"Diệp Hoàn, theo con thì tại sao Uông ngự sử lại vạch tội con cùng Trường Hoan?"

Sau khi hạ triều, hoàng đế triệu Diệp Hoàn vào ngự thư phòng đánh cờ. Mới đi được mấy nước cờ liền nói lại chuyện ở Kim Loan điện.

Diệp Hoàn đặt quân cờ xuống, quân cờ rơi trên bàn cờ phát ra âm thanh nhỏ bé nhưng dứt khoát "Có thể là muốn cứu vãn địa vị của Đoan vương."

Đến lượt hoàng đế đánh nhưng hắn cả quân cờ cũng không cầm lên, giọng hơi trầm xuống "Ý con là Uông ngự sử là người của Phó Dịch?"

Cho dù thích nhất Diệp Hoàn nhưng dù sao Phó Dịch cũng là huyết mạch của hắn, hoàng đế không muốn nghĩ quá xấu về Phó Dịch.

"Đúng vậy." Diệp Hoàn ngẩng đầu, ánh mắt không hề né tránh, ngữ khí bình tĩnh "Uông ngự sử chính là người của Đoan vương gia."

Hoàng đế híp mắt, ngữ khí không rõ ràng "Vậy ý con là Uông ngự sử sở dĩ vạch tội con cùng Trường Hoan là do Phó Dịch sai bảo?"

Mặt Diệp Hoàn không đổi sắc "Cái này thì không phải."

Thần sắc hoàng đế hơi hòa hoãn "Vậy là sao?"

"Mặc dù Đoan vương gia cô phụ quận chúa, nhưng phẩm chất Đoan vương gia luôn chính trực, không có khả năng làm ra loại chuyện ti tiện này. Thần nghĩ có lẽ là người dưới trướng giấu diếm làm ra." Diệp Hoàn xoay quân cờ, mỉm cười, có ý riêng "Có kiểu thuộc hạ luôn cho rằng làm vậy là tốt cho chủ tử, luôn là kiểu chó ngáp phải ruồi, có chút lợi thì tự cho là thông minh. Chỉ sợ thuộc hạ Đoan vương gia cũng không nghĩ tới sẽ là một kết quả như vậy."

Hoàng đế vân vê một con cờ, cười hiếu kỳ nói "Xem ra Diệp Hoàn cũng có dạng thuộc hạ này?"

"Đúng là có một người nhưng hắn tương đối ngốc, thường xuyên làm hỏng chuyện " Ngữ khí Diệp Hoàn ôn hòa "Cũng may không gặp phải phiền toái gì lớn."

"Ngốc chút cũng tốt " Hoàng đế như có thâm ý khác "Là thuộc hạ thì sao có thể thông minh hơn chủ tử."

Diệp Hoàn cười nhạt không nói gì.

"Hoàng cữu cữu, người phải làm chủ cho Trường Hoan."

Am hiểu sâu đạo lý "Hài tử mà khóc sẽ có đường để ăn" Ân Trường Hoan thở hồng hộc chạy tới ngự thư phòng, còn chưa vào đã la lớn, sợ người khác không biết nàng đến cáo trạng.

Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu, để Cao công công dẫn người vào, nói với Diệp Hoàn "Đã cập kê rồi mà vẫn còn như con nít vậy."

Diệp Hoàn đứng dậy "Chuyện này là quận chúa bị ủy khuất, tìm trưởng bối hay yêu thương mình để làm nũng cũng là chuyện dễ hiểu."

Ân Trường Hoan vừa vào đã nghe được câu này của Diệp Hoàn liền nói ngay "Vẫn là Diệp đại nhân biết nói rõ lí lẽ."

"Vậy là trẫm không hiểu chuyện sao?" Hoàng đế hỏi.

"Hoàng cữu cữu đương nhiên không biết chuyện rồi " Ánh mắt Ân Trường Hoan thâm sâu, cố ý dừng một chút, hì hì cười nói "Bởi vì bản thân hoàng cữu cữu đã là lí lẽ mà."

Hoàng đế không nhịn được cười "Cái miệng này nha, chết cũng có thể bị cháu nói là sống."

Ân Trường Hoan cười híp mắt, dịu dàng nói "Đa tạ hoàng cữu cữu khích lệ."

Diệp Hoàn chắp tay hành lễ "Bái kiến quận chúa."

Ân Trường Hoan khoát tay "Diệp đại nhân không cần khách khí với ta như vậy."

Không cần đến thái giám, cung nữ, Ân Trường Hoan tiện tay kéo một cái ghế ngồi vào giữa hoàng đế cùng Diệp Hoàn, cái miệng nhỏ như mếu máo, ủy khuất nói "Hoàng cữu cữu, nghe nói hôm nay tảo triều có người nói cháu và Diệp đại nhân có tư tình, tại sao hắn có thể nói như vậy, thật oan uổng cho cháu và Diệp đại nhân."

Nàng lấy khăn tay ra lau khóe mắt dù chẳng có tí nước mắt nào, ánh nhìn Diệp Hoàn lướt qua, phát hiện cái khăn tay này giống với cái lần trước, ngay cả đóa hoa lan cũng không có nửa điểm khác biệt.

"Hắn nói cháu thì không sao nhưng ai cho phép hắn nói Diệp đại nhân chứ, Diệp đại nhân đẹp như vậy, có thể có tư tình với cháu sao, Diệp đại nhân mà cần ra tay, không biết có bao nhiêu tiểu cô nương nguyện chết theo."

Hoàng đế thổi phù một tiếng bật cười, nhìn Diệp Hoàn không có biểu cảm bất ngờ gì.

Hoàng đế ho khan hai tiếng rồi nín cười nói "Trường Hoan à, cháu có cần nói thẳng ra thế không?"

"Không phải cháu không khiêm tốn " Ân Trường Hoan nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Hoàn, thấy Diệp Hoàn cúi đầu như đang tự hỏi bước cờ kế tiếp nên đi thế nào, nàng đụng đụng cánh tay hoàng đế, làm bộ như là muốn nói thì thầm gì đó.

Kết quả hoàng đế đợi nửa ngày, Ân Trường Hoan lại ngẩng đầu, nhíu mày, giống như là bừng tỉnh đại ngộ "Đúng là cháu nên khiêm tốn một chút."

Hoàng đế:...

"Khụ khụ." Diệp Hoàn che miệng ho nhẹ hai tiếng.

Mãi cho đến khi hoàng đế và Diệp Hoàn hạ ván cờ, Ân Trường Hoan mới cầm quà mà hoàng đế tặng chuẩn bị rời khỏi ngự thư phòng.

Trước khi đi nàng rầu rĩ nói "Hoàng cữu cữu, cháu ở lại đây với Diệp đại nhân lâu như vậy, ngày mai liệu lại có kẻ nói cháu và Diệp đại nhân nữa không?"

"Cái vấn đề này" Hoàng đế suy tư chốc lát nói "Vậy không bằng trẫm tứ hôn, như vậy bọn hắn sẽ không còn khả năng vạch tội nữa."

"Không cần." Ân Trường Hoan lập tức thu hồi nỗi lo, nở nụ cười lúm đồng tiền như hoa "Có hoàng cữu cữu ở đây, bọn hắn còn dám nói cháu cùng Diệp đại nhân thì chính là tự mình chuốc lấy cực khổ, cháu nghĩ sẽ không có người ngu xuẩn như vậy nữa đâu."

"Hoàng cữu cữu, cháu đi đây." Nói xong liền chạy thật nhanh, giống như có thú dữ đuổi theo vậy.

Hoàng đế bật cười, trêu chọc Diệp Hoàn "Diệp Hoàn, con có phải chưa bao giờ bị ghét bỏ không?"

Diệp Hoàn cười nhạt một tiếng "Quận chúa còn nhỏ."

Hoàng đế nhíu mày, Trường Hoan còn nhỏ với việc hắn bị ghét bỏ có liên quan sao? Nhìn về phía Cao công công, như muốn nói: Ngươi có hiểu sao?

Cao công công chần chừ một lúc, sau đó khẽ gật đầu, Diệp Hoàn lúc này cáo từ rời đi, hắn vừa đi hoàng đế liền không chờ nổi mà hỏi Cao công công sao Diệp Hoàn lại nói vậy?

Cao công công do dự một chút nói "Theo nô tài thấy, ý của tiểu chủ tử có lẽ là nói quận chúa còn nhỏ, chờ quận chúa lớn hơn sẽ có suy nghĩ chín chắn, nhất định sẽ không ghét bỏ tiểu chủ tử nữa."

Hoàng đế nhướng mày, hoài nghi nói "Có khả năng sao?"

Cao công công cảm thấy không có khả năng, nhưng anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cho dù bản thân Diệp Hoàn cũng là một mỹ nhân, nhưng hắn là nam nhân, Đức Dương quận chúa có lẽ chính là gu mỹ nhân của hắn.

"Mặc kệ bọn chúng đi" Ngữ khí hoàng đế nhạt dần "Cao công công, truyền Phó Dịch đến một chuyến."

"Vâng."

"Thôi " Hoàng đế bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý "Ngươi thay trẫm đi một chuyến đến phủ Đoan vương phủ."

Chuyện Uông ngự sử nói Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn có tư tình rất nhanh đã truyền khắp kinh thành, nhưng bởi vì thân phận của Ân Trường Hoan nên vài ngày sau mới truyền đến chỗ Ân Bạch Tuyết.

Đồng thị cũng ở đây, bà đến trang tử

"Thăm hỏi" Ân Bạch Tuyết.

Trình thị cũng đi theo, nếu là ngày trước bà ta sẽ không đến, nhưng gần đây Đồng thị quá kỳ quái.

Sau khi trở lại kinh thành thì lại lập tức đi gặp Ân Trường Hoan, trong vòng vài ngày đã xử lý rất nhiều nha hoàn và ma ma, đồng thời tất cả đều bị đánh hai mươi đại bản.

Nếu là nha hoàn bình thường thì không nói nhưng trong những người này có hai kẻ là do bà ta an bài theo dõi, những người khác thì chính là do Kim di nương an bài.

Đồng thị thậm chí còn tra ra là Kim di nương an bài người vào, lập tức không cho Kim di nương chút mặt mũi nào. Nhưng Trình thị lại không có việc gì, cũng không biết là không thẩm vấn ra hay là Đồng thị không muốn náo loạn, Trình thị trong lòng rất bất an.

Trình thị nhiều lần thăm dò Đồng thị, đều bị Đồng thị không mềm không cứng cản lại.

Ân Bạch Tuyết hỏi Đồng thị và Trình thị chuyện Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn có phải thật không.

Mắt Đồng thị hiện lên trào phúng "Dĩ nhiên không phải thật, lúc Diệp đại nhân phái người đi mời quận chúa thì ta còn đang nói chuyện với quận chúa, nếu bọn họ có tư tình thì sao quận chúa lại có thể mở thiếp mời ở ngay trước mặt, thậm chí còn kể chuyện này ra."

Ân Bạch Tuyết nở nụ cười miễn cưỡng "Ra là vậy."

"Nói đi cũng phải nói lại, đệ muội hôm đó đi phủ quận chúa làm gì vậy?" Trình thị giả bộ hiếu kì hỏi.

"Đi cầu tình quận chúa " Đồng thị nói ra mục đích "Cái trang tử này quá mức đơn sơ, ta muốn để Bạch Tuyết về hầu phủ."

Trình thị không ngờ Đồng thị sẽ nói vậy "Việc này không làm quận chúa tức giận chứ?"

Giọng Đồng thị lạnh xuống "Quận chúa ngay từ đầu đã không muốn cho các ngươi đưa Bạch Tuyết đi, ta hôm đó đi cầu xin quận chúa thì quận chúa cũng nói mình không thèm để ý."

"Chuyện này quá lớn, đệ muội đã nói với nương chưa?"

"Không có, nhưng ta nghĩ bà ấy nhất định sẽ đồng ý " Đồng thị mỉa mai cười cười "Dù sao các người còn muốn dựa vào Bạch Tuyết để trèo cao mà, cũng không thể không cho nàng cuộc sống tốt hơn, các ngươi thử không muốn đi."

Làm phu nhân quốc công đã vài chục năm, Trình thị sao có thể để người khác châm chọc khiêu khích, cực kỳ tức giận nhưng Bạch Tuyết đang ở đây nên bà ta nén giận nói "Đệ muội, chúng ta đều là người một nhà, ngươi không thể nói như vậy."

"Ta không phải đang thương lượng với ngươi, ta chỉ là thông báo cho ngươi, nếu các ngươi không đồng ý, vậy ta cũng sẽ không đồng ý cách làm của các ngươi, đến lúc đó cũng đừng trách ta không khách khí."

Sắc mặt Đồng thị rất nghiêm túc, Trình thị cùng Đồng thị làm chị em dâu vài chục năm nên hiểu rõ tính của bà, biết bà không phải đang nói dối.

Ân Bạch Tuyết cảm động, muốn nói ở điền trang rất tốt nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đồng thị thì lại không nói nữa.

Nàng cho rằng Đồng thị chung quy là không nỡ bỏ rơi nàng, trong lòng rất vui sướng.

Hôm sau, Đồng thị đưa Ân Bạch Tuyết trở về Ân gia.

Trước đó lão phu nhân không biết rõ tình hình nên rất kinh hãi nhưng bị Đồng thị nói chặn lại. Bà ta ngẫm thấy nếu Ân Trường Hoan không ngại thì có lẽ sẽ không sao mà Đồng thị cũng nói đến như vậy, bà ta mà cứng rắn đuổi Ân Bạch Tuyết về trang tử thì không khỏi làm lạnh tâm của Ân Bạch Tuyết.

"Nếu như vậy thì cứ an tâm ở lại đi."

Ân Bạch Tuyết chính thức trở về Ân gia.

Đồng thị lại đến phủ quận chúa, nói cho Ân Trường Hoan về việc Ân Bạch Tuyết trở về.

Ân Trường Hoan nhíu mày, vị tam thẩm này không thể khinh thường nha.

Đồng thị nói "Còn có một việc, Ân Bạch Tuyết nói cho ta là gần đây có gặp Đoan vương gia một lần."

Ân Trường Hoan không cảm thấy bất ngờ, Phó Dịch có tình cảm với Ân Bạch Tuyết, không có khả năng sẽ hoàn toàn bỏ mặc Ân Bạch Tuyết, nhưng chỉ cần nàng còn sống một ngày thì Phó Dịch muốn làm vậy cũng khó.

"Đoan vương cho con bé hai lựa chọn. Một là rời kinh thành, hắn sẽ cho nó nhiều tiền bạc bảo đảm nửa đời sau không lo cơm áo. Một cái khác là nếu Ân Bạch Tuyết không muốn rời kinh thành thì chỉ có thể chờ đợi, đợi đến thời cơ thích hợp sẽ đưa nó vào phủ Đoan vương, nhưng không thể làm vương phi."

Nói bóng gió chính là chờ hoàng đế cùng thái hậu hết giận, đưa Ân Bạch Tuyết vào phủ Đoan vương làm thiếp.

Đệ nhất mỹ nhân kinh thành lại đi đến bước đường này, cũng không biết Ân Bạch Tuyết có hối hận hay không.

Trong lòng Ân Bạch Tuyết thì Ân gia là nhà của nàng, dù nàng phạm lỗi lớn thì Ân gia cũng là nơi duy nhất có thể bao dung nàng.

Nàng nghĩ không sai, nhưng người duy nhất bao dung nàng lại chỉ có lão phu nhân cùng phu thê Ân Bác Văn.

Nàng rất nhanh đã phát hiện ra ở Ân gia không hề dễ chịu hơn trang tử là mấy.

Muội muội thương yêu trước kia thay đổi, tam muội Ân Kỳ thì không nói, tại nàng mà bị từ hôn, có oán trách cũng đúng, nàng không còn lời nào để nói. Nhưng Ân Bạch Tuyết không ngờ Ân Lâm mà nàng thương như thân muội cũng âm dương quái khí châm chọc khiêu khích nàng, ngay sau đó là ca ca ruột Ân Thành, luôn xem nàng như không khí, sau đó là Đồng thị, đối xử với nàng cũng không như trước kia, nàng thậm chí cảm thấy ngay cả nô bộc cũng nhìn nàng bằng ánh mắt chế giễu cùng khinh thường.

Trong lòng không chịu nổi, Ân Bạch Tuyết rất nhanh liền đổ bệnh.

Nàng nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ nếu nàng lúc trước không khuyên Đoan vương đính hôn với Ân Trường Hoan thì tốt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play