Ngày hai mươi sáu tháng mười là sinh thần của Trịnh thái hậu.

Hoàng đế vẫn như trước đây bãi triều một ngày để ăn mừng cho Trịnh thái hậu, nhưng khác với trước đây chính là lần này lại mở cung yến.

Trong cung giăng đèn kết hoa, so với lần thọ yến trước thì náo nhiệt hơn rất nhiều, truy cứu nguyên nhân, là từ sau khi Gia Di trưởng công chúa qua đời, Trịnh thái hậu không còn muốn tổ chức sinh nhật.

Đây là một chuyện rất trùng hợp, Trịnh thái hậu cùng Gia Di trưởng công chúa là cùng một ngày sinh nhật. Giờ này năm trước đều là bà, Ân Trường Hoan lại thêm hoàng đế, ba người cùng nhau dùng bữa, vừa mừng sinh nhật Trịnh thái hậu cũng vừa là tưởng nhớ lại Gia Di trưởng công chúa.

Lần này chuẩn bị tiệc thọ yến là Ân Trường Hoan nói ra. Trước khi trùng sinh một ngày thì nàng đã ở hoàng lăng, nhưng nàng trùng sinh là muốn cho ngoại tổ mẫu nhiều năm qua không thể tổ chức sinh nhật được vui vẻ một chút, nàng nghĩ đây cũng là hi vọng của mẫu thân.

Sáng sớm, hoàng đế như những năm qua đến Từ Ninh cung, cùng Trịnh thái hậu dùng một bát mì trường thọ do Ân Trường Hoan làm.

Đây là lần duy nhất Ân Trường Hoan biết nấu ăn. Nàng khi còn bé nhìn thấy Trịnh thái hậu lén khóc, liền đi hỏi hoàng đế, hoàng đế nói Trịnh thái hậu là nhớ Gia Di trưởng công chúa, Ân Trường Hoan lúc đó vẫn là một tiểu hài tử vì muốn Trịnh thái hậu vui đã chạy đi làm thử món mì trường thọ.

Bảy, tám năm qua, Ân Trường Hoan từ lúc chưa hề biết thả muối đến một bát mì trường thọ như bây giờ.

Dùng đồ ăn sáng xong, hoàng đế cùng Ân Trường Hoan bồi Trịnh thái hậu đi tản bộ trong ngự hoa viên mới trở lại Từ Ninh cung, chờ mọi người tới bái kiến.

Hoàng đế muốn tiếp tục ở lại nhưng Trịnh thái hậu cười đuổi người "Tới chỗ này ngoại trừ vãn bối thì đều là các phu nhân, con ở chỗ này làm cái gì, không bằng về Cần Chính điện phê tấu chương đi."

Hoàng đế không kiên trì nữa "Vậy lúc nào sắp khai yến trẫm đến Từ Ninh cung đón mẫu hậu."

Lần này Trịnh thái hậu không cự tuyệt, cười gật đầu nói "Được."

Hoàng đế chân trước rời đi, Ân Trường Hoan chân sau lên đường "Nếu thái hậu Từ An cung mà biết hoàng cữu cữu ở chỗ này từ lúc sáng sớm sợ là lại tức giận đến nổ mắt mất."

Trịnh thái hậu cưng chiều chọc chọc vào đầu Ân Trường Hoan "Cháu cũng đừng cố ý chọc giận bà ấy, nói thế nào đi nữa thì bà ấy cũng là mẫu thân ruột của hoàng cữu cữu cháu, không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt phật."

"Cháu không có cố ý chọc giận bà ấy, mỗi lần đều là bà ấy mở miệng trước." Về điểm này, Kỷ Oánh Oánh và Triệu thái hậu thật không hổ là hai tổ tôn, giống nhau như đúc.

Dạng người này không làm được việc ác gì, hỉ nộ đều bày ở ngoài sáng, so với những kẻ âm thầm làm chuyện ác kia thì tốt hơn nhiều.

Từ An cung, Triệu thái hậu đúng là rất giận, nhưng bà không phải giận hoàng thượng mà là Gia Hòa trưởng công chúa.

"Con ăn mặc đẹp như vậy làm gì hả?"

Triệu thái hậu cùng Trịnh thái hậu không hợp nhau, cảm thấy thọ yến của Trịnh thái hậu, Gia Hòa ăn mặc đẹp chính là không đồng nhất đầu tâm với bà, là ăn cây táo rào cây sung.

Bà hỏi sao không nhìn thấy Kỷ Thừa mới biết được Kỷ Thừa không ở kinh thành không thể vào cung đến chúc thọ làm bà rất hài lòng. Mặc dù lý do của Gia Hòa thoái thác là Kỷ Thừa không phải cố ý không đến, nhưng cái này không quan trọng.

Triệu thái hậu là mẫu thân ruột của hoàng đế, con của hoàng đế đều là tôn tử, tôn nữ ruột của bà, nhưng tôn bối chân chính được lòng bà nhất cũng chỉ có hai đứa con của Gia Hòa trưởng công chúa.

Kỷ Oánh Oánh cũng không cần nói, Trịnh thái hậu thương Ân Trường Hoan bao nhiêu thì bà thương Kỷ Oánh Oánh bấy nhiêu.

Về phần Kỷ Thừa, mặc dù có chút bất mãn Kỷ Thừa và Ân Trường Hoan có quan hệ tốt, nhưng ngoại tôn tử này đầu óc tốt, lại lớn lên tốt, bà cũng rất thích.

Triệu thái hậu mặc kệ nữ nhi ăn mặc lộng lẫy, nói với Kỷ Oánh Oánh "Ngày hôm nay người tới khẳng định rất nhiều, cháu phải cố gắng nhìn xem có thích ai không, nếu là có, ai gia tìm hoàng đế tứ hôn cho, lại nghĩ cách để hoàng đế ban thưởng cho hắn tước vị."

Triệu thái hậu đối với việc Kỷ Oánh Oánh làm hoàng hậu đã không còn ôm hi vọng. Nếu đã không thể làm hoàng hậu, vậy không bằng tìm một nam nhân tài giỏi, lấy địa vị và thân phận của Kỷ Oánh Oánh cũng không sợ sẽ phải chịu ủy khuất.

Về phần sau này thấp hơn Ân Trường Hoan thì cũng không còn cách nào khác. Dù sao trong lòng hoàng đế thì bà vẫn kém hơn Trịnh thái hậu, thời gian qua không phải đều thế sao? Không cần gấp gáp, nói tóm lại bà vẫn tốt hơn những người khác nhiều, tương lai Oánh Oánh cũng tốt hơn những người khác, Triệu thái hậu tự an ủi chính mình như vậy.

"Dạ. " Kỷ Oánh Oánh không biết Triệu thái hậu suy nghĩ xa như thế, đồng ý "Cháu nhất định sẽ nhìn thật kỹ, chọn lựa thật tốt."

Ở Từ An cung một lúc lâu, Gia Hòa trưởng công chúa dẫn theo Kỷ Oánh Oánh đi Từ Ninh cung thỉnh an, ở cửa Từ Ninh cung gặp Cố Nguyên và mấy vị thiếu gia Diệp gia.

"Trưởng công chúa mạnh khỏe." Mấy người Cố Nguyên thỉnh an Gia Hòa.

Gia Hòa trưởng công chúa khẽ gật đầu rồi đi vào.

Kỷ Oánh Oánh đi theo sau Gia Hòa trưởng công chúa, quay ra nhìn, thấy Cố Nguyên cũng ngẩng đầu nhìn nàng, nghĩ đến chuyện lần trước, nàng cười với Cố Nguyên phất phất tay, bộ dạng cực kỳ hưng phấn tựa như nàng và Cố Nguyên rất thân nhau.

Một vị thiếu gia Diệp gia chế nhạo "Ngươi và Nhu Lạc quận chúa thân nhau nhỉ?"

Cố Nguyên nhìn hắn, mặt không thay đổi nói "Nếu như vô duyên vô cớ bị nàng ấy mắng một trận thì cũng coi như có được quan hệ tốt, vậy bọn ta đúng là thân nhau."

Thiếu gia Diệp gia buồn cười, cười giỡn nói "Trong kinh thành này có hai người không thể đắc tội được, thứ nhất là Đức Dương quận chúa, bây giờ đã lấy Vĩnh vương rồi. Thứ hai chính là Nhu Lạc quận chúa, ngươi và Vĩnh vương là biểu huynh đệ, ta thấy hay là cưới Nhu Lạc đi, nói đến cũng là một đoạn giai thoại."

"Xin miễn cho kẻ bất tài. " Cố Nguyên cười lạnh hai tiếng "Ngươi không biết, vị Nhu Lạc quận chúa này đã chính miệng nói vĩnh viễn sẽ không lấy nam nhân Nam Dương làm quận mã."

Thiếu gia Diệp gia:???

Chuyện gì đã xảy ra khiến Nhu Lạc quận chúa nói ra câu này.

Nhìn Cố Nguyên nhanh chân đi lên phía trước, thiếu gia Diệp gia sờ cằm, hai biểu huynh đệ này của hắn được đấy.

Gia Hòa trưởng công chúa tiến vào chính điện Từ Ninh cung đã nhìn thấy Trịnh thái hậu và Diệp lão phu nhân trò chuyện vui vẻ.

Hành lễ, chúc thọ xong Gia Hòa trưởng công chúa không ở lại lâu nữa, cùng quận vương phi Nam Dương rời đi.

Quận vương phi Nam Dương vốn là muốn ngồi thêm một lúc nữa, nhưng thấy Gia Hòa nói muốn đi nên bà cũng nói muốn đi, nguyên nhân là bà muốn thăm dò một chút xem Gia Hòa trưởng công chúa có nguyện ý gả Nhu Lạc quận chúa cho Cố Nguyên không.

Kỷ Oánh Oánh không rời đi với mẫu thân, nàng rất thích Trịnh thái hậu, khi còn bé nàng tranh không thắng được Ân Trường Hoan thì đều là Trịnh thái hậu đứng ra giúp nàng.

Kỷ Oánh Oánh đi thiên điện, Ân Trường Hoan và mấy người Diệp Hành đều ở đây, nhìn thấy Diệp Hành thì Kỷ Oánh Oánh nói "Chúc mừng ngươi."

Trước đó không lâu hoàng đế đã hạ chỉ phong Diệp Hành làm huyện chủ, mặc dù không có đất phong cũng không có thực ấp nhưng đối với một tiểu thư không phải người hoàng gia mà nói, có thể là huyện chủ đã là một chuyện vô cùng ghê gớm, rất nhiều con cái tôn thất còn không có cái phúc phận này.

Diệp Hành đối với chuyện này rất bất ngờ, cũng rất vui "Cám ơn, ta cũng không ngờ tới."

Nàng nhìn qua Diệp Vi, quả nhiên thấy thần sắc Diệp Vi hơi cứng ngắc. Đều là tiểu thư Diệp gia, nàng được phong huyện chủ nhưng vì sao Diệp Vi lại không có, không trách Diệp Vi sẽ bất mãn, nhưng đây cũng không phải biệc nàng có thể quyết định.

Kỷ Oánh Oánh tự nhiên ngồi cạnh Ân Trường Hoan mà không phải cạnh Diệp Vi "Khẳng định là bởi vì muốn cảm tạ chuyện Diệp gia đã nuôi dưỡng Vĩnh vương."

Diệp Hành cười cười, không nói nhiều chỉ nói "Có lẽ vậy, ta cũng không biết."

Buổi trưa yến thiết tại Cam Tuyền cung.

Hoàng đế tự mình bồi tiếp Trịnh thái hậu tới, thái độ kính cẩn nghe theo, giống như hai mẫu tử bình thường, mọi người thấy vậy lần nữa hiểu rõ được địa vị của Trịnh thái hậu trong lòng hoàng đế.

Lại nhìn thân thể Trịnh thái hậu, sợ là sống thêm năm hay mười năm nữa đều không phải vấn đề. Cho nên nguyên bản mọi người đã rất tha thiết nay dáng tươi cười càng xán lạn hơn, ngữ khí càng thân cận.

Ân Trường Hoan đứng cạnh Trịnh thái hậu, ánh mắt lướt qua mấy người Diệp Hoàn, cười cười với hắn, vẫn là Diệp Hoàn của nàng đẹp nhất, cảnh đẹp ý vui.

Có người chú ý tới Ân Trường Hoan đang cười với Diệp Hoàn, thầm nghĩ có Trịnh thái hậu ở sau lưng làm chỗ dựa, bản thân Vĩnh vương lại được hoàng đế coi trọng, về sau vị trí tân đế sợ là chỉ có thể Vĩnh vương gia thôi.

Lòng các quan viên dần gợn sóng.

Ân Trường Hoan ngồi vào cạnh chỗ Bình Dương, thấy Bình Dương luôn nhìn về một phía, nàng nhìn theo, quả nhiên là Hứa Ngạn.

"Gấp gáp như vậy sao. " Ân Trường Hoan trêu chọc "Nếu không thì tìm hoàng cữu cữu bảo đẩy nhanh việc hôn lễ lên."

Bình Dương thu hồi ánh mắt, liếc Ân Trường Hoan "Ta cũng không tin muội không muốn gả cho Vĩnh vương sớm một chút."

Ân Trường Hoan rất thản nhiên "Ta cũng muốn đó."

Kỷ Oánh Oánh nhàm chán lại gần tìm các nàng nói chuyện lại nghe được cuộc đối thoại này, ưu thương không thôi "Hai người các ngươi có thể đừng ban ngày ban mặt nói những cái này được không, có nghĩ cho ta không vậy? Ta còn chưa đính hôn đâu."

"Ngươi thì cần cân nhắc gì sao?" Bình Dương nghiêng qua Kỷ Oánh Oánh, nghĩ đến cái gì đó hỏi Ân Trường Hoan "Hôn kỳ của muội và Vĩnh vương có bị ảnh hưởng không?"

Ân Trường Hoan không hiểu "Tại sao lại bị ảnh hưởng?"

Kỷ Oánh Oánh nghĩ đến, hỏi Bình Dương "Ngươi có phải nói chuyện phụ thân nàng chết?"

Phụ thân qua đời, nữ nhi cần giữ đạo hiếu ba năm, không được gả cưới.

Bình Dương trừng Kỷ Oánh Oánh "Ngày tốt lành, nói sống chết gì chứ."

Kỷ Oánh Oánh lập tức che miệng, lại không phục, tức giận nói "Không phải ngươi nhắc đến trước sao?"

"Cái này ư." Ân Trường Hoan không chút nghĩ ngợi nói "Không biết nữa, hắn muốn hại ta, tại sao ta lại phải vì hắn mà giữ đạo hiếu."

Nàng chưa từng nghĩ tới điểm này.

Bình Dương cùng Kỷ Oánh Oánh cũng không biết tiến triển của bản án, hai người nhìn nhau, đều rất khiếp sợ, còn có người phụ thân như vậy sao.

Ân Trường Hoan nói "Hiện tại đã điều tra ra là Văn gia liên thủ với Ân Bác Văn muốn lấy mạng của ta, nhưng Văn gia không thừa nhận, Vĩnh vương cũng nói chuyện này còn có ẩn tình, chỉ là rất nhanh sẽ có thể tra rõ thôi."

Đây là Diệp Hoàn nói với nàng, không chỉ có như thế, Diệp Hoàn còn nói có lẽ cũng có thể tra được chuyện của mẫu thân của nàng. Lúc nàng hỏi thì Diệp Hoàn không nói, chỉ bảo nàng cứ yên tâm, hắn sẽ tra ra chân tướng.

"Tra rõ được thì tốt." Kỷ Oánh Oánh cảm khái nói "Kẻ sau lưng này quá độc ác, nhất định không được buông tha cho hắn."

Bình Dương: "Ngươi yên tâm, mưu hại từ nhất phẩm quận chúa, theo luật pháp thì nhất định là bị xử trảm trừ phi người kia là Thiên vương lão tử, nếu không thì sẽ không có gì ngoài ý muốn."

Buổi trưa yến tiệc càng náo nhiệt, lúc kết thúc mọi người cũng không hề rời đi, buổi tối còn tổ chức tiệc tối, mọi người dùng tiệc tối mới có thể xuất cung.

Ân Trường Hoan đối với mấy tiếc mục ca hát này cảm thấy không hứng thú, xem được một lúc thì muốn lui về Từ Ninh cung nghỉ ngơi, nàng còn chưa đi thì Bình Dương liền đề nghị đi hồ Nhật Nguyệt.

"Trời lạnh như vậy đi đến hồ nước làm gì?" Hôm nay thời tiết tuy tốt, nhưng cũng đã là đầu mùa đông, gió bên hồ lại lớn, thổi vào rất lạnh.

Bình Dương tràn đầy phấn khởi "Ta nghe nói để ăn mừng cho sinh thần của Trịnh thái hậu, An vương gia có mang rất nhiều thiên nga đen đến."

Bình Dương xưa nay đều rất thích động vật, nhưng Ân Trường Hoan vẫn không muốn đi "Thiên nga đen thôi mà, có gì đáng xem chứ."

"Không phải là thiên nga đen bình thường đâu, nghe nói bọn chúng biết khiêu vũ theo tiếng đàn đó, cực kỳ đẹp luôn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play