Sáng sớm chiếc xe hôm qua An Nguyệt thuê đã được giao đến khách sạn, là một chiếc Mercedes Benz màu đen. Cậu lái xe đến nhà dì đón hai người Tiểu Tề, Tịnh Nhi.
"Ca, tối hôm qua anh ngủ có ngon không?" Tiểu Tề thân thiết hỏi.
"Ừm, ngủ ngon!"
"Trước chúng ta đi ăn sáng đi, em với Tiểu Tề chuẩn bị từ sớm vẫn chưa ăn a" Tịnh Nhi cười nói.
An Nguyệt cười ôn nhu: "được đi thôi dù gì anh cũng chưa ăn."
Tiểu Tề không khiêm tốn hắn lái xe đến một nhà hàng âu năm sao nổi tiếng tại thành phố Z. Tịnh Nhi cũng rất thoải mái gọi ra một bàn thức ăn toàn những món đắt nhất. Thức ăn thừa rất nhiều cậu không muốn lãng phí bèn kêu nhà hàng gói lại.
Hai người kia thấy vậy trong lòng trào phúng cậu bây giờ có chút tiền nhưng vẫn giữ thói quen thích ăn lại đồ thừa của người khác chung quy vẫn là thói quen hèn hạ như trước. Đương nhiên là họ chỉ dám ở sau lưng An Nguyệt dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu.
Ăn xong họ lại kéo cậu đến trung tâm mua sắm sầm uất nhất thành phố Z rồi tùy tiện thử cả đống đồ của các thương hiệu nổi tiếng, tùy tiện đóng gói, rồi tùy tiện gọi một tiếng "ca" ngọt xớt ý muốn cậu thanh toán.
Tổng tiền ngày hôm nay bằng mấy buổi quay quảng cáo của An Nguyệt. Cả chục ngàn đô tiêu trong một ngày kẻ làm ra như cậu đương nhiên xót vô cùng. Nhưng cậu nghĩ dù gì họ cũng là người thân mình nên rất vui vẻ thanh toán.
Đến chiều tối là An Nguyệt lái xe đưa hai người họ về, thành phố Z không to cậu căn bản đã nắm rõ hết đường đi. Tịnh Nhi ôm đống đồ hiệu hôm nay mua được vào nhà trước chỉ còn Tiểu Tề ở lại.
"Ca chừng nào anh về thế?"
"Ngày mai là phải về rồi!"
"Gấp như vậy sao?'
"Ừ nghỉ phép được ba ngày quản lý đã muốn cạo đầu anh rồi! Lần này anh rất vui vì được gặp lại người thân của mình..."
Tuy cảm giác không thoải mái nhưng cậu rất vui là thật!
"Tiểu Tề em muốn đến làm tài xế riêng của anh không? Dù gì anh cũng chưa tìm được ai." An Nguyệt đột nhiên hỏi.
Tiểu Tề vui vẻ, giọng hắn khẩn trương: "thật sao ca?"
"Ừm, suy nghĩ đi tối nay gọi cho anh, anh giúp em đặt vé máy bay."
"Em đi!" Tiểu Tề không chút chần chừ trả lời.
Chẳng biết sao lúc Tiểu Tề đồng ý đi cùng cậu, cậu lại thấy vui như vậy. Có lẽ cảm giác ở bên cạnh người thân cũng thật tốt.
________
An Nguyệt xem đồng hồ cậu bắt taxi đến sân bay đã thấy Tiểu Tề chờ sẵn ở đó. Tiểu Tề hắn mặc một chiếc áo Sơ Mi đơn giản phối với quần jean, đôi giày đắt tiền cùng với cái vòng tay nam ở trên còn có logo của Gucci mấy thứ đó đương nhiên là hôm qua cậu mua cho. Tiểu Tề dáng người cao ráo, mặt mũi anh tuấn ưa nhìn trông hắn bây giờ giống thiếu gia giàu có nhà nào hơn là một tài xế lái xe.
An Nguyệt ngủ trên máy bay đến gần giờ hạ cánh mới tỉnh, đến sân bay cậu gọi quản lý Trịnh lái xe đến đưa cậu về rồi bảo cô sắp xếp công việc cho Tiểu Tề. Cậu đưa chìa khóa căn hộ chung cư mình mua trước đây cho Tiểu Tề bảo cậu đến đó ở. An Nguyệt vào nhà chỉ còn quản lý Trịnh và Tiểu Tề trên xe.
Quản lý Trịnh vừa lái xe vừa dùng ánh mắt nghi hoặc tra hỏi Tiểu Tề.
"Cậu là ai? Cậu là gì của An Nguyệt?"
"Tôi là Tiểu Tề em trai của anh ấy." Tiểu Tề nói rất có khí thế.
"Tôi không quản cậu là ai nhưng đừng làm ảnh hưởng tới sự nghiệp của An Nguyệt là được. Bây giờ An Nguyệt là minh tinh rất có giá trị."
Tiểu Tề hừ lạnh, cái tên đó lúc trước ở trong nhà hắn coi không bằng "chó hoang" bây giờ lại trở thành minh tinh nổi tiếng đúng là làm hắn chán ghét. Tên "chó hoang" đó lúc trước không luôn phải đi làm thêm không có thời gian học hành thế mà lại đỗ một trường đại học tại thành phố danh tiếng còn hắn thì lại...
"Đến rồi!" Quản lý Trịnh dừng xe dẫn Tiểu Tề lên phòng.
"Đây là căn hộ lúc trước An Nguyệt ở nội thất các thứ đều đầy đủ."
Tiểu Tề nhìn căn hộ này quả thật không tồi đủ cho một người sống, chỉ là so với căn biệt thự rộng lớn lúc nãy An Nguyệt bước vào thì hắn chỉ cảm thấy nơi này so với chỗ của cậu còn không bằng cái phòng vệ sinh. Nhưng hắn ngoài mặt vẫn bày ra vẻ mặt cười cười tỏ ra rất vui vẻ.
"Cậu đưa tôi số điện thoại tôi gửi lịch trình công việc cho cậu."
"Còn nữa chìa khóa xe này cậu giữ đi!" Quản lý Trịnh quăng chìa khóa về phía Tiểu Tề cô dặn dò vài câu rồi rời đi.
_________
An Nguyệt mới vừa về nhà cậu đang vùi đầu trong chăn ngủ thì cảm nhận phía bên kia giường có gì động đậy, chăn của cậu bị vén ra một bên.
"Diệp Vũ!"
Diệp Vũ đang nằm an ổn bên cạnh cậu hai tay ôm chặt cậu từ phía sau, cầm gác lên đầu cậu. An Nguyệt hoàn toàn nằm gọn trong lòng anh, cậu cựa quạy
"Ngoan, tôi mệt lắm, chỉ muốn ôm em!" Giọng Diệp Vũ mệt mỏi.
"..."
Hạng mục lớn như vậy mà Diệp Vũ chỉ giải quyết trong vỏn vẹn mấy ngày. Anh đang rất gấp, anh chỉ muốn trở về ôm lấy người con trai này thật chặt. Tựa hồ như ở bên cậu anh mới cảm thấy an tâm.
An Nguyệt ấy vậy mà lại ngủ nhanh hơn anh, lúc cậu tỉnh dậy vẫn thấy Diệp Vũ ôm mình. Cậu len lén xoay người lại nhìn trộm anh. Ở góc nhìn của An Nguyệt gương mặt anh tuấn lãnh khốc của Diệp Vũ phóng đại ngày trước mắt, thật sự làm tim cậu hẫng đi một nhịp sau đó không nhịn được đặt lên môi anh một nụ hôn. Xúc cảm mềm mại ngọt ngào cùng mùi hương của hoa iris quen thuộc làm Diệp Vũ tỉnh giấc, anh hơi cau mày mở mắt ra đã thấy gương mặt ửng đỏ ngượng ngùng của người kia.
Diệp Vũ xoay người hai tay ấn lên giường khóa chặt người An Nguyệt.
Em hôn trộm tôi?"
"Khô...không..có..ưm!"
Diệp Vũ chạm lên đôi môi mềm mại của cậu, chầm chầm thâm nhập vào khoang miệng của ái nhân, nhẹ nhàng, dịu dàng tận hưởng thứ xúc cảm ngọt ngào kia cho đến khi cảm nhận được cậu đang mất hết không khí mới buông ra.
Cậu xoay đầu qua một bên tránh ánh mắt nóng rực của Diệp Vũ, ngực phập phồng vì cố gắng hô hấp.
"Bảo bối, em lợi dụng lúc tôi ngủ cố tình chiếm tiện nghi của tôi?!"
"Em..."
Diệp Vũ nâng cầm cậu lên nhìn về phía mình, An Nguyệt lúng túng không biết nên đặt ánh mắt ở đâu.
"Em nói xem phạt em thế nào đây?" Giọng nói mê người của anh làm tai cậu đỏ bừng.
"Anh đang mệt mà...anh..chúng ta nên nghỉ ngơi đi!" Nói rồi cậu đẩy Diệp Vũ ra. Cậu đứng dậy ra khỏi giường "e..em đi làm chút gì ăn!"
Lúc hai người ăn cơm không khí có chút quái dị, Diệp Vũ không hỏi cậu chuyện ở thành phố Z nữa căn bản là anh đã điều tra hết rồi đi. Còn cậu nãy giờ cứ len lén liếc nhìn anh.
Diệp Vũ ngưng đũa, anh ngước mặt lên đúng lúc bắt giam ánh mắt lén lút của cậu.
"Em có gì muốn hỏi tôi không?"
"Em..."
"Cứ hỏi đi tôi sẽ trả lời em!" Anh ôn nhu nói.
Vốn dĩ là loại thắt mắt gì của cậu Diệp Vũ cũng sẽ có câu trả lời hợp lý. Anh đã chuẩn bị rất kỹ càng để...nói dối cậu.
Nhưng An Nguyệt lắc đầu cậu không hỏi gì cả chỉ nói: "bây giờ rất tốt, em có công việc, tìm lại được người thân, còn có...anh!"
"Em sẽ yêu tôi dù cho có bất kỳ chuyện gì xảy ra phải không?"
"Phải!"
Cậu cười hạnh phúc, cả người như tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp. Câu trả lời mà Diệp Vũ mong muốn cậu sẽ nói ra, nụ cười không chút phòng bị của cậu làm trái tim anh co thắt. Khoảnh khắc đó Diệp Vũ đã thề sẽ dùng cả quãng đời sau này để bảo vệ nụ cười hạnh phúc của cậu.
__________
"Vương Phong!" An Nguyệt đang ở phim trường nhìn thấy Vương Phong cậu nhanh chóng gọi hắn.
Vương Phong xoay đầu lại, An Nguyệt chạy đến trước mặt hắn. Cậu đặt ly cà phê mình đang cầm trên tay vào tay hắn.
"Gì đây?"
"Cho anh!" An Nguyệt cười cười.
Vương Phong nhíu mày, nghi hoặc nhìn ly cà phê trong tay rồi lại giương mắt nhìn cậu.
"Anh nhìn tôi cái gì? Tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi không có bỏ độc vào đấy đâu!"
"Không có gì tôi chỉ là rảnh rỗi tùy tiện giúp cậu một chút đừng có tưởng là tôi quan tâm đặc biệt gì cậu."
"..."
"Còn nữa đồ ngốc cậu tưởng một ly cà phê này đủ để cảm ơn sao?"
"Vậy thôi....trả đây!" An Nguyệt tức giận, đưa một tay ra trước mặt Vương Phong ý kêu hắn trả ly cà phê đây.
Vương Phong đưa lên miệng uống một hớp cà phê, rồi nhăn mặt đánh giá. "Nhìn là biết mua ở máy bán tự động rồi!"
"Anh... Trả đây!" An Nguyệt với tay muốn giật lại cái ly nhưng hắn lại cố tình giơ tay đang cầm ly lên cao.
"Tôi đã uống rồi."
"Cũng đưa đây tôi thà đổ đi chứ không cho anh." Cậu nhảy nhảy lên muốn lấy lại.
Vương Phong cười hắn đi ngang qua người An Nguyệt, quơ quơ ly cà phê trong tay: "đồ vào tay tôi thì là của tôi!"
_________
Một người đàn ông đã cao tuổi đang năm trên giường, gương mặt suy yếu tiều tụy vì bệnh tật nhưng cũng không thể che đi những đường nét anh tuấn thời niên thiếu. Trợ lý thân cận mở cửa đi bào nói nhỏ vào tai ông.
"Thưa ngài Vương thiếu gia đang đợi ở ngoài."
Ông lạnh lùng: "cho nó vào!"
Cửa phòng mở ra, Vương Phong bước vào đối diện với cha hắn đang nằm trên giường xung quanh là những thiết bị y tế tân tiến nhầm duy trì sự sống của ông. Thời trẻ chính là ông đã tiếp quản Vương gia cứu nó từ bờ vực phá sản, tay dính không ít máu, làm không ít chuyện để biến Vương gia trở thành đế chế thương nghiệp của riêng ông. Ở ngoài ánh sáng ông ta là một đại lão của thương giới, nhưng trong bóng tối lại âm thầm thâu tóm một thế lực to lớn ở hắc đạo. Mấy năm qua lão Vương ít lộ diện vì ông không muốn để người khác thấy bộ dạng ngày càng suy yếu vì bị bệnh tật đeo bám của mình.
"Cha có chuyện gì?"
Trợ lý nâng người ông lên để lưng ông tựa vào cạnh giường. Lão Vương cầm mấy tấm hình đặt trên kệ tủ cạnh giường tức giận quăng tới chỗ hắn.
Vương Phong nhìn thấy mấy tấm hình toàn là hình chụp lén hắn cùng với An Nguyệt. Giống như mỗi khoảnh khắc hắn cùng An Nguyệt ở bên nhau đều được chụp lại, từ góc chụp này mọi hành động của hắn và cậu đều trở nên ám muội vô cùng.
"Cha, chỉ vì cái này?"
"Chỉ vì cái đó? Mày lại dây dưa với thằng bé đó sao?" Lão Vương tức giận.
"Con là nhà đầu tư thường xuyên đến phim trường chạm mặt diễn viên chính cũng là dễ hiểu." Vương Phong thản nhiên nói.
"Mày làm loạn cái gì trong giới giải trí ta không cần biết. Tình nhân của mày như thế nào ta cũng không quản. Nên nhớ Vương gia không thể rơi vào tay của một kẻ bị tình cảm chi phối!"
"Con không yêu cậu ta!"
"Vậy để ta giết nó?"
Vương Phong cảm thấy lạnh sống lưng chung quy Lão cha của hắn nói chém nói giết một người lại dễ dàng đến thế. Lúc trước chuyện hắn theo đuổi An Nguyệt đến tai của cha hắn, ngay lúc đó hắn đành phải chèn ép tất cả hoạt động nghệ thuật của An Nguyệt cố gắng để cho cha hắn thấy hắn với An Nguyệt chỉ là hứng thú nhất thời. Hắn đã quen với việc người sống khốn khổ, kẻ chết thảm thương dưới tay cha hắn, bọn họ thống khổ cỡ nào cũng không liên quan tới hắn, ai cũng được chỉ cần...chỉ cần không phải An Nguyệt của hắn!
Vương Phong cười lạnh, hắn áp chế cảm giác ớn lạnh giương mắt bình tĩnh đối mắt với cha hắn: "Cha muốn giết cứ việc giết."
Lão Vương thoáng chốc kinh ngạc, ông không nghĩ là Vương Phong sẽ trả lời như vậy.
"Đừng tưởng nói như vậy là có thể đánh lạc hướng của ta, thằng bé đó buộc phải chết!"
Vương Phong cười ra tiếng, cảm giác vô cùng sảng khoái.
"Được, cứ giết. Nếu cha muốn chiến tranh với Diệp gia!"
"Mày nói cái gì? Diệp gia? Diệp Vũ?"
"Phải!"
"Buồn cười!" Lão Vương châm biến, nói một kẻ sát phạt vô tình như Diệp Vũ coi trọng một tiểu minh tinh còn khó tin hơn chuyện mặt trời mọc đằng tây.
"Con rất ghét cậu ấy tại sao lại để cậu ấy đóng vai chính trong phim của con? Chỉ là Diệp Vũ nhờ con hảo hảo chiếu cố bảo bối của hắn mà thôi!"
Vương Phong nhìn gương mặt cố nén tức giận của lão già nhà mình hắn lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.
"Cha không tin thì trực tiếp đi hỏi đi!"
Vương Phong không biết Diệp Vũ đối với An Nguyệt là gì nhưng dựa vào hiểu biết của hắn về Diệp Vũ thì anh rất khó coi trọng một ai nhưng nếu An Nguyệt có thể làm Diệp Vũ phá bỏ nguyên tắc của mình thì cho dù Diệp Vũ có hứng thú nhất thời với cậu tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu, tạm thời bên Diệp Vũ cậu sẽ an toàn tránh khỏi cha hắn. Hắn không đủ khả năng đấu lại cha hắn nhưng Diệp Vũ thì có thể, chung quy hồ ly ngu ngốc của hắn cũng biết chọn đối tượng để moi tim đi.
"Ta sẽ cho mày một cơ hội nên nhớ nếu mày muốn tài sản, quyền lực của Vương gia thì tuyệt đối không được để ai trong mắt."
"Vâng thưa cha." Vương Phong dùng thanh âm lễ độ nói tiếp: "ngay cả cha con cũng không để trong mắt mà."
Vương Phong cao hứng rời đi, Lão Vương tức giận nhịp tim bỗng dưng cao hơn phải gọi đội ngũ bác sĩ tới chấn an ông để ông bình tĩnh lại.