"Diệp tổng hôm nay phải đi xem mắt Tiêu tiểu thư của Tiêu gia" Hạ Trình hướng Diệp Vũ nói.
Im lặng hồi lâu thấy Diệp Vũ chưa lên tiếng Hạ Trình lại nói tiếp:
"Đó là hôn sự do ông của cậu trước khi chết đã sắp xếp, cậu không đi."
"Được chuẩn bị đi."
Anh đứng dậy tháo cravat ra, đeo lên chiếc đồng hồ từ một thương hiệu xa xỉ nào đó, nhấc chiếc áo khoác trên ghế lên, bước ra ngoài cửa thư phòng. Giữa đường anh quay lại vẻ mặt lạnh lùng xen chút hứng thú.
"Kẻ đó sao rồi?"
"Câm rồi!"
Hạ Trình giọng nói không lộ ra bất kỳ tia cảm xúc gì trả lời anh.
"Tôi vẫn thắt mắc tại sao câu ta lại giết chết lão già của tôi, câu đi hỏi thử xem."
"Không thể hỏi được thưa Diệp Tổng, cậu ta bây giờ không thể nói chuyện." Hạ Trình trả lời.
"Hahaha... Câm rồi sao, đi điều tra kẻ đó cho tôi." Nói rồi anh hướng cửa đi thẳng ra ngoài.
_____
Sau khi Diệp Vũ rời đi, Hạ Trình đến phòng giam của Diệp gia. Tiến đến căn phòng dơ bẩn, mốc meo mà cậu đang ở. Hạ Trình sai người canh gác lui ra, mở khóa bước vào căn phòng đó.
Nhận ra có người cậu theo quán tính co người lại, hai tay ôm đầu miệng lẩm bẩm.
"Đừng....đừng tới đây, tôi xin lỗi đừng."
"Không sao, là anh đây." Hạ Trình nhận ra bàn tay cậu đầy máu chi chít vết thương lớn nhỏ, hắn ôm cậu vào lòng, vỗ về cậu.
Mở to đôi mắt nhìn người trước mặt, cậu như cảm thấy yên tâm, bây giờ người cậu có thể dựa vào chỉ có hắn. Hắn đau lòng lấy ra chiếc khăn tay lau đi những giọt nước mắt, cả những vết máu trên tay cậu. Hắn đưa cho cậu một cái bánh mì cất ở trong túi. Cậu cầm lấy cái bánh mì ăn ngấu nghiến.
Hắn biết Diệp Vũ không cho cậu ăn uống gì, hắn biết vì sáng nay cậu lỡ tay chạm vào người Diệp Vũ mà bị đánh đập. Đó là những gì hắn muốn Diệp Vũ làm, nhưng khi chứng kiến cậu như thế lòng hắn đau như có ngàn mũi dao đâm vậy.
______
Ánh nhìn của Hạ Trình dành cho cậu thật ôn nhu. Không biết từ lúc nào hắn đã đem lòng yêu cậu đến say đắm. Lần đầu tiên trông thấy cậu ngất ở bên đường được Diệp Vũ đau lòng mà ôm lấy hắn đã thắc mắc về con người này. Diệp Vũ sao lại yêu thương cậu như thế.
Có lẽ lần đó hắn nhìn thấy cậu đang vẽ tranh trong khu vườn, ánh sáng sớm chiếu rọi xuống thân ảnh nhỏ bé của cậu. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, gương mặt tinh xảo mỹ lệ kia đang tập trung vào bức tranh. Thỉnh thoảng cậu sẽ hơi cau mày. Sau khi cậu vẽ xong bức tranh thì sẽ bất giác mỉm cười. Rực rỡ như hoa diên vĩ vậy... Hắn cứ như thế ngắm nhìn một bông hoa không thuộc về mình và cũng đem lòng hái bông hoa đó độc chiếm cho riêng mình.
Trước giờ Hạ Trình hắn luôn trung thành với Diệp Vũ, với hắn Diệp Vũ không chỉ là chủ nhân mà còn là ân nhân của hắn. Có lẽ chỉ vì cậu mà hắn phá vỡ lời thề trung thành của mình.
Ngày mà Diệp Minh ông nội của Diệp Vũ muốn xóa toàn bộ ký ức của anh về cậu. Anh đã sớm biết điều đó. Anh đã lập ra một kế hoạch vô cùng hoàn mỹ, ngày hôm đó dù cho cậu không giết lão già kia thì lão cũng sẽ chết dưới tay của sát thủ được Diệp Vũ cài vào. Anh đã căn dặn Hạ Trình sau khi lão già chết phải đưa làm phẫu thuật lấy lại những ký ức bị xóa đi (đm hư cấu :) )
Nhưng chắc Diệp Vũ không ngờ lỗ hổng duy nhất phá vỡ toàn bộ kế hoạch của anh là Hạ Trình người anh tin tưởng nhất.
Diệp Minh đúng là đã chết-
do chính tay Bảo Bối của anh giết. Nhưng không có một cuộc giải phẫu lấy lại ký ức nào... Anh cứ như vậy mà quên đi cậu.
Thời điểm anh tỉnh dậy, ký ức của anh về cậu chỉ đơn giản là "kẻ giết ông nội mình." Hạ Trình nói với anh cậu là tình nhân mà Diệp Minh yêu thích nhất vì muốn có gia sản của Diệp Gia nên ra tay giết người liền khiến anh chán ghét.
_____
Sau khi đi xem mắt Tiêu tiểu thư xong, Diệp Vũ về nhà với một tâm trạng chán ghét. Cô gái đó hôm nay là lần đầu tiên anh gặp mặt, thế nhưng tuần sau liền trở thành vợ anh.
"Mang tên đó lên đây." Anh ra lệnh cho đám người hầu hạ.
"Này mau mang hắn ra đây" cậu nghe thấy tiếng giật mình tỉnh dậy. Một gáo nước lạnh tạt xuống mặt cậu, cậu run người.
"Tỉnh táo lại ngay cho tao, hôm nay tâm trạng Diệp tổng không tốt mày tốt nhất đừng gây chuyện." Tên vệ sĩ tháo xích trên cổ của cậu ra hung hắn nắm tóc cậu kéo ra ngoài. Hắn lôi cậu đén phòng tắm. Người cậu lúc này vô cùng dơ bẩn. Ở đó đã có hai hầu gái chờ sẵn tắm rửa cho cậu.
Cởi bỏ bộ quần áo dơ bẩn dính máu tươi do thương tích của chính cậu, lộ ra thân thể xích lõa. Dòng nước lạnh như băng xóa đi những vết bẩn trên cơ thể non mềm tuyệt mỹ đó. Cậu cắn đôi môi của mình đến mức chảy máu vù phải chịu đựng dòng nước lạnh lẽo đó. Đôi mắt cậu rũ xuống hàng lông mi dài của cậu che giấu đi sự u buồn trong đôi mắt tĩnh mịch. Đẹp đến mức khiến người khác muốn bảo vệ, hoặc là chà đạp đến chết...
Sau khi tắm rửa xong sẽ có hai tên vệ sĩ đưa cậu đến chỗ của anh trong tình trạng xích lõa không một mảnh vải che thân. Hai tên vệ sĩ nhìn thấy cơ thể tinh xảo như một món đồ sứ xa xỉ kia đương nhiên nổi lên thú tính.
Bọn họ không kiềm lòng được chạm vào tay cậu kéo xuống cái eo nhỏ của cậu.
"Ưm, ưm...a"
Cậu bị hành động đó làm cho giật điếng người, cậu muốn bài xích nó muốn trốn thoát, cậu đang cảm thấy vô cùng kinh tởm.
Bọn chúng chạm vào đôi gò bông căng mộng phía dưới đó, rồi liền bỏ ra, hai tên vệ sĩ biết nếu còn tiếp tục thì sẽ không kiềm lòng được muốn thêm từ cậu. Chúng biết chỉ cần là đồ chơi của Diệp Tổng tuyệt đối không thể đụng, chuyện lần trước là một ví dụ.
Cậu được đưa đến phòng ăn, anh đang ngồi ở trung tâm chiếc bàn ăn hoàng gia cổ điển, thưởng thức món beefsteak của đầu bếp lừng danh nhất. Bên cạnh là một ly vang đỏ.
Dáng vẻ khi của anh toát lên sự cao quý của một ông hoàng.
"Đã đưa người tới thưa ngài." Vệ sĩ lên tiếng sau đó thô bạo đẩy ngã cậu về phía trước.
Anh dừng lại dao nĩa đang cắt miếng thịt, ngước mắt lên nhìn cậu ra lệnh.
"Lại đây."
Cậu chật vật đứng dậy, đôi chân của cậu run rẩy.
"Ý của ta là lại đây...như một con chó ấy."
Ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh đó, cậu khụy xuống, hai tay chống lên mặt đất. Nhẹ nhàng di chuyển đến chỗ anh, như một con thú cưng đang dần đến với chủ của nó.
Anh phá lên cười, một điệu cười vô cùng man rợ, anh dùng chân nâng mặt cậu lên, lại là nó ánh mắt trong sáng chứa đầy nỗi buồn và tuyệt vọng đập vào mắt anh. Thật giống với ánh mắt của mẹ anh vào khoảnh khắc cuối cùng đó. Vô cùng khó chịu, vô cùng bực bội nó làm anh phát điên lên, tại sao? Tại sao? Tâm trí anh cứ như bị dày xé khi thấy nó. Anh đá vào người cậu một cái thật mạnh, cậu ngã xuống ôm lấy cơ thể mình.
Cơ thể cậu như một món đồ sứ tuyệt mỹ vậy đẹp nhưng dễ vỡ. Nếu là Diệp Vũ lúc trước sẽ nâng niu nó, bảo bọc nó thì Diệp Vũ bây giờ chỉ muốn nó vỡ vụn như một thú vui của anh.
"Hôm nay tôi chỉ muốn ăn tối với cậu thôi hahaha ăn tối với kẻ từng giết ông nội mình, ăn tối với kẻ từng đêm đều ở dưới thân ông ta rên rỉ..."
"Ưm...aa" cậu bị anh hung hăng túm lấy tóc mình.
Anh đặt một chén soup xuống dưới đất, lạnh lùng ra lệnh: "Ăn đi."
Cậu bưng chén soup lên đưa lên miệng, nóng...thật sự rất nóng. Anh dường như vẫn chưa hài lòng.
"Tôi đâu có nói dùng tay để ăn, cậu bò đến như một con chó thì cũng phải ăn như nó mới phải."
Cuối mặt xuống nhìn chén soup đang bốc hơi nóng, cậu cảm thấy tâm can mình như chết đi vậy. Anh dường như đã mất hết kiên nhẫn, đạp thẳng vào bụng cậu một cái.
"Thật là chướng mắt, lão già lúc trước hẳn là yêu thương con điếm như cậu lắm. Ngay cả sợi dây chuyền lục bảo của gia tộc cũng đem cho cậu."
"Ưm...k....ô....ô" cậu bất lực cậu muốn nói anh biết không phải như vậy, cậu yêu anh trước giờ chỉ mỗi mình anh.
Tại sao? Tại sao anh lại thế này.
Anh cởi bỏ từng kiện quần áo trên người ra hiện ra cơ thể săn chắc, khỏe mạnh.
________
Cậu bị anh hung hăng xáp nhập hết lần này đến lần khác cho đến khi ngất đi anh vẫn chưa dừng lại, cậu không biết nó kéo dài đến bao lâu. Nhưng cho đến khi tỉnh dậy đã thấy mình trở căn phòng giam tăm tối, trên người không một mảnh vải, phần dưới đã sưng đỏ lên. Cả cơ thể cậu đau đớn đến mức vỡ vụn. Phía trước cửa phòng giam vẫn là một ly sữa hôi thiu.
Cửa phòng giam mở ra là Hạ Trình. Lúc trước cậu coi Hạ Trình như một người anh vậy, trừ cha mẹ và Diệp Vũ ra Hạ Trình là người đầu tiên yêu thương cậu, quan tâm cậu. Còn bây giờ Hạ Trình như một sự cứu rỗi duy nhất vậy.
Hạ Trình giúp cậu bôi thuốc, mặc đồ giúp cậu sau đó mang cho cậu bữa sáng là một phần bánh mì cùng một ly sữa ấm. Như vậy đã là quá đủ rồi.
Ăn xong hắn giúp cậu lau miệng sau đó như có vẻ đắn đo nói với cậu:
"Tuần sau Diệp Tổng kết hôn với Tiêu tiểu thư của Tiêu gia..."
Cậu rũ mi xuống, một giọt nước ấm nóng lăn xuông gò má rồi dừng lại trên đôi tay nhỏ bé của cậu, rồi lại nột giọt rồi một giọt nữa rơi xuống.
"Chỉ có kết hôn với Tiêu tiểu thư lúc này Diệp Tổng mới có thể an toàn...hơn nữa Diệp Tổng đã quên em rồi. Vĩnh viễn quên đi sẽ không thể nào nhớ."
"Vĩnh viễn quên đi", "không thể nào nhớ". Tại sao? Anh từng nói đã dùng mười năm để tìm kiếm cậu, để nhớ cậu. Vậy mà bây giờ gặp lại quên cậu rồi sao? Ngay cả từ "đau khổ" và "tuyệt vọng" cũng không thể diễn tả cậu lúc này.
Hạ Trình ôm lấy cậu vào lòng thủ thỉ với cậu: "nếu em muốn thoát khỏi đây, anh sẽ đưa em đi. Bảo bối"
Hạ Trình cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của người trong lòng, từng giọt nước mắt thấm đẫm vai hắn...