Hàm Chi nghe câu nói của Thẩm Quân Kỳ mà trợn lớn mắt, vẻ mặt khó coi. Cái tên này có bị ngu không vậy? Vì sao lại nói năng lộn xộn như vậy chứ?
Nếu cô không muốn quyến rũ anh thì để anh ta quyến rũ cô á? Thật là buồn nôn mà. Hàm Chi lập tức xụ mặt, nhìn Thẩm Quân Kỳ mà nghiêm túc yêu cầu.
"Đứng dậy."
"Cái gì?"
Thẩm Quân Kỳ đang dương dương tự đắc là chiêu bài sát gái của mình đều là trăm trận trăm thắng. Thế nhưng không ngờ lại nghe được câu nói lạnh lùng của Hàm Chi liền có chút không tin nổi mà hỏi lại.
"Tôi bảo anh, đứng dậy.”
Hàm Chi nghiêm mặt, nói rõ lại từng chữ một lần nữa cho Thẩm Quân Kỳ nghe.
"Tôi nói lại rồi đó. Anh nghe rõ chưa? Nghe rồi thì mau cút khỏi người tôi ngay đi. Tôi lạnh. Cần đi mặc quần áo."
Thẩm Quân Kỳ nghe lời nói của Hàm Chi mà sửng người. Anh thất bại rồi sao? Thẩm Quân Kỳ không chấp nhận được kết quả này.
"Này. Có nhầm không vậy? Rõ ràng là em bắt đầu trước. Tôi thuận theo em là may mắn lắm rồi. Giờ còn dám cao giọng mà đuổi tôi đi."
Thẩm Quân Kỳ rất không hài lòng vì thái độ lạnh lùng xua đuổi anh đi của Hàm Chi. Chưa cần bàn tới thân thể của anh, chỉ cần gương mặt này thôi thì đã đủ khiến bao cô chết mê chết mệt rồi. Vậy mà cô gái trước mặt anh hiện tại lại có thể dùng gương mặt ghét bỏ anh là sao chứ?
"Anh có bệnh thì nên đi điều trị cho tốt đi. Đừng có mà đi gây phiền phức cho người khác."
Hàm Chi cười gằn, cái tên đàn ông tự cao tự đại này. Ngay từ đầu nhìn mặt đáng lẽ cô phải nhận ra anh ta không được bình thường rồi mới đúng.
"Tôi không có ham muốn gì với việc lăn giường cùng với anh cả. Và cũng không muốn điều đó xảy ra. Vì vậy, Thẩm đại công tử, Thẩm tổng tài, Thẩm đẹp trai, làm ơn buông tôi ra. Tôi muốn đi thay đồ."
Hàm Chi dùng lần lượt ba từ mà gọi Thẩm Quân Kỳ. Mỗi từ đều mang nghĩa tâng bốc, xu nịnh. Thế nhưng vào miệng của Hàm Chi, Thẩm Quân Kỳ lại cảm thấy nó cực kỳ đâm chọc. Hàm Chi nói xong thì tranh thủ lúc Thẩm Quân Kỳ đang thẩn thờ suy nghĩ gì đó mà chui qua người anh, định bước xuống giường.
Nhưng rồi cổ tay lại bị Thẩm Quân Kỳ kéo ngược trở lại. Hình ảnh đảo lộn, một lần nữa Hàm Chi lại phải nằm ở dưới người của Thẩm Quân Kỳ. Lần này không khéo là đầu của cô bị va vào đầu giường, đau đớn. Hàm Chi liền không thể nhịn nữa, cô giơ tay đánh mạnh vào người Thẩm Quân Kỳ.
"Anh điên à? Đau tôi. Muốn nói gì thì nói đi. Lôi lôi kéo kéo cái gì hả? Ở nhà ba mẹ anh không dạy dỗ anh phải nói chuyện đàng hoàng lịch sự hay sao? Cứ đụng một cái là động tay động chân. Anh tưởng anh ngon lắm hay sao?"
Hàm Chi tức giận mà nói một tràng vào mặt của Thẩm Quân Kỳ. Anh vẫn im lặng nghe Hàm Chi nói hết, sau đó mới nhẹ nhàng hỏi lại.
“Mắng đủ chưa?"
Câu nói này bình thường sẽ khiến các cô gái khác thẹn thùng, đỏ mặt xấu hổ mà im lặng. Cúi đầu nhận lỗi với Thẩm Quân Kỳ. Thế nhưng đối với Hàm Chi thì lại một lần nữa đi ngược lại nhận định của Thẩm Quân Kỳ, "Chưa đủ."
Hàm Chi hùng hồn mà nói tiếp. Cô đã lâu lắm rồi không bị ai chọc cho tức giận đến như vậy. Mấy năm nay cô đều sống nhẫn nhịn, im lặng chịu đựng. Đã lâu lắm rồi không có ai khiến cho Hàm Chi phải tức giận đến mức mắng người như thế này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT