-Tiểu An, thực sự cho đến bây giờ tên kia một chút tin tức cũng không có ?

Bình An không nói lời nào, Hiên Viên Nhật rời đi quá nhanh đến độ cậu còn chẳng kịp nói một câu nếu rảnh rỗi thì gửi cho mình một bức thư, dù chỉ vài dòng ngắn ngủi nói rằng y vẫn sống tốt cũng được.

A Sửu bực bội nói tiếp.
-Cái gì mà ba năm cơ chứ ! Hắn ta có khi giờ đang trêu hoa ghẹo nguyệt chỗ nào rồi cũng nên.

- Không, ta tin tưởng huynh ấy.

A Sửu thở dài, hắn không biết phải khuyên bảo Bình An thế nào, hắn lớn lên từ nhỏ với Bình An cũng chưa thấy qua cậu đối với ai như vậy, chỉ hi vọng tên kia không phải là kẻ thất hứa, liếc nhìn ra cửa, A Sửu đột nhiên nghĩ tới vấn đề trọng yếu thời gian gần đây.

- Nghe nói hoàng đế mới lên ngôi là bạo quân hung ác, trong một ngày mà thanh trừng gần như toàn bộ quan lại triều cũ. Haizzz...không biết dân chúng rồi sẽ thế nào đây, thời tiên hoàng còn tại vị, cuộc  sống những người dân thấp cổ bé họng như chúng ta mới được cải thiện hơn một chút, ấy vậy mà vị vua anh minh như thế lại băng hà sớm quá. Tôi cũng phải cám ơn cậu lần đó đã ngăn cản tôi không thi vào chốn quan trường không thì chắc gì giờ này đã giữ nổi đầu trên cổ.

Bình An bật cười, A Sửu nổi danh là một người hay hóng chuyện nhưng lại toàn nghe mấy bà tám bàn tán lung tung đến khi lọt vào tai sự việc đã bóp méo không còn hình dạng.

- Đừng nghe từ mấy chỗ không tin cậy, những người bị giam vào đại lao đều là khâm phạm triều đình mang trọng tội. Hơn nữa nhà vua còn mở rộng thi cử cho toàn quốc, chiêu mộ nhân tài thì sao gọi là bạo quân được. Mà ta đâu có khuyên huynh không thi khoa cử chỉ là năm đó chữ huynh xấu như thế ta đọc còn không nổi thì thi thố kiểu gì.

Không hiểu sao Bình An lại rất có cảm tình với vị tân hoàng đế này, mặc dù cậu chỉ là một dân thường nhỏ bé, ai lên làm vua cũng chẳng đến lượt cậu bình phẩm, chỉ cần bữa cơm của người dân hôm nay nhiều hơn hôm qua một ít thức ăn. Còn cậu vẫn cứ yên ổn làm thầy thuốc ở cái thôn Trấn Vũ này thế là hạnh phúc rồi.
Nhưng trong thâm tâm Bình An tin tưởng rằng vị vua trẻ này sẽ có khả năng làm đất nước trở nên cường thịnh hơn lúc xưa.

-Ha ha, A Sửu này vốn thô thiển nên chữ luyện mãi cũng có đẹp được đâu, nghĩ lại nếu ra làm quan chắc gì đã có cuộc sống vui vẻ tự do tự tại như bây giờ. À, tôi mới lên trấn mua được ít tôm tươi lắm, không phải như mấy con tép bắt ở đầu ao đâu. Tôi để ngoài cửa ấy, lát nữa cậu lấy vào mà làm.

-Lúc nào cũng nhận đồ của huynh thật sự rất ngại .

-Ôi dào ! Ơn huệ gì, Bình An cậu là ai chứ? Là bằng hữu tốt nhất của A Sửu này, đã thế cậu lại cô đơn một mình, tôi tất nhiên phải lo cho cậu rồi. Thôi, tôi phải về đây, lão Triệu bên cạnh dựng lại nhà nhờ tôi sang hộ.

-Ừm, huynh đi thong thả.

Bình An ra xem mấy con tôm còn nằm trong giỏ, công nhận to thật lại còn tươi nữa, tặc lưỡi vì A Sửu khi nào lên trấn cũng mang về cho cậu ít thứ gì đó, đem vào phòng bếp làm thịt thì một cỗ khó chịu xộc thẳng lên mũi.

-Oẹ.....oẹ..

Bình An nôn đến xây xẩm mặt mày mà cảm giác nhờn nhợn trong cổ vẫn không dứt bèn ra uống nước cho dịu đi, nhưng lúc ngửi thấy mùi tanh lại tiếp tục nôn thốc nôn tháo.

Bỏ dở công việc Bình An lên giường nằm vừa đưa tay  xoa bụng. Ngẫm nghĩ hôm qua có ăn gì lung tung đâu mà ngộ độc được chứ. Nhớ tới  dạo gần đây bản thân thấy cực kì mệt mỏi, rất lười động lại hay buồn ngủ nữa.

Nằm một lúc ấy vậy mà đã đến tận chiều.

Giật mình tỉnh dậy, cậu chưa bao giờ ngủ quên cả buổi trưa như vậy. Tôm đã ươn hết rồi không thể ăn được nữa đành đổ bỏ mặc dù thấy rất có lỗi với thành ý của A Sửu.

Bình An nấu cho mình một vài món ăn thanh đạm thế mà cuối cùng cũng chẳng buồn ăn. Nghĩ chắc bản thân dạo này hay lo nghĩ nhiều quá mới như vậy vì  bắt mạch cũng không có gì bất thường, chắc mai ngày kia sẽ đỡ.

Nhưng cho đến mấy ngày sau dấu hiệu nôn của Bình An không những không thuyên  giảm mà càng trở nên lợi hại. Người cậu bây giờ gầy đi hẳn một vòng, y quán mấy ngày qua đều đóng cửa, cậu chẳng còn sức lực làm gì cả. Đang ngủ thì nghe tiếng thất thanh.

-Bình An cậu có nhà không? Sao mấy ngày nay toàn thấy đóng y quán vậy ?

-A Sửu à ? Mấy hôm nay mệt nên muốn nghỉ ngơi.

-Làm  sao thế? Người sao lại xanh xao thế này? Là thầy thuốc mà không biết chăm sóc bản thân gì cả, nằm yên đó tôi về  nấu cho ít cháo.

Một lúc sau A Sửu bưng một bát cháo gà thơm phức vào, Bình An gắng gượng múc một thìa cháo bỏ vào miệng thì.

-Oẹ....
A Sửu đợt Bình An nôn xong, lấy khăn cho cậu lau miệng, lo lắng hỏi dồn.

-Rốt cuộc cậu mắc bệnh gì vậy ? Có phải cố ý giấu tôi hay không ?

Bình An áp chế cơn khó chịu trong cổ họng, lắc đầu.

-Không, có lẽ là do mùi cháo gà, mấy ngày nay ta đều sợ thức ăn có dầu mỡ mà bắt mạch thấy hơi loạn nhưng chung quy cũng không có bệnh trạng gì rõ rệt. Người lúc nào cũng mệt mỏi hay buồn ngủ, không biết bản thân bị sao nữa.

- Cậu là thầy thuốc giỏi nhất ở đây mà còn không biết thì phải làm thế nào? Nhưng mà lạ nhỉ, đã  nôn, sợ thức ăn mỡ lại mệt mỏi, nói sao cũng giống như nương tôi khi sinh thằng út vậy ?

Bình An giật mình, rõ ràng có liên tưởng tới dấu hiệu của mình có giống một bệnh trạng nào đó nhưng nghĩ mãi không ra, giờ A Sửu nói ra mới nhớ là dấu hiệu của nữ nhân mang thai.

-Mà không đúng, tôi nói vớ vẩn thôi đừng để ý, cậu là nữ nhân thì còn được chứ nam nhân làm sao có thai nổi, cứ nghỉ ngơi đi, tôi đi kiếm chút gì không dầu mỡ cho cậu.

Bình An mở chăn ra bật dậy, đi tìm sách về thai phụ ra xem, càng xem càng thấy biểu hiện của mình rất  giống, đưa tay ra bắt mạch, tập trung cao độ cảm nhận thật từ từ cuối cùng đã phát hiện một mạch đập còn yếu nhưng có thể khẳng định là hỉ mạch.

" Không, không thể nào."
Bình An càng nghĩ càng loạn lôi hết tất cả sách về y thuật của phụ thân ra hết, chợt trong đó có một quyển sách nhỏ rất cũ nát rơi ra.

"Nhân tộc".

Tựa đề chỉ có vẻn vẹn hai chữ khó hiểu.

Cái này cậu chưa từng thấy bao giờ sao lại lẫn vào chỗ này được ?
Bình An vội mở ra xem và nó chính là câu trả lời cho những nghi vấn của cậu lúc này.

Nhân tộc là một tộc người cổ, người nhân tộc ngoài nữ nhân ra thì nam nhân cũng có thể mang thai. Dấu hiệu để nhận biết các nam nhân này là có một nốt chu sa trên vành tai và thường sinh ra đã có. Nếu giao hợp cùng nam nhân mà có thai thì sẽ trở nên đỏ thẫm.

Bình An vô thức sờ lên tai mình, năm ngoái ở đây mọc lên một cái nốt màu đỏ nhưng lâu dần cũng không thấy phát bệnh gì nên cũng bỏ qua, không ngờ rằng nó còn hơn cả mang trọng bệnh.
Sao cậu lại là người tộc nhân được chứ? Cha cậu là người dân ở đây mà, chẳng lẽ là ....nương?

Nói ra mới nhớ nương là được cha cứu về từ trên núi không rõ là quê quán ở đâu, vì mang ơn huệ của cha mà hai người đã kết tóc thành vợ chồng.

Ngay một lúc Bình An không thể tiếp nhận thông tin động trời này, giờ nương đã mất, cha cũng không còn, không một  ai có thể giải đáp thắc mắc này cho cậu.

Kỳ thực sinh thời Trần Bình Thắng cũng không cố ý giấu con trai mình, chẳng qua là khi sinh ra Bình An đã không có nốt đỏ chứng tỏ có thể mang thai nên ông cũng nghĩ con mình giống như những nam nhân bình thường khác.

Hơn nữa nam nhân tộc nhân lấy nữ nhân bình thường thì chỉ sinh ra nhi tử, nhi nữ bình thường thôi nên ông mới không nói. Ai mà biết người tính không bằng trời tính, năm mười bảy tuổi cậu lại mọc lên dấu hiệu riêng đó của người nhân tộc cơ chứ.

Bình An thẫn thờ ngồi xuống sàn nhà, nhân tộc, mang thai, đứa bé, bây giờ cậu không thể nghĩ nổi bất kỳ cái gì nữa. Nếu nói như thế đứa bé này..... không phải là con của Hiên Viên Nhật sao? Nhưng  cậu .....cậu là nam nhân cơ mà, qua mấy tháng nữa cái bụng sẽ to bằng từng này .....từng này.....rồi từng này... Bình An bất giác rùng mình.

-Sao nhà cửa lại bừa bộn thế này, cậu không nghỉ đi còn xem sách làm gì nữa?

Giọng của A Sửu kéo Bình An về thực tại, cậu luống cuống giấu quyển sách đó đi.

-Không có gì, chỉ xem mình mắc bệnh gì thôi, là đau dạ dày nhẹ nên cũng yên tâm.

- Ừ, thôi ăn ít cam đi, biết cậu thích  ăn ngọt nên tôi mua đó.

Nhìn mấy quả cam nổi lên hứng thú muốn ăn, Bình An đứng dậy cầm lấy một quả, bóc vỏ cho vào miệng.

-Huynh cũng tới ăn đi, ngon lắm.

A Sửu đang  dọn dẹp đống sách vở mà ai đó bày ra, nghe cậu nói thế liền nghỉ tay, hí hửng cho ngay mấy múi một lúc, nhưng mà.

-Chua thế,cậu giỡn tôi đấy à?

Nhìn biểu cảm nhăn mặt của A Sửu khiến Bình An phá lên cười, nhưng cậu đâu cố ý, rõ ràng là rất ngon.

-Ta thấy ngon mà.

-Cậu thấy ngon thì cứ ăn hết đi, tôi chỉ nhìn đã ê hết cả răng rồi.

Ăn mấy quả cam xong Bình An thấy đỡ hơn nhiều, thì ra là do mình thèm chua, mai chắc phải đi mua một ít mới được .

Nguyên một đêm Bình An trằn trọc không ngủ chỉ để nghĩ về y về mình và về đứa nhỏ. Cậu không ngốc tất nhiên sẽ biết cha của hài tử này ngoài Hiên Viên Nhật ra thì không thể là ai khác. Nhưng đến cậu còn chưa dám tin chuyện kinh hãi thế này, nếu y biết được liệu có chấp nhận được không, cho rằng cậu không giống người bình thường rồi ghét lây sang cả đứa nhỏ. Bất quá dù vậy cậu không thể bỏ nó được, đó là sợi dây liên kết giữa y và cậu, là món quà quý giá nhất mà y đã mang đến. Nếu y có không cần thì hai cha con cậu sẽ nương tựa vào nhau mà sống.

Tạm thời cứ ở đây vài tháng đã khi nào gần sinh chắc phải tìm một nơi vắng vẻ nào đấy để sinh, không thể để người khác biết cậu là người nhân tộc được. Nghĩ vậy Bình An thấy vui vẻ hơn nhiều, bắt đầu lập kế hoạch chào đón cục cưng của mình.

-------
Bên này Hiên Viên Nhật từ khi lên ngôi cật lực thắt chặt các điều lệ, cho tất cả đi vào quy củ, còn một việc cuối cùng là phải thanh toán vương gia và lũ bè đảng phía Tây Nam.

-Hiện nay thế lực vương gia thế nào rồi ?

-Hồi bẩm hoàng thượng, phía vương gia vẫn đang tập hợp binh sĩ và liên kết với tiểu quốc Hải Nam, nhưng quân ta đã đột nhập được vào những cứ điểm quan trọng hiện nay chỉ còn chờ một lưới bắt gọn thôi ạ.

-Tốt, lần này trẫm sẽ ngự giá thân chinh, trẫm mới lên ngôi, sự kiện này sẽ tiếp thêm niềm tin của dân chúng hơn nữa trẫm cũng muốn chính tay bắt gọn vương gia  để làm gương cho kẻ khác.

-Hoàng thượng anh minh !

Một tháng sau Duệ Tông hoàng đế cùng đại tướng quân Bắc Đường Ngạo dẫn  mười vạn quân chia làm hai cánh  tiến về Tây nam. Cuộc kháng chiến đang trên đà thắng lợi tưởng chừng như chỉ còn ăn mừng chiến thắng thì có dịch bệnh xảy ra, cái mà cho dù tướng lĩnh tài ba như thế nào cũng không lường trước được.

Mấy ngày nay một số binh lính tại cứ điểm của Bắc Đường Ngạo tự nhiên phát bệnh lạ, nổi ban khắp người, lại rất ngứa, càng gãi các nốt ban đỏ lại mọc lan xa hơn. Bệnh này  còn lây qua cho người khác nên cứ thêm một ngày là có thêm mấy người bị. Thời tiết Tây Nam bây giờ đang là thời điểm giao mùa nên rất dễ phát bệnh, nhưng chứng bệnh lạ này chưa ai gặp bao giờ, số lượng người mắc bệnh trở nên quá tải, các thầy thuốc không thể kham nổi.

-Tướng quân, bệnh lạ càng ngày càng lan rộng, tính đến giờ đã gần trăm người, cứ đà này e là sẽ không khả quan,  mạt tướng có một đề xuất mong tướng quân xem xét.

-Nói đi.

-Thầy thuốc chúng ta đi theo đều từ kinh thành cho dù y thuật có tinh thông thì các bệnh vùng núi rừng này các vị ấy cũng không thể hiểu rõ bằng chính người sinh sống tại đây, mạt tướng nghĩ nên chiêu mộ các thầy thuốc địa phương xem có ai biết cách chữa hay không?

-Ngươi nói cũng có lý, trước mắt chỉ còn cách đó, không thể để dịch bệnh làm mất ý chí chiến đấu của quân lính được, ta sẽ đích danh cho tuyển các danh y ở phía Nam này. Phải tiến hành khẩn cấp rồi bẩm báo lại với hoàng thượng sau.

-Mạt tướng đã rõ.

Nhìn người đi ra, Bắc Đường Ngạo tấm tắc gật đầu, đó là một phó tướng tên là Dương Đông Quân tuy tuổi đời còn rất trẻ nhưng luôn là người có chủ ý hay trong các trường hợp cấp bách, hắn khá là trọng dụng vị phó tướng này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play