Huynh đệ tổ chức yến tiệc, các vương gia, hoàng tử đương nhiên là muốn đến ăn mừng.
Phó Triết bị giáng xuống làm quận vương không tới, hoàng đế phạt hắn bế môn hối lỗi nửa năm, nhưng cũng phái người tới tặng quà.
Phó Triết là người tính tình nóng nảy nhất trong các huynh đệ, không có hắn, bầu không khí hài hòa hơn rất nhiều, chí ít mặt ngoài là như vậy.
Lúc ăn trưa Ân Trường Hoan cùng các vương phi, hoàng tử phi và công chúa ngồi chung một chỗ.
Đại hoàng tử bị què chân được phong là An vương, An vương phi là người lớn tuổi nhất ở đây, tính tình hiền lành. Nhị hoàng tử phi và nhị hoàng tử giống nhau, đều yêu thích thư hoạ. Khánh vương phi thì có mấy phần lãnh ngạo, rất chướng mắt An vương phi cùng nhị hoàng tử phi, chỉ là đối với Ân Trường Hoan, thái độ nàng ta còn tệ hơn.
Thấy Cố Như Nguyệt đi theo mẫu thân muốn ngồi xuống, Ân Trường Hoan vẫy vẫy tay "Tới bàn này ngồi đi."
Cố Như Nguyệt mặc dù là hôn thê của Đoan vương nhưng còn chưa thành thân nên thân phận vẫn kém hơn mấy người Ân Trường Hoan, nếu Ân Trường Hoan không nói ra thì với thân phận của nàng không thể có chỗ ngồi tốt được nhưng Ân Trường Hoan cũng là hôn thê của hoàng gia mà lại có thể ngồi cùng các vương phi, còn Cố Như Nguyệt không có, truyền đi sẽ không dễ nghe.
An vương phi cười nói tiếp "Mau ngồi đi, sớm muộn cũng sẽ là chị em dâu, sớm làm quen một chút cũng tốt."
Mặt Cố Như Nguyệt đỏ hồng, nàng quay đầu nhìn quận vương phi Nam Dương, bà ấy nhìn Ân Trường Hoan cười cười, đồng thời trong lòng lại đáng tiếc Ân Trường Hoan không thể trở thành con dâu của mình.
"Đi đi, không cần nói nhiều, cố gắng học tập quận chúa một ít."
"Con biết rồi."
Cố Như Nguyệt đi đến bên cạnh Ân Trường Hoan, cúi người muốn hành lễ nhưng Ân Trường Hoan ngăn nàng lại, không để ý nói "Không cần, đi đi lại lại mãi như vậy, không biết lúc nào mới có thể ăn cơm. "
An vương phi chế nhạo nói "Nghe Đức Dương nói kìa, hôm nay muội cũng là chủ nhà đấy."
Mặt Ân Trường Hoan không đỏ, cười nói "Vậy còn phải chờ nửa năm nữa."
Có hoàng đế tự mình hạ lệnh, lại là tân vương chạm tay vào cũng có thể bỏng và Đức Dương quận chúa được sủng ái nhất, người Khâm Thiên giám nào dám chậm trễ, hai ngày trước đã dâng thời gian tổ chức lên, hoàng đế truyền Diệp Hoàn và Ân Trường Hoan tiến cung, sau đó ba người bọn họ không hẹn mà cùng lựa chọn thời gian gần nhất, Trịnh thái hậu nói cứ tùy theo bọn họ.
An vương phi nghe xong liền hỏi "Thế là định được thời gian rồi."
"Vâng. " Ân Trường Hoan thản nhiên "Ngày hai mươi tháng năm sang năm."
"Vậy cách của ta cũng không xa."
Hôn lễ của Bình Dương là qua tháng ba sang năm, Đoan vương cùng Cố Như Nguyệt là tháng tư sang năm.
Ân Trường Hoan: "Vậy năm sau nhất định sẽ rất náo nhiệt."
Bình Dương cười nói "Muội cũng không mắc cỡ chút nào sao, nhìn Cố huyện chủ người ta kìa, mặt đã đỏ thành dạng gì rồi."
Mắt Ân Trường Hoan trợn trắng lên "Mặt tỷ cũng đâu có đỏ."
Bình Dương bĩu môi, Cố Như Nguyệt hâm mộ nhìn Ân Trường Hoan ở chỗ mọi người đều thuận lợi, nhưng nàng cũng không phải nhát gan, chỉ là thẹn thùng mà thôi. Nghĩ đến Đoan vương ôn tồn lễ độ, nàng nói với Bình Dương "Gọi ta Như Nguyệt là được."
"Vậy cũng không được. " Bình Dương lắc đầu "Không lâu nữa ngươi chính là ngũ tẩu của ta, ta sao có thể gọi thẳng tên chứ."
Khánh vương phi bỗng nhiên cười một tiếng, âm dương quái khí nói "Trường Hoan cứ nhất định là con dâu hoàng gia, vừa mới giải trừ hôn ước với Đoan vương gia đã tìm được lục đệ rồi."
Nàng ta hỏi Ân Trường Hoan, tựa hồ như rất hiếu kì "Trường Hoan, ngươi có phải đã sớm biết thân phận lục đệ rồi không?"
Khánh vương phi tự nhận Đoan vương là đối thủ lớn nhất của Khánh vương nhưng hiện tại thì lại nhiều một Vĩnh vương, cho nên đối với Ân Trường Hoan cùng Cố Như Nguyệt đều thấy ngứa mắt. Thấy các nàng nói chuyện vui vẻ liền không nhịn được giễu cợt một câu.
Ân Trường Hoan và những người này tiếp xúc không nhiều, cho dù là trước đó có hôn ước với cùng Phó Dịch thì nàng cũng không xã giao với bọn họ nhiều nhưng không có nghĩa là nàng sợ Khánh vương phi.
Để đũa xuống, Ân Trường Hoan sầm mặt lại "Theo logic của Khánh vương phi thì chẳng lẽ nữ tử giải trừ hôn ước xong thì không thể đính hôn, thành thân sao?"
Giọng của Ân Trường Hoan không nhỏ, lại là bàn ăn của nữ quyến hoàng gia, bên cạnh đã bắt đầu chú ý đến, nghe thấy Ân Trường Hoan nói thì đều nhìn lại.
Bên này là chỗ ngồi của khách nữ, đang ngồi đều là các phu nhân, tiểu thư, đại đa số đều là thay nữ nhi để suy tính, nghe xong lời này, đều dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Khánh vương phi.
Khánh vương phi có chút buồn bực, Ân Trường Hoan đã đính hôn mà vẫn không có phong thái quý nữ như cũ.
"Về phần ta có biết thân thế Vĩnh vương hay không." Ân Trường Hoan cố ý dừng lại một chút, xùy một tiếng "Liên quan gì tới khanh?(*)"
(*) Liên quan gì tới khanh?: (干卿何事) cụm này theo như mình tra trên baidu và đi hỏi nhiều người thì có ý là kiểu tọc mạch, chế giễu người khác. Cụ thể thì ở đây Ân Trường Hoan đang chế giễu Khánh vương phi thích lo chuyện bao đồng.
"Khánh vương phi lại có tâm tình nhàn hạ như vậy thì vẫn là nên quan tâm vương gia nhà mình thì hơn, ta nghe nói Khánh vương gia lại nạp thêm một trắc phi, xem ra không bao lâu nữa người sẽ lại có thể trở thành mẫu thân."
Khánh vương phi tức đến xanh mét cả mặt mày, trong các hoàng tử thì cũng chỉ có Khánh vương là thích chưng diện sắc, Anh vương cũng chỉ có một mình Anh vương phi, ngay cả hoàng đế cũng không thích các con nạp nhiều trắc phi.
Bởi vì điểm ấy nên Khánh vương phi không thích cùng người khác thảo luận vấn đề về tiểu thiếp, di nương.
Ân Trường Hoan mắng chửi người thì chuyên vạch khuyết điểm, Khánh vương phi tức giận chỉ muốn quẳng bát rời đi. An vương phi là trưởng tẩu liền vội vàng kéo tay Khánh vương phi, khuyên nhủ "Trường Hoan vẫn luôn có tính tình như thế, muội cũng không phải không biết, sao còn phải ngạc nhiên."
Khánh vương phi càng tức hơn, nàng ta ngạc nhiên?
"Lại nói đây chính là lần đầu phủ Vĩnh vương thiết yến, nếu không cẩn thận để phụ hoàng biết thì không tốt đâu."
Khánh vương phi nói thầm hai câu, muốn giáo huấn mấy câu cũng không xong, ai bảo hoàng đế sủng ái Ân Trường Hoan không có tí giới hạn nào chứ.
...
Kỷ Oánh Oánh và Diệp Vi ngồi cùng một chỗ, thấy bàn Ân Trường Hoan bên cạnh náo nhiệt như vậy, nàng nhỏ giọng nói với Kỷ Oánh Oánh "Quận chúa, đều là ta không tốt, ta cũng là sau khi biểu ca xảy ra chuyện mới biết được thân phận của hắn."
Kỷ Oánh Oánh đang vùi đầu ăn vui vẻ thì ngẩng đầu, nghĩ nghĩ, ồ một tiếng.
Diệp Vĩ còn tưởng Kỷ Oánh Oánh sẽ rất tức giận, thấy vậy thì kinh ngạc, không dám tin Kỷ Oánh Oánh thích Diệp Hoàn như vậy lại phản ứng bình thản như thế.
"Quận chúa, vậy người..."
"Về sau không cần nói nữa." Kỷ Oánh Oánh chặn lời Diệp Vi "Hắn đã đính hôn rồi, để người khác nghe thấy sẽ không tốt."
Mà Diệp Hoàn không thích nàng, vừa nghĩ đến điểm này Kỷ Oánh Oánh liền tức giận, trừng mắt nhìn Ân Trường Hoan ngồi bàn sát vách, cầm lấy cái đùi gà trong chén xem như Ân Trường Hoan mà hung hăng cắn, bộ dạng cực kỳ dữ tợn tựa hồ như muốn ăn cả bát.
Diệp Vi nghe thấy Kỷ Oánh Oánh nói vậy thì sửng sốt, sau đó lại nhìn cách Kỷ Oánh Oánh ăn đùi gà, nàng cảm thấy Kỷ Oánh Oánh hẳn là nói nhảm rồi.
Trước kia thân thế Diệp Hoàn không rõ nàng đã thích rồi, hiện tại Diệp Hoàn thành biểu ca vương gia thì nàng có thể từ bỏ sao.
Diệp Vi nhìn Diệp Hành đối diện, người đại phòng nhất định đã sớm biết thân phận Diệp Hoàn, nàng không nghĩ ra tại sao Diệp Hành lại không gả cho Diệp Hoàn, có tổ mẫu đứng ra, nhất định có thể mà.
Quan hệ của hoàng đế với gia tộc chỉ dựa vào nhìn không thấy sờ không được thì sao có thể lâu dài, chỉ có huyết mạch cùng dòng dõi mới là thật.
Bên chỗ khách nữ này có Diệp lão phu nhân và Ân Trường Hoan tiếp đãi, không có việc lớn gì. Nhưng bên phòng khách nam thì lời nói sắc bén liên tục, đao quang kiếm ảnh.
Có người ở trong tối trào phúng, có người thì ba phải, có người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn còn châm củi thêm lửa, yến tiệc đến buổi trưa còn náo nhiệt hơn.
Cố Nguyên bội phục nhìn và Diệp Hoàn cùng Phó Dịch, hoàng tử thật đúng là không phải người bình thường có thể làm, may mà phủ quận vương Nam Dương chỉ có mình hắn là nhi tử.
Ánh mắt Phó Lạc rơi trên người Cố Nguyên, có thâm ý nói "Kinh thành thật đúng là nhỏ, Cố thế tử đã là đại cữu ca của ngũ đệ còn là biểu huynh đệ của lục đệ. Vậy nếu có giữa ngũ đệ và lục đệ có mâu thuẫn thì ngươi sẽ giúp ai?"
Huynh đệ hoàng gia ngoại trừ mâu thuẫn tranh đoạt đế vị thì còn có thể có cái mâu thuẫn gì nữa chứ.
Cố Nguyên phảng phất như không nghe ra thâm ý của Phó Lạc, đùa giỡn nói "Hai người bọn họ ta còn thực sự không biết giúp ai, ngược lại là. " Hắn cười ha ha "Nếu là Khánh vương gia và một trong số bọn hắn có mâu thuẫn, ta nhất định sẽ không giúp Khánh vương gia đâu, ha ha ha..."
Thần sắc Phó Lạc cứng đờ "Cố thế tử nói đùa, ta thì có thể có mâu thuẫn gì vớ ngũ đệ và lục đệ chứ?"
"Nói cũng phải, các người đều là thân huynh đệ mà." Cố Nguyên bỗng nhiên vỗ xuống bàn, giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi Diệp Hoàn "Lần trước ám sát huynh không phải còn một nhóm người nữa sao, đã có đầu mối chưa?"
Ánh mắt Diệp Hoàn lơ đãng lướt qua đám người, nhanh chóng thu hồi biểu cảm của mọi người vào đáy mắt "Có chút đầu mối."
"Vậy phải nắm chắc đấy. " Cố Nguyên tức giận nói "Người này thật sự là quá xấu xa."
Diệp Hoàn cười nhạt một tiếng, "Yên tâm, hắn trốn không thoát đâu."
...
Sau buổi trưa có diễn khấu kịch, Ân Trường Hoan không thích nghe mấy cái kiểu y a y a này miễn cưỡng nghe rồi ra sau.
Buổi sáng đến quá sớm, nàng có hơi mệt, vừa đi vừa ngáp một cái.
"Quận chúa buồn ngủ sao." Diệp Nhiên không biết từ chỗ nào xông ra, u oán nhìn Ân Trường Hoan "Quận chúa nếu mệt thì có thể đi hậu viện nghỉ ngơi, vương gia có sắp xếp cho ngài viện để nghỉ."
Người nhà bình thường nếu thiết yến đều sẽ an bài gian phòng cho tân khách nghỉ ngơi, nhưng sẽ không đi nội viện.
Ân Trường Hoan có chuyện suy nghĩ, ngủ không ngon nên dễ dàng đau đầu, nghe Diệp Hoàn có chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi, liền bảo Diệp Nhiên dẫn đường.
Còn chưa đi đến trong viện thì gặp Cố Như Nguyệt ở cửa thuỳ hoa, Ân Trường Hoan từ xa nhìn thấy Phó Dịch cùng Cố Như Nguyệt đang đọc diễn văn.
Diệp Nhiên cũng nhìn thấy, hắn cũng muốn được Ân Trường Hoan thưởng cho một thanh kiếm giống Diệp Mặc, thế là ân cần nói "Quận chúa, người có muốn đi nghe lén không? Thuộc hạ biết một chỗ gần đường, có thể không bị bọn họ phát hiện."
Ân Trường Hoan kinh ngạc nhìn về phía Diệp Nhiên, không hiểu hỏi "Hôn phu, hôn thê người ta nói chuyện tư mật với nhau, chúng ta đi nghe lén làm gì?"
Diệp Nhiên trầm mặc, hắn cảm thấy ánh mắt quận chúa nhìn hắn giống như đang nhìn một kẻ có sở thích dị biệt.
Không, hắn không phải như vậy, hắn chỉ là muốn một thanh kiếm mà thôi.