉ vì Gia Hòa tính toán Kỷ Oánh Oánh mà còn là vì Gia Hòa vậy mà lại dám dùng người trong cung của bà.
Quan hệ giữa bà và hoàng đế vốn đã không bằng hoàng đế cùng Trịnh thái hậu, nếu hoàng đế thật sự tưởng rằng bà mưu đồ muốn Kỷ Oánh Oánh trở thành người của Vĩnh vương thì phải xử lý sao đây. Mấu chốt là hoàng đế biết bà muốn Kỷ Oánh Oánh trở thành hoàng hậu của tân đế, cứ như vậy, nếu không phải Gia Hòa mưu hại Trường Hoan không thành thì có lẽ hoàng đế rất có thể đã tin chuyện Kỷ Oánh Oánh là do bà sắp xếp rồi.
Tâm phúc nói là nàng ta làm việc cho Gia Hòa bởi đã nhận ân huệ của Gia Hòa, cung nữ dẫn Kỷ Oánh Oánh rời đi trước kia từng làm gãy mất cây trâm đẹp nhất mà tiên đế đưa cho bà, lúc ấy bà chỉ muốn cho người đưa đi Thận Hình ti, là Gia Hòa thay cung nữ này cầu tình.
Triệu thái hậu cười lạnh liên tục "Tốt, ai gia ở chỗ này làm kẻ ác, còn nó ngược lại là nhặt ân tình."
Tâm phúc nhỏ giọng hỏi "Vậy làm sao bây giờ?"
Gia Hòa trưởng công chúa là phạm phải sai lầm ngập trời nhưng dù thế nào thì đó cũng là thân nữ của thái hậu, thái hậu không có khả năng mặc kệ nàng ta.
Triệu thái hậu nói "Ân Trường Hoan không chết, nó là thân muội của hoàng đế, cũng không thể lấy mạng nó được, cho nó một cái giáo huấn cũng là phải."
Nói thì nói thế, nhưng thật ra Triệu thái hậu là biết cho dù bà có đi tìm hoàng đế náo loạn thì cũng vô dụng, không bằng chừa lại chút mặt mũi, về sau có thể che chở tốt cho ngoại tôn nữ cùng ngoại tôn tử.
Không trách Triệu thái hậu lạnh lùng với Gia Hòa, lúc tuổi còn trẻ bà cố gắng tranh sủng với các phi tần, vì sự sủng ái mà khiến nhi tử duy nhất phát sốt, nhưng đối với nữ nhi này bà lại rất sủng ái. Cũng chính là khi tiên hoàng băng hà, con của bà đăng cơ, bà mới có nhàn rỗi, lại thêm Trịnh thái hậu cưng chiều Ân Trường Hoan, bà mới sủng ái Kỷ Oánh Oánh.
Người này a, dù cho ngay từ đầu không nhiều tâm, thời gian lâu, tự nhiên liền để ở trong lòng.
Bên Từ Ninh cung, sau khi huynh muội Kỷ Thừa rời khỏi thì Trịnh thái hậu cùng hoàng đế cũng rời đi, chỉ còn lại Diệp Hoàn ở cạnh Ân Trường Hoan.
Cổ họng ngứa, Ân Trường Hoan không nhịn được ho khan vài tiếng, Diệp Hoàn lập tức rót chén nước ấm đưa cho Ân Trường Hoan, sau đó thấp giọng nói "Ta hoài nghi sau lưng Gia Hòa còn có người, nàng phải cẩn thận một chút, bình thường đừng để hộ vệ không rời đi quá xa."
"Còn có người sao?" Ân Trường Hoan ngẩng đầu "Ai vậy?"
Diệp Hoàn lắc đầu "Ta đã phái người đi điều tra nhưng chưa có tin tức."
"Chàng không cần lo lắng. " Thấy Diệp Hoàn chau mày, Ân Trường Hoan đưa tay vuốt mi tâm, cười nói "Cho dù phía sau thật sự có người, hắn mượn tay Gia Hòa giết ta, chắc hẳn hắn chính là không dám tự mình xuống tay. Bây giờ Gia Hòa xong đời, hắn hẳn là cũng sẽ có chỗ cố kỵ."
Diệp Hoàn kéo tay Ân Trường Hoan xuống, rất tự nhiên cho vào trong tay hắn "Tuy là như thế nhưng chỉ sợ người này điên dại không quan tâm."
Tay Diệp Hoàn so với tay nàng thì lớn hơn nhiều, ấm áp khô ráo, Ân Trường Hoan tùy ý cho Diệp Hoàn cầm lấy "Hắn đã có thể mượn thế lực Gia Hòa thì có vẻ không phải người xúc động."
"Nhưng phụ hoàng muốn lập ta làm thái tử. " Diệp Hoàn xoa xoa tay Ân Trường Hoan "Hôm qua phụ hoàng nói muốn tuyên bố trong hôm nay, mặc dù bởi vì chuyện của Gia Hòa mà tạm thời không có tuyên bố nhưng cũng trì hoãn không được bao lâu."
Muốn hại Ân Trường Hoan không có gì hơn ngấp nghé hoàng vị, một khi hoàng đế lập Diệp Hoàn thành thái tử, rất khó cam đoan những người kia sẽ không chó cùng rứt giậu.
Ân Trường Hoan không lo lắng như Diệp Hoàn nghĩ, mà là ngạc nhiên hỏi lại "Hoàng cữu cữu muốn lập chàng làm thái tử?"
Diệp Hoàn gật đầu, đáy mắt mang theo một tia cười "Phải, hôm qua phụ hoàng chính miệng nói với ta."
"Vậy ta không phải sẽ trở thành thái tử phi sao." Ân Trường Hoan cười, bởi vì bị bệnh mà hơi ảm đạm nhưng dung mạo vẫn xinh đẹp như cũ "Lần này những kẻ ghét bỏ ta nhất định sẽ ăn không ngon."
"Ừm..." Ân Trường Hoan trầm ngâm nói "Cũng không phải là vui lắm, nếu sau này chàng làm hoàng đế thì ta sẽ vĩnh viễn ở trong hoàng cung này, một chút tự do cũng không có."
"Vậy nàng không muốn ta thành thái tử?"
"Ta còn chưa nói hết mà." Ân Trường Hoan cười một tiếng "Chẳng qua bằng tài năng của chàng, nếu có làm vương gia thì sợ là tân hoàng sẽ không yên lòng mất, cho nên vì thiên hạ thái bình, chàng vẫn là nên làm thái tử thì hơn."
Diệp Hoàn buồn cười "Trường Hoan là đang khen ta sao?"
"Ta không phải đang khen chàng." Ân Trường Hoan đứng đắn nói "Ta chỉ là đang nói sự thật."
Ý cười của Diệp Hoàn càng sâu, đồng dạng chững chạc đàng hoàng trả lời "Nếu Trường Hoan đã nói thế, vậy ta nhất định sẽ cố gắng trở thành một thái tử thật tốt, không cho những người khác cơ hội."
"Đúng là nên như thế." Ân Trường Hoan gật đầu "Có câu nói rất hay, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, chuyện thế này vẫn là nên để hai chúng ta tới."
Hôm sau tảo triều, hoàng đế ngay trước mặt các bách quan tuyên bố lập Vĩnh vương làm thái tử.
Mọi người kinh hãi, lập tức có người đứng ra ngăn cản, nhưng hoàng đế cho tới bây giờ cũng không phải là kẻ bị chế tài, mặc kệ các hoàng tử, vương gia khác bất mãn cỡ nào, Diệp Hoàn chung quy vẫn trở thành thái tử.
Nghe được tin tức truyền đến, Trịnh thái hậu nói với Ân Trường Hoan "Quanh đi quẩn lại, cháu vẫn là phải ở lại hoàng cung này."
Chỉ một ngày thân thể Ân Trường Hoan đã khá lên nhiều, nàng nói "Trong hoàng cung có ngoại tổ mẫu cùng hoàng cữu cữu, ở chỗ này cũng rất tốt."
Huống chi nàng từ nhỏ đã sinh trưởng trong hoàng cung, đối với nàng mà nói, hoàng cung chính là nhà, ở trong nhà thì có gì mà không tốt.
Tin tức truyền ra ngoài cung, dẫn tới mọi người kinh ngạc, trong đó người Ân gia là phức tạp nhất, nếu là Ân Bác Văn có thể đủ tốt với Ân Trường Hoan, vậy bây giờ Ân gia không biết là sẽ có bao nhiêu hiển hách.
Ân Lâm nghe được tin tức, siết chặt kim thêu trong tay.
Nàng ta đang phải thêu thùa, nhưng không phải thêu cho mình, mà là cho thứ nữ của Ân Bác Võ. Sau khi Ân Bác Võ cùng Đồng Thục Tĩnh hòa ly thì hắn không cưới thêm ai, hiện tại ở Ân gia chỉ có Kim di nương, Ân Lâm bây giờ lại một nữ nhi không phụ không mẫu, lại bởi vì mẫu thân của nàng ta nên mới làm hại Ân gia đến tình trạng bây giờ, cuộc sống như thế nào khỏi cần nghĩ.
Nàng ta trước kia ỷ vào phụ thân sủng ái nên không cho Ân Trường Hoan sắc mặt tốt. Bây giờ Ân Trường Hoan là thái tử phi cao quý mà nàng ta chỉ là một kẻ không có phụ mẫu, về sau kết cục còn không biết ở đâu, nhưng vô luận là ở đâu, nàng ta đều vĩnh viễn không có khả năng sánh vai cùng Ân Trường Hoan.
Rơi xuống tình cảnh như vậy, Ân Lâm lại không biết nên trách ai, trách phụ mẫu sao, thế nhưng Ân Kỳ cùng Ân Ly đều có thể sống thoải mái, trách nàng ta sao, nàng ta cũng không biết. Chỉ là nửa đêm tỉnh mộng, nàng ta có chút hâm mộ Ân Kỳ.
Ân Bạch Tuyết cũng rất nhanh biết chuyện này, nàng trầm thấp ngâm nói "Thái tử, thái tử phi..."
Nàng cười khổ lên tiếng, nàng cho rằng mình hy sinh vì đại nghiệp của Phó Dịch, thế nhưng ai ngờ, người muốn làm thái tử phi vẫn làm thái tử phi, nàng lại cửa nát nhà tan, ngay cả người yêu cũng không còn như dĩ vãng.
Phó Dịch đã nói cho nàng biết, sẽ cho nàng lấy thân phận thiếp thất tiến vào vương phủ, còn không cho phép nàng mang thai, thậm chí rót nàng một bát canh tránh thai.
Ân Bạch Tuyết vĩnh viễn nhớ kỹ mùi vị của chén thuốc kia, đau khổ đến cực hạn.
Ngày thứ hai sau khi Vĩnh vương được phong làm thái tử, hoàng đế tự mình thẩm tra xử lí bản án Gia Hòa trưởng công chúa mưu hại Đức Dương quận chúa Ân Trường Hoan, hai vị thái hậu, thái tử cùng nhiều vị vương gia dự thính.
Gia Hòa thú nhận bộc trực việc nàng ta mưu hại Trường Hoan và tính toán Kỷ Oánh Oánh.
Hoàng đế hỏi tại sao lại muốn hại Ân Trường Hoan, nàng ta nói "Không có Ân Trường Hoan, Vĩnh vương mới có thể cưới Oánh Oánh làm vương phi".
Hoàng đế nhìn chằm chằm Gia Hòa, trầm mặc một lúc lâu rồi đột nhiên mở miệng "Gia Di chết có liên quan đến ngươi không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT