Cố Như Vận cùng Lý San San cuối cùng cũng được bảo vệ tính mệnh, không phải Diệp lão phu nhân cầu tình, mà là Ân Trường Hoan có tin vui, hoàng đế và Trịnh thái hậu không muốn tạo sát nghiệt.

Tuy là giữ lại mạng nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, hai người này bị lưu vong đến vùng đông bắc.

Đông bắc là nơi cực hàn, ngay cả nam tử còn chịu không nổi huống chi là hai nữ tử.

Quận vương phi biết được tin này có chút không đành lòng, liền trở lại phủ quận vương Nam Dương tìm Kỷ Oánh Oánh, muốn thay đổi địa phương khác, tây bắc cũng được, mặc dù có bão cát nhưng ít ra không có lạnh như vậy.

Kỷ Oánh Oánh nghe quận vương phi nói xong chỉ cười nhạt một tiếng, đáp phi sở vấn "Con nghe nói mẫu thân vì Cố Như Vận đi cầu ngoại tổ mẫu Cố Nguyên?"

Lúc Diệp lão phu nhân đi Đông Cung thăm Ân Trường Hoan thì Kỷ Oánh Oánh cũng ở đó, Diệp lão phu nhân thuận miệng nhắc đến một câu.

Quận vương phi ngượng ngùng cười một tiếng, buồn bã nói "Nó dù sao cũng gọi ta một tiếng mẫu thân."

Kỷ Oánh Oánh hỏi "Vậy nếu như kẻ mà Cố Như Vận hại không phải Ân Trường Hoan mà là Cố Như Nguyệt, vậy nương cũng đi thay nàng ta cầu tình sao?"

Vẻ mặt quận vương phi cứng lại, đương nhiên là không.

Kỷ Oánh Oánh tiếp tục nói "Nương có biết, Cố Nguyên đoạn thời gian này vì Cố gia mà vất vả cỡ nào không? Người có biết chàng ấy mỗi đêm đều ngủ không an giấc, có biết hoàng cữu cữu bất mãn chàng ấy không? Chính là con cũng không sánh nổi địa vị Ân Trường Hoan trong lòng hoàng cữu cữu, huống chi hiện tại nàng ấy còn đang có thai, người nếu muốn mọi cố gắng của Cố Nguyên đều uổng phí thì người cứ đi cầu đi, chỉ là con tuyệt đối sẽ không hỗ trợ."

Nàng tức giận nói "Người không đau lòng cho nhi tử mình nhưng con lại đau lòng phu quân con!"

Quận vương phi xấu hổ đỏ mặt, Cố Như Vận đương nhiên thấp kém hơn Cố Nguyên, chỉ là bà nghĩ với mối quan hệ giữa Ân Trường Hoan và Kỷ Oánh Oánh, Cố gia sẽ không bị liên luỵ.

"Nương, Oánh Oánh." Đúng vào lúc này, Cố Nguyên từ bên ngoài tiến đến, thần sắc mỏi mệt, lưng hơi còng.

Quận vương phi nhìn đau lòng đồng thời cũng chột dạ, lo lắng hỏi thăm Cố Nguyên hai câu liền vội vàng rời đi.

"Vẫn là nhi tử dễ dùng. " Kỷ Oánh Oánh cảm thán nói.

Cố Nguyên ngồi vào cạnh Kỷ Oánh Oánh, trên mặt đâu có mỏi mệt, đều là ý vị buồn cười, hắn trêu chọc nói "Ta sao không biết nàng lại yêu phu quân như thế."

Khoé mắt Kỷ Oánh Oánh giật một cái, liếc qua Cố Nguyên "Chàng đã được tiện nghi, có cái gì đáng giá đau lòng."

Cố Nguyên yên lặng, Kỷ Oánh Oánh nói là sự thật, thật sự là hắn được tiện nghi, nếu không chuyện này Cố gia không có khả năng toàn thân trở mình.

Cố Nguyên lắc đầu bất đắc dĩ nói "Nàng cũng không sợ trong lòng ta không thoải mái."

Loại lời này hơi hẹp hòi, nam nhân nghe đều sẽ không thoải mái, may mà hắn rộng lượng, biết được tính nết của nữ nhân kinh thành.

Mí mắt Kỷ Oánh Oánh cũng không nhấc lên "Chàng sẽ sao?"

"Sẽ không."

"Vậy thì tốt."

.

Ân Trường Hoan có tin mừng, Diệp Hoàn trong vòng vài ngày đã xem hết rất nhiều sách y thuật, đồng thời vứt hết công vụ ra sau đầu.

Hắn biết thái y không có khả năng nói dối Ân Trường Hoan nhưng không tận mắt nhìn sách thuốc thì hắn luôn không yên tâm được.

Từ lúc Ân Trường Hoan có thai đến nay, Diệp Hoàn không chỉ có buổi tối tới ăn cùng Ân Trường Hoan mà cả ăn trưa cũng cố gắng trở về để cùng nhau dùng.

Một ngày nọ, lúc dùng bữa trưa, Ân Trường Hoan hiếu kỳ hỏi hắn vì sao, Diệp Hoàn chững chạc đàng hoàng mà nói "Trong sách thuốc nói nữ tử mang thai hay có cảm giác buồn nôn, ăn không ngon, đối với nàng hay hài tử đều không tốt."

Ân Trường Hoan càng mờ mịt "Cái này cùng với việc chàng trở về dùng cơm trưa với ta có liên quan sao?"

Diệp Hoàn đưa bát canh cho Ân Trường Hoan, chân thành nói "Nàng thích thứ đẹp, nhìn ta, tâm tình sẽ tốt, có lẽ có thể ăn nhiều một chút."

Ân Trường Hoan trừng mắt nhìn, đây thật là. . . Hiểu rất rõ nàng.

Một buổi tối tháng giêng, Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn đang định đi ngủ thì cung nhân đến bẩm Đoan vương phi lâm bồn nhưng bởi vì thân thể yếu đuối, lại thêm trước đó bị ngã nên lần sinh con này sẽ không dễ dàng.

Ân Trường Hoan đối với chuyện Cố Như Nguyệt sẽ sinh non có nghe thấy, nàng phân phó người mang chút dược vật tới phủ Đoan vương, sau đó thở dài "Chỉ mong hài tử có thể bình an."

Trước khi biết mình mang thai, Ân Trường Hoan đã rất khó hiểu, sau khi có mang, nghĩ đến chuyện này thì càng tức giận nói không ra lời. Muốn đối phó Ân Bạch Tuyết thì dùng phương pháp nào chẳng được, hết lần này tới lần khác lại lấy hài tử ra để mạo hiểm.

Đại nhân tác nghiệt, hài tử gặp nạn.

Quả thực là vậy, ngày sinh rất gian nan, diễn ra suốt một ngày, chạng vạng tối ngày thứ hai mới hạ sinh được, là một bé trai. May mà thân thể là Cố Như Nguyệt còn tốt nhưng không may là hài tử rất yếu ớt, nguyên nhân là do lần trước té ngã.

Lúc tắm ba ngày, Ân Trường Hoan nhìn thấy hài tử, đứa bé nho nhỏ phảng phất như đụng một cái liền nát, Ân Trường Hoan cũng không dám ôm.

Nàng cũng nhìn thấy sắc mặt Cố Như Nguyệt, tái nhợt, hốc mắt ửng đỏ, có thể thấy được nàng ta rất quan tâm hài tử.

Nghe thấy người bên ngoài an ủi Cố Như Nguyệt, Ân Trường Hoan không mở miệng, nàng không biết nói thế nào, chỉ ở trong lòng nghĩ may mắn, nàng có Diệp Hoàn làm phu quân, không có mấy cái loạn thất bát tao này, có thể an an tâm tâm dưỡng thai.

Rời phủ Đoan vương, Ân Trường Hoan đi Từ Ninh cung.

Trịnh thái hậu hỏi tình hình ở phủ Đoan vương, nhắc nhở Ân Trường Hoan phải cẩn thận một chút, mọi chuyện đều phải lấy hài tử làm trọng.

"Từ khi cháu mang thai, ngoại tổ mẫu ba câu cũng không rời nó. " Ân Trường Hoan chỉ chỉ bụng, hừ khẽ nói "Ngoại tổ mẫu có phải chỉ thích nó, không thích cháu nữa không?"

Trịnh thái hậu vừa bực mình vừa buồn cười, chọc vào trán Ân Trường Hoan "Nếu không phải cháu thì ai gia có thể để ý đến nó sao?"

"Nói thì nói như thế, thế nhưng ngài hiện tại rất yêu quý nó, chờ đến lúc nó chào đời, ngài khẳng định càng ưa thích hơn." Ân Trường Hoan ra vẻ ưu sầu "Sao còn nghĩ đến cháu chứ, từ đây cháu chính là đứa nhóc không người thương, người nghe thương tâm, người gặp rơi lệ."

Ân Trường Hoan còn cầm khăn tay chấm khóe mắt, bộ dáng rơi lệ vô cùng thương tâm, ma ma và cung nữ bên cạnh cũng nhịn không được nở nụ cười.

Trịnh thái hậu hiểu rõ "Cháu có phải gần đây lại hay đọc thoại bản."

Ân Trường Hoan cười cười "Ngoại tổ mẫu đúng là nhìn rõ mọi việc."

Thái y nói ba tháng đầu phải cẩn thận nhất nên Ân Trường Hoan không xuất cung giải buồn, nhưng như vậy lại vô cùng tẻ nhạt thế là bảo Kỷ Oánh Oánh đem mấy cuốn thoại bản tiến cung.

Cũng không biết Kỷ Oánh Oánh có phải cố ý hay không, trong thoại bản đều có nữ chính sẽ mang thai sinh con, có mấy bản còn nói từ khi hài tử xuất hiện thì không còn ai để ý đến nữ chính khiến Ân Trường Hoan thấy rất không thoải mái.

Hài tử là rất quan trọng, chẳng lẽ mẫu thân sinh con thì không quan trọng sao, thật sự là tức chết nàng.

Nàng còn náo loạn hỏi Diệp Hoàn có phải vì hài tử mới đối tốt với nàng không. Trước kia đều chỉ ăn cùng nhau bữa tối, hiện tại ngay cả ăn trưa cũng có, kết quả chính là nàng bị Diệp Hoàn tịch thu thoại bản.

Hu hu, còn hai quyển nàng chưa được nhìn qua, Kỷ Oánh Oánh nói nam nữ chính hai quyển này siêu đỉnh nên mới cố ý để lại sau cùng.

Nói chêm chọc cười một trận, Trịnh thái hậu cho cung nhân lui ra, nghiêm mặt nói "Vài ngày trước cữu tổ mẫu cháu tiến cung nói có người muốn tặng người cho thái tử."

"Tặng người? Đưa người nào?"

"Cháu đang có thai. " Thần sắc Trịnh thái hậu nhàn nhạt, bà vốn không muốn nói với Ân Trường Hoan những cái này, nhưng về sau lại cảm thấy không có gì phải giấu diếm, có nhận hay không đều là ý của Diệp Hoàn "Có ít người cảm thấy cháu không thể cùng thái tử chung phòng nên muốn muốn tặng người cho thái tử."

Ân Trường Hoan chưa từng nghĩ tới điểm này, từ lúc thành thân đến nay đều ngủ chung nhau, ngay cả thời điểm nàng bị tung tin đồn thì Diệp Hoàn cũng không chia phòng ngủ, nàng mang thai cũng không có gì thay đổi, nhiều nhất chỉ là đoạn này thời gian bọn họ không dám nồng nhiệt.

Diệp Hoàn không túng dục nhưng thời gian nồng nhiệt của họ cũng không ít, trước đó Ân Trường Hoan còn nghi hoặc Diệp Hoàn sao lại im ắng vậy, không ngờ Diệp Hoàn nói với nàng là ba tháng đầu mang thai không được làm, chờ qua ba tháng là được.

Huống hồ bọn họ mặc dù không phải quá ham muốn nhưng cách giải toả cũng không phải chỉ có một.

"Không cần phải để ý đến bọn họ." Ân Trường Hoan nói "Thái tử sẽ không nhận."

"Khẳng định như vậy?"

Ân Trường Hoan lòng tin mười phần "Có thái tử phi tốt như cháu, chàng ấy sao có thể để ý những nữ nhân khác."

Trịnh thái hậu sững sờ, chợt bật cười, nhưng trong lòng cũng rất yên tâm. Nếu không phải Diệp Hoàn đối tốt với Trường Hoan thì dù da mặt Trường Hoan dày cũng không nói loại lời này.

Đến giờ dùng bữa tối có một cung nhân đến báo thái tử lát nữa sẽ tới dùng bữa tối cùng.

Trịnh thái hậu nhớ tới gần đây nghe được một chuyện ―― thái tử vô luận bận bịu thế nào thì đều chạy về Đông Cung dùng bữa với Ân Trường Hoan.

Bà biết thái tử có nhiều việc thế nào, không khỏi ngữ trọng tâm trường nói "Trường Hoan a, thái tử công vụ quấn thân, cháu cũng nên thông cảm cho nó, nếu cảm thấy một người dùng bữa quá nhàm chán thì có thể tới Từ Ninh cung ăn cùng ngoại tổ mẫu."

Vì giữ hình tượng thái tử, Ân Trường Hoan không nói nguyên nhân Diệp Hoàn trở về dùng cơm trưa "Tự chàng ấy muốn trở về mà."

Diệp Hoàn đối tốt với Ân Trường Hoan, Trịnh thái hậu là nhìn ở trong mắt, bà tin lời Ân Trường Hoan nói, chờ Diệp Hoàn dùng bữa xong, bà nói "Buổi trưa nếu thực sự quá bận có thể không cần trở về dùng bữa với Trường Hoan đâu."

Diệp Hoàn nhìn Ân Trường Hoan, ôn nhu nói "Trường Hoan thai nghén hài tử hạnh khổ, cháu chẳng qua chỉ là ăn cùng nàng một bữa cơm mà thôi, không có gì to tát."

Đến, một người muốn đánh một người muốn bị đánh, nàng vẫn là không nên nhúng tay, Trịnh thái hậu nói đến chuyện có kẻ muốn tặng người cho Diệp Hoàn.

Diệp Hoàn nhíu mày, không chút do dự nói "Lần sau nếu lại ai đến hỏi, xin tổ mẫu trực tiếp cự tuyệt là được, cháu chỉ cần Trường Hoan là đủ."

Ân Trường Hoan nhìn Trịnh thái hậu cười một tiếng "Cháu nói rồi mà, cháu tốt như vậy, chàng ấy sẽ không cần người khác, chàng ấy cũng đâu có mù."

Diệp Hoàn gật đầu, phụ họa nói "Con mắt ta rất tốt."

.

Tin Ân Trường Hoan mang thai truyền ra, mọi người trong kinh thành đều hóng Đông Cung nhập người mới.

Thái tử phi rất được sủng ái nhưng thái tử không có khả năng chỉ có một mình nàng ta, đây là suy nghĩ của đại đa số người trong kinh thành thế nhưng là bọn họ chờ mãi chờ mãi, vẫn không thấy Đông Cung nhập người mới, ngược lại còn nhận được tin thái tử trở thành chủ khoa khảo năm nay.

Cử nhân dự thi mừng rỡ không thôi, lần này nếu thi đậu thì chính là môn sinh của thái tử, mặc dù vị thái tử không lớn hơn bọn họ là bao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play