- Sao không để chúng xuống giường ?
-Suỵt ! Hài tử đang ngủ.
Hiên Viên Nhật nhẹ nhàng bước tới, nhìn hai gương mặt đang say ngủ, cẩn thận vươn tay ra tiếp nhận chúng trong lòng Bình An đặt xuống hai chiếc đệm nhỏ đã trải sẵn. Y xác minh lại một lần nữa lũ trẻ không có tỉnh giấc, mới quay sang cầm lấy cánh tay Bình An xoa nắn.
-Lần sau không được chiều chuộng bọn nhỏ như thế này nữa.
Bình An thoải mái nhận sự chăm sóc đặc biệt từ ái nhân, nhìn y cười nói.
-Nhìn chúng ngủ cũng là một loại hưởng thụ.
-Như bây giờ chẳng phải nhìn được rồi sao ? Hai gia khỏa này ít cũng phải mười cân, đến ta ôm chúng một lúc cánh tay liền tê rần nói chi là đệ.
-Vậy những lần trước là ngươi gạt ta ?
Hiên Viên Nhật lục lọi trong đầu rằng bản thân đã gạt Bình An cái gì và khi nào mới được.
-Ngươi nói có thể ôm ta cả ngày không mỏi, trong khi ta còn nặng gấp Phàm và Tĩnh tới năm lần.
Hiên Viên Nhật biết mình bị gài bẫy bất quá vẫn cố cãi lại.
-Không giống.
-Không giống chỗ nào ?
-Đệ so với bất kỳ ai đều không giống, kể cả bọn nhỏ.
-Hoàng thượng, thuốc của hoàng hậu đã sắc xong ạ.
-Bưng vào đây !
Hiên Viên Nhật nâng chén dược lên, lấy thìa đảo đảo cho bớt nóng rồi mới múc một thìa tới miệng Bình An.
-Có thể không cần dùng nữa được không?
Đã hơn hai tháng phải uống chúng, đến nỗi bây giờ chỉ cần ngửi mùi Bình An đã thấy chán ghét đến mức gần như muốn nôn ra. Hiên Viên Nhật biết thuốc rất khó uống, song sau khi sinh cặp song sinh sức khỏe Bình An so với hài tử còn muốn kém hơn, không thể nào không dùng thêm thuốc bổ.
-Có thể, nhưng phải uống hết chén này đã.
Bình An nghe xong hai mắt sáng ngời, cuối cùng cũng đã có thể kết thúc màn tra tấn này, cậu đoạt chén từ tay Hiên Viên Nhật uống liền một ngụm.
Hiên Viên Nhật chuyên tâm nhìn Bình An uống thuốc, ẩn sâu trong đôi mắt sắc bén của nam nhân quyền lực nhất Nam Hán lúc này là hạnh phúc nhưng cũng không hề giấu đi vẻ lo lắng bất an. Bất an còn nhiều hơn trước khi Bình An sinh bọn nhỏ. Cậu không rõ trong thời gian mình hôn mê một tháng Hiên Viên Nhật trải qua thế nào, chỉ biết rằng khi tỉnh lại đã thấy y hoàn toàn thay đổi. Y trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều, nhiều đêm cứ thế mà ôm cậu, không ngủ cũng chẳng hề mở miệng nói một câu gì. Có lẽ do đã từng một lần chứng kiến Bình An ngừng thở trong tay mình cho nên Hiên Viên Nhật càng thêm lo sợ.
Hiên Viên Nhật cầm khăn lau đi một chút thuốc vương trên khoé miệng Bình An, sau đó y vứt thẳng chiếc khăn vô tội xuống, ngay lập tức bắt lấy gáy cậu kéo lại, áp môi mình lên trên. Bình An để mặc y làm càn trong miệng mình cho đến khi có một đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm vào hai người.
Bình An luống cuống đẩy Hiên Viên Nhật ra, quay đầu lại đã thấy Tư Phàm ngủ từ bao giờ. Bình An chỉnh lại nếp chăn cho Tư Phàm, lúc nãy cậu tưởng nó tỉnh hóa ra chỉ là vô thức trong phút chốc rồi lại thôi. Mỉm cười với hài tử một chút, cậu quay sang nói với giọng điệu trách cứ.
-Lần sau không được làm thế trước mặt hài tử.
-Còn đang ngủ.
-Phàm nhi mới vừa tỉnh.
-Nó còn nhỏ sẽ không hiểu.
-Vì còn nhỏ nên mới không nên để cho chúng thấy, sẽ không tốt.
-Con trai của trẫm có những thứ đã thành di truyền không cần học, đệ cứ yên tâm.
Không biết là hưởng ứng hay phản đối với phụ hoàng mà Tư Tĩnh bừng tỉnh khóc lớn. Bình An sợ tiếng khóc sẽ khiến Tư Phàm tỉnh theo, luống cuống bế Tư Tĩnh lên. Bất quá đã bị Hiên Viên Nhật tranh trước. Cậu nhận ra so với Tư Phàm, Hiên Viên có vẻ cưng chiều Tư Tĩnh hơn, chẳng lẽ là vì nó vừa sinh ra đã yếu ớt hơn ca ca của mình.
Hiên Viên Nhật thành thục hống hài tử, lập tức Tư Tĩnh đã ngừng khóc, ngước đôi mắt trong veo ngân ngấn nước lên nhìn phụ hoàng. Đây là đòn vũ khí lợi hại luôn có hiệu lực mà Tĩnh nhi dành cho Hiên Viên Nhật. Y hôn lên miệng vật nhỏ, than nhẹ một tiếng, tiểu hài tử này sao có thể đáng yêu đến như vậy, mũi nhỏ, miệng nhỏ, hai gò má bánh bao phúng phính làm người khác trông chỉ muốn véo cả ngày. Nếu nó là nữ nhi thì tốt rồi. Y có thể cưng chiều đến lúc trưởng thành, còn nam hài, haizzz, ba năm nữa thời gian nó bên phu tử còn muốn nhiều hơn y, giống như Hiên Viên Nguyệt từ hồi mười tuổi gặp y phần đa là trên bàn thảo luận chính sự, tương lai hai tiểu gia khỏa này cũng nối tiếp con đường ấy, nghĩ đến có chút buồn. Y khát cầu có một đứa con gái như vậy nhưng xem ra ước nguyện đó khó lòng thực hiện được, khi mà Bình An không thể nào tiếp tục mang thai được nữa. Đôi lúc Hiên Viên Nhật trách mình độc miệng, khi xưa muốn có một hài tử nối ngôi nay ngay đến đứa thứ tư vẫn là con trai. Tất nhiên chuyện này y chỉ giữ trong lòng, từ lúc quyết định dùng dược y đã nghĩ rằng mình không thể có thêm hài tử, thế mà hơn cả mong đợi y một lúc có được cặp song sinh này. Nhưng Tĩnh nhi nhìn sao cũng....
-Nhật ! Nhật !
Hiên Viên Nhật bị Bình An gọi tỉnh.
-Sao vậy?
Hiên Viên Nhật không nói chỉ cong môi cười, lắc lắc cánh tay mũm mĩm lộ rõ ba ngấn rõ ràng, nhìn bản sao thu nhỏ của Bình An dường như nhớ tới một chuyện, mặt y trở nên nghiêm túc.
-An nhi ! Chuyện ta nói, thực sự đệ không cân nhắc một chút sao?
-Chuyện gì ?
- Về Tĩnh.
Bình An hôn mê một tháng, khi tỉnh lại điều không ngờ nhất chính là Hiên Viên Nhật vẫn chờ đợi mình đặt tên cho bọn nhỏ, song bất ngờ hơn chính là y muốn không chỉ tên mà cả họ cũng theo cậu. Bình An thực sự chưa từng nghĩ đến tình huống ấy cho nên đề nghị của y đưa ra làm cậu thoáng bối rối. Sau đó thỉnh thoảng Bình An có hơi mềm lòng, "tam đại bất hiếu vô hậu vi đại", dù rằng Bình An có tận ba nhi tử song đều mang họ của người khác, vậy thì khác gì nữ nhân gả đi. Nhưng giờ đây cậu không còn suy nghĩ nhiều về nó nữa.
- Bọn nhỏ là hài tử của ngươi đương nhiên phải mang họ của ngươi.
- Như vậy thật không công bằng khi chúng cũng là con của đệ, cho nên ta mới để lão tứ mang họ của Trần gia.
- Phàm sau này còn phò tá cho thái tử đương nhiên phải mang họ Hiên Viên. Còn Tĩnh kỳ thực... là nó giống ta cho nên nếu có hoàng thất bảo vệ, lớn lên sẽ không bị người khác khi dễ. Ta tin cha và nương cũng sẽ đồng ý với quyết định này.
- Tĩnh nhi giống đệ ?
Bình An vén tai hài tử lên, lộ ra một nốt đỏ mờ nhạt nho nhỏ, tay kia sờ sờ lên tai mình.
- Nam nhân nhân tộc có khả năng dựng dục sẽ có cái này.
- Thật sao?
Bình An khó hiểu nhìn Hiên Viên Nhật, biểu cảm này không phải ngạc nhiên mà là...cao hứng nhiều hơn. Nhưng tại sao lại là vui mừng ? Bình An chưa kịp cắt nghĩa, một lớn một nhỏ đã bị kéo vào lồng ngực.
- Thật tốt quá !
Không đơn thuần là vui mà Hiên Viên Nhật đang hết sức sung sướng. Tĩnh nhi sinh ra có chút yếu hơn Phàm nhi, y thật chỉ muốn sủng nó suốt đời chứ không phải phải đưa nó vào những lớp học khắc nghiệt dành cho các hoàng tử. Nuôi dạy các hoàng tử không chỉ là chuyện riêng của hoàng gia mà văn võ bá quan đều có thể tham gia, vì một trong số họ chính là người tương lai lên cầm quyền. Nhưng khi Tĩnh giống Bình An mọi chuyện sẽ khác, nó sẽ không phải chịu những quy định bắt buộc đó. Nói như vậy không phải Hiên Viên Nhật coi Tĩnh như con gái mà nuôi nấng, nó thích đọc sách, tập võ, cưỡi ngựa, bắn cung sau này có muốn làm quan văn, quan võ đều không thành vấn đề. Chỉ là một khi Tĩnh không hứng thú với những thứ ấy người khác cũng không thể xen vào.
Phàm nhi tỉnh giấc, chớp chớp thấy phụ hoàng đang ôm phụ thân và đệ đệ mà bỏ quên mất mình, ủy khuất đánh tiếng để gây sự chú ý.
-Oa...oa....
Bé dỗi thật lâu, ngay cả Bình An hống mãi mà vẫn còn sụt sịt, cậu nhìn nước mắt nước mũi tèm lem lại buồn cười, mới ba tháng tuổi đã biết tị nạnh rồi cơ đấy.
-Tam đệ ! Tứ đệ !
-Công chúa! Cả hai hoàng tử đang ngủ, thỉnh người hôm khác lại sang.
Ngụy công công đối với tiểu công chúa tinh nghịch trả lời.
-Công công bụng phệ, ông nói bậy, rõ ràng ta vừa nghe được tiếng khóc, cả tiếng dỗ mẫu hậu nữa.
Từ Hy bế xốc miu miu lên trước ngực đẩy cửa chạy vào, chỉ tại nó được nuông chiều quá mức, giờ thành một cục béo ú khiến bé ôm đi thật vất vả.
-Tỷ tỷ mang tiểu miu sang chơi với các đệ đây.
Hy nhi ngàn cầu vạn mong mới được lên chức tỷ tỷ đương nhiên vô cùng yêu thương các đệ đệ. Bất kể giờ nào cũng sang đùa với chúng. Bất quá mấy hôm trước đi tay không, lần này mang theo một tiểu miu nặng hơn sáu cân vừa đến nơi liền không thể chịu được nữa thả " phịch" một cái xuống giường.
-Thật là nặng chết ta.
-Ai bảo con dưỡng cho nó thành như vậy ?
Hy nhi vật lộn mang được mèo ú đến đây không chú ý Hiên Viên Nhật cũng đang ở trong phòng.
-Phụ.... Hy nhi tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu.
Mẫu hậu nói hiện tại bé đã thành tỷ tỷ phải làm gương cho các đệ đệ không thể lại tuỳ hứng như trước nữa. Nhất là khi gặp phụ hoàng phải hành lễ theo cung quy. Thời gian đầu thật khó sửa, đã bao nhiêu năm vừa trông thấy hoàng bào thấp thoáng Hy nhi đã hô to " phụ hoàng " rồi lao tới, nay đổi nhiên thay đổi không dễ gì thích nghi được, rất may sau rồi cũng quen.
Hy nhi tiến đến bên Tư Phàm hôn một cái " chóc" lên trán, rồi quay sang làm điều tương tự với Tư Tĩnh. Tĩnh nhi mở đôi mắt tròn xoe nhìn, tay còn quơ quơ biểu thị rằng bản thân rất vui khi tỷ tỷ đến chơi cùng.
-Đệ đệ thực ngoan, để tỷ mang cho đệ xem vật này, nó cũng mềm mềm như đệ ấy.
Hy nhi trở lại giường quyết tâm nâng con mèo biếng nhác đến cho Tĩnh sờ, ấy vậy mà mèo ta chẳng hợp tác gì cả, chỉ muốn được nằm phơi bụng trên đệm êm thôi.
-Phụ hoàng đưa đệ đệ lại gần đây được không ạ? Hy nhi không ôm nổi tiểu miu nữa.
-Chờ đệ lớn hơn một chút rồi chơi với nó, hiện tại nếu lông mèo bay vào mũi của đệ đệ liền không xong.
-Vậy, con có thể ôm đệ không ?
-Đương nhiên.
Hy nhi cởi giày leo lên giường, không quên phủ một chiếc gối mềm trên đùi mong chờ được ôm tứ đệ từ phụ hoàng. Bé xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, lại quay sang mẫu hậu.
-Con cũng muốn ôm tam đệ nữa.
Bình An kiên quyết không đồng ý.
-Con không thể giữ được cả hai.
-Sẽ không ngã đâu.
Hy nhi phóng ánh mắt cầu cứu tới phụ hoàng, Hiên Viên Nhật đối với bé vẫn luôn có sự chiều chuộng khó kiềm chế.
-Cứ để Tiểu Hy ôm thử, chỉ cần lưu ý một chút là không sao.
Bình An lắc đầu bất đắc dĩ, hai người này mà về một đội kiểu gì cậu cũng là người phải xuống nước.
-Oa....oa...oa..
-Không được khóc, tỷ tỷ thương.
Phàm nhi không những không ngừng khóc mà còn cổ vũ Tĩnh nhi khóc theo.
-Không khóc, không khóc a, tỷ tỷ cho cái này.
Hy nhi lấy trong túi ra một món đồ chơi thu hút của hai hài tử, trong phút chốc đã bị Phàm vơ lấy toan bỏ vào miệng.
-Tam đệ không thể ăn! Cái này không ăn được.
-Tứ đệ, không được mút tay.
-Tam đệ....
Chỉ có tiếng Hy nhi quát đệ đệ mà cũng làm đến ầm ĩ cho đến khi cảm nhận một dòng nước âm ấm chảy xuống đùi mình, việc này đã nằm ngoài khả năng xử lý của bé, Hy nhi vội kêu to.
-Phụ hoàng ! mẫu hậu !
Hiên Viên Nhật và Bình An mỗi người nhanh tay ôm một hài tử lên, chỉ có Phàm nhi tè dầm nhưng kết quả cả ba hài tử đều bị ướt. Bình An có chút buồn cười phân phó hạ nhân đem bọn trẻ đi thay tã và y phục.
Ba hài tử vừa ly khai khỏi tẩm cung, Bình An nghe loáng thoáng thanh âm của Nguyệt nhi sau đó không còn nghe gì thêm nữa. Có lẽ Nguyệt nhi cũng sang đây sang thăm đệ đệ thì gặp chúng ở ngoài cửa nên cùng rời đi luôn. Nhìn tình cảm huynh đệ giữa các hài tử thân mật như vậy trong lòng Bình An trào ra một cảm giác hạnh phúc, ấm áp, an bình.
Hiên Viên Nhật khó khăn lắm mới có không gian riêng như thế này với lão bà, động tình ôm lấy Bình An hôn lên cổ.
-An nhi !
Bình An chấn động.
-Ngươi muốn làm gì ?
Hiên Viên Nhật cười nói.
-Đệ khẩn trương như vậy cho rằng ta muốn làm gì ?
Bình An bị Hiên Viên Nhật trêu đùa, giận giữ trừng mắt lên nhìn y. Thời gian qua vì sức khỏe bản thân rồi lại chiếu cố bọn nhỏ làm cậu quên mất phương diện này, bây giờ Hiên Viên Nhật làm động tác ái muội như vậy, khó tránh khỏi dục hỏa bị khơi lên.
Hiên Viên Nhật đặt Bình An dưới thân, dùng dầu gối tách hai chân cậu ra, đôi môi dây dưa, ngón tay linh hoạt chui vào vạt áo thăm dò. Bàn tay quen thuộc lần mò xuống phía dưới cho đến khi chạm tới vết sẹo dài cỡ gần một gang lại có chút chần chừ giống như sợ chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng sẽ khiến Bình An bị đau. Bình An thấy y như vậy, cầm lấy tay y nhẹ nhàng áp lên.
-Hiện tại không còn đau nữa.
-An nhi...nhưng ta hiện tại vẫn còn thấy đau.
- Tất cả đều đã qua. Chẳng phải bây giờ chúng ta đã có thêm hai hài tử khỏe mạnh sao?
-Ta biết nhưng mà..
Bình An khẽ hôn lên miệng Hiên Viên Nhật, nở một nụ cười quyến rũ mê người.
-Giờ không phải là lúc thảo luận chuyện ấy.
Hiên Viên Nhật cả người khô nóng vì câu nói này, vội vã thoát y phục Bình An làm cho thân thể hai người càng dán chặt vào nhau. Cứ nghĩ đến việc bản thân giấu hài tử làm chuyện này giữa ban ngày khiến Bình An có một cảm giác vừa xấu hổ vừa kích tình.
-Quá nhanh.... chậm một chút ....a...
Từng cơn khoái cảm ập đến, miệng Bình An chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ kiều mị. Hiên Viên Nhật như được cổ vũ, kẹp chặt hai chân Bình An mãnh liệt ra vào.
-Ta sắp....ngươi...chậm....a....a....
Bình An bị Hiên Viên Nhật lăn lộn nửa canh giờ, thể lực chống đỡ đã không nổi. Y nhanh chóng phát hiện thấy vẻ mặt chịu đựng trên mặt cậu, gầm nhẹ một tiếng bắn lên cặp đùi tuyết trắng bị ma sát tới đỏ bừng.
Bình An gục đầu trên ngực Hiên Viên Nhật thở hổn hển, hoan ái tràn ngập khiến gương mặt đỏ bừng.
-Vừa rồi....có thoải mái không ?
Bình An quả thực xấu hổ đến cực điểm. Bây giờ phải trả lời sao? Khoái cảm vẫn chưa hề thoái lui nên đương nhiên cậu rất thoải mái, nhưng nếu gật đầu lại càng xấu hổ, rõ ràng y không hề làm ở mặt sau mà cũng khiến cậu tận hứng đến độ phải mở miệng xin tha. Nói thế nào cũng không xong, cậu tìm cách đẩy câu hỏi sang đối phương
-Ngươi vì sao không...
Tư thế " chân giao" đối với Hiên Viên Nhật được nhiên không thể nào so sánh với cúc huyệt, nhưng Bình An chưa thể chịu được những sức ép quá lớn cho nên y phải kiềm chế lại dục vọng bản thân. Hiên Viên Nhật yêu thương hôn lên đỉnh đầu Bình An nói nhỏ.
-Thái y nói sức khỏe của đệ vẫn chưa cho phép.
Bình An ngọt ngào ở trong lòng Hiên Viên Nhật nhắm mắt lại, an tâm chìm vào giấc ngủ.