-Đại nhân cứ suy nghĩ cho kĩ, con số 186 không phải nhỏ đâu, thôi cũng muộn rồi không làm phiền ngài nữa, ta phải ra về đây.
-Cũng tiễn thái tử .
Hiên Viên Nhật và Bắc Đường Ngạo ra khỏi phủ đệ của Lý Điển đã là lúc giữa trưa.
-Haizz....tại ngươi mà kế hoạch của ta hỏng hết cả.
- Ai bảo thái tử ngài dây dưa vào tên Sở Dục Trạch ấy làm gì, cứ từ từ để xem động tĩnh Lý Điển ra sao, gần đây có một tửu lâu rất nổi tiếng, chúng ta đến thưởng thức đi.
Nếu trước kia Bắc Đường Ngạo nói câu này với Hiên Viên Nhật, y sẽ không ngần ngại mà đi luôn,thế nhưng bây giờ y đã có thứ khác để quan tâm hơn rồi.
- Thôi khỏi, ta phải trở về với tiểu bảo bối đây, ngươi thích thì đi mà tận hưởng một mình.
- Vậy chi bằng giới thiệu người ta luôn đi.
- Ta còn chưa chiếm được về mình, lý nào lại cho ngươi gặp được ?
"Cái gì ? Ở hơn một tháng rồi mà vẫn chưa theo đuổi được người ta".
Bắc Đường có nghe lầm không vậy ? Hiên Viên Nhật thay tính đổi nết chuyển sang thích kiểu mèo vờn chuột rồi sao ? Chả trách lúc nãy lại có nhã hứng xoay Lý Điền như vậy.
Hiên Viên Nhật về thấy nhà trống trơn, tìm từ trong phòng đến ngoài vườn đều không thấy người,may thay vừa ra đến cổng thì đập vào mắt là một bóng dáng đang bước đến gần vừa đi vừa đăm chiêu suy nghĩ cái gì đến nỗi không nhìn thấy y luôn.
- Này, đệ đang ngẩn người đi đâu vậy?
Bình An giật mình ngước lên .
- Huynh..sao huynh lại ở chỗ này?
-Đây là là nhà của chúng ta, ta không ở chỗ này thì còn ở chỗ nào ?
- Ý ta không phải thế, chẳng phải huynh bị bắt đi nha môn sao?
-Ta đã nói đến đó uống trà, uống xong rồi thì về thôi, ở đó chán chết có gì hay.
Cái con người này, lúc nào cũng cợt nhả được được, thật làm cậu tức chết.
- Huynh nói vớ vẩn gì vậy? Sao bọn chúng lại thả huynh ra ? Là có người bảo lãnh cho sao? Mà không đúng, ngoài ta ra huynh làm gì còn quen với người khác.
- Rồi,rồi, sao cũng được, tóm lại là ta đã nguyên vẹn trở về không mất một sợi tóc nào là đệ yên tâm chứ gì, nhưng ta đói lắm, đệ nấu vài món cho ta ăn đi.
Làm sao mà yên tâm được cơ chứ, Bình An muốn truy vấn đến cùng.
-Huynh....
-Lại sao nữa?
-Có phải...bọn chúng bắt huynh làm việc gì mờ ám, phạm pháp hay không? Như là....đi đánh thuê, đòi nợ ....có phải không ?
Đầu óc nhỏ bé này sao có thể nghĩ ra những chuyện sâu xa thế cơ chứ, càng thấy càng đáng yêu.
-Ha ha...ta trong mắt đệ chỉ đáng làm mấy kẻ đâm thuê chém mướn đầu đường xó chợ hay sao? Lần sau ta sẽ giải thích rõ ràng với đệ, còn bây giờ nói qua chuyện khác đi, lúc nãy đệ suy nghĩ cái gì mà ta gọi còn không nghe thấy ?
- À, không có gì, chỉ là qua nhà A Sửu hỏi thăm tình hình, nghe nói chuộc người ra khỏi nha môn mất nhiều tiền lắm, nên đang suy tính xem sẽ vay mượn chỗ nào, nhưng bây giờ huynh về rồi thì không cần nữa. Huynh đi tắm trước đi, ta đi chuẩn bị thức ăn.
Hiên Viên Nhật tắm xong thì không thèm thắt dây áo, ngắm nhìn Bình An rộn trong bếp đến ngẩn ngơ, tự nhiên y cầm lòng không đậu, luồn tay qua eo cậu ôm từ phía sau. Làn da lành lạnh áp vào người khiến Bình An có chút không quen.
- Làm.... gì vậy ?
- Để yên thế này một chút thôi.
Bình An không nói nữa,cái dao trong tay cũng ngừng lại, y tham lam hít lấy hương vị tươi mát trên người cậu, ở cậu có một thứ gì đó làm y thấy nhẹ nhõm, khoan khoái lạ thường.
Hơi thở phả vào cổ khiến Bình An rùng mình, theo phản xạ nhích lên phía trước một chút,có cảm giác lồng ngực đập nhanh hơn, không hiểu dạo gần đây bản thân hay bị như vậy lắm. Nhiều lúc y chỉ khoác vai, xoa đầu thôi cũng làm cậu mặt đỏ ,tim nhanh?
Sợ bị phát hiện tình cảnh của mình bây giờ, Bình An vội nói.
-Sao không gài áo vào đi ? Hơn nữa hai đại nam nhân ôm ấp nhau giữa bạn ngày còn ra thể thống gì, ra kia đợi, một lát nữa là có ngay món gà tần mà huynh yêu thích.
Hiên Viên Nhật lúc này mới không tình nguyện buông Trần Bình An ra. Cậu làm sao biết được trong y đang có phiền muộn.
Thời gian y ở lại đây không nhiều nữa, y đang tính toán như thế nào là ổn thỏa nhất, muốn mang Bình An đi nhưng y chưa biết tình cảm của cậu như thế nào vì từ khi gặp mặt đến giờ đệ ấy luôn đối với y nhu hoà như vậy nên kinh nghiệm tình trường đầy mình như y cũng không nắm bắt được trong thâm tâm người này mình có vị trí như thế nào ?
Mà để dẫn người đi nói dễ hơn làm, hoàng cung là chốn thâm hiểm nhất trên thế gian. Ở đó nếu quá gian xảo thì bị kẻ khác tìm cách tiêu diệt mà quá tốt lại bị ức hiếp, một khi vào cung muốn sống đều phải trở nên gai góc, tạo cho mình vỏ bọc dối trá. Hiên Viên Nhật lại không muốn điều ấy xảy ra với Bình An, y chỉ muốn cậu mãi mãi đơn thuần như bây giờ không bị nhúng chàm bởi những màu u tối đó.
Khi Bình An gọi lại ăn cơm, y mới thu liễm lại suy tính, giả bộ không có gì tiếp tục nói cười như thường ngày.
Mấy ngày sau phát hiện Hiên Viên Nhật có vẻ miễn cưỡng như vậy, Bình An bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng nhưng y không nói cậu cũng không tiện hỏi.
Một ngày nọ Hiên Viên Nhật tỉnh lại không thấy ồn ào như thường ngày cảm thấy kì quái, bình thường giờ này người đến xem bệnh đã đông lắm rồi sao hôm nay lại vắng vẻ đến thế. Đi ra khỏi phòng thấy Bình An đang lúi húi chuẩn bị đồ đạc, không khỏi ngạc nhiên.
-Hôm nay không mở y quán à? Mà đệ đang làm gì vậy ?
Bình An dừng tay ngoảnh lại.
- À , quên nói với huynh, ngày này năm nào y quán cũng đóng cửa, bởi vì ta phải đi thăm mộ phụ mẫu, cũng không xa lắm đâu, có muốn đi cùng không?
- Tất nhiên rồi, đệ chờ ta một lát .
-Không vội đâu mà, dù gì hôm nay cũng rảnh rỗi.
Tầm hơn nửa canh giờ sau hai người xuất phát, Hiên Viên Nhật có ý muốn thuê xe ngựa cho khỏe thế mà Bình An lại nói quãng đường không dài hơn nữa cậu đi hái thuốc quen rồi có gì mà mệt.
Trên đường đi, không khí có vẻ tĩnh lặng,y cũng thấy cậu có tâm sự bản thân tự biết tiết chế hơn bình thường .
Giống như mọi năm, lần này Trần Bình An cũng mang hai bó hoa cúc trắng mướt, một số món ăn cậu tự tay chuẩn bị và kèm theo một vò rượu. Sinh thời phụ thân của Bình An rất thích rượu nên cậu hằng năm đều chuẩn bị một vò rượu ngon kính ông.
Hai người vái lễ xong cũng đã xế chiều, thu dọn mọi thứ ra về. Hiên Viên Nhật hiểu cái cảm giác mất đi người thân của Bình An là như thế nào, thật sự rất muốn mở miệng nói một câu an ủi lại cảm thấy không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tối hôm đó Bình An nói hơi mệt nên lên giường ngủ rất sớm, y thấy vậy cũng lui về phòng mình. Nhưng Hiên Viên Nhật trằn trọc mãi không ngủ được, cả người khó chịu khiến y phát bực.
Sau một hồi lăn lộn, y nhẹ nhàng ra khỏi phòng vì sợ đánh thức đệ ấy, tính đi giải tỏa một phen với Bắc Đường Ngạo vừa ra đến cửa đã thấy Bình An ngẩn ngơ ngoài bậc thềm.
Dường như là Bình An đang ngắm trăng, hôm nay là rằm mà, trăng sáng cả góc sân rồi còn chiếu lên cả gương mặt cậu.
-Đệ vẫn chưa ngủ à,có tâm sự sao? Chẳng lẽ có gì không thể giải bày với vị ca ca này.
- Không có gì, chỉ là không ngủ được .
- Ta cũng thế, vậy cùng nhau uống rượu đi, uống rượu giúp dễ ngủ hơn.
- Được.
Người một chén, ta một chén, mới ba lượt mà mặt Bình An đã hồng hết cả lên, Hiên Viên Nhật vội cản lại .
- Uống từ từ thôi, như thế dễ say lắm đó.
Hiên Viên Nhật biết bình thường Bình An chẳng bao giờ uống rượu, đôi lúc cả nể lắm mới uống một chén nên tất nhiên tửu lượng làm sao bằng nổi y, cộng thêm rượu của y tất nhiên là loại thượng hạng nghiễm nhiên độ mạnh của nó cũng không phải vừa, với người bình thường vài ly là đã có thể say rồi.
- Rượu ngon, say thì có sao, ta muốn say một lần .
- Là đệ nói đấy nhé, hôm nay không say thì không ai được dừng lại.
-Ta rất vui vì huynh đã đi thăm cha nương cùng ta, kỳ thực huynh là người đầu tiên đi với ta đó. Nương ta vì sinh khó mà qua đời nên ngày bà mất cũng là sinh thần của ta,nói thế cũng có nghĩa là ta đã bước sang tuổi 18 rồi. Cha rất yêu nương, ông luôn dằn vặt bản thân là một thầy thuốc cứu chữa được cho bao người nhưng lại không cứu nổi thê tử của mình nên đã sống trong dằn vặt một mình chăm sóc ta mười mấy năm qua. Khi nhắm mắt ông còn bảo rất hạnh phúc vì sắp được gặp người phụ nữ mà ông yêu quý, muốn ta chôn cất bên cạnh và lấy luôn cùng một ngày giỗ. Mười tám năm qua ta thực sự chưa có một cái sinh thần đúng nghĩa, cha mỗi lần viếng mộ về đều tự chuốc mình thật say để quên đi chuyện buồn. Ta không biết làm gì để an ủi cha khi mà chính ta đã cướp mất nương của người, có khi nào nếu ta không có trên đời này thì hai người họ đang hạnh phúc rồi không?
Bình An nói ra hết tâm sự trong lòng mình thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, Hiên Viên Nhật lại bên cậu vỗ vai an ủi.
- Đừng tự trách, chuyện đó không ai mong muốn cả, mà có khi cha và nương đệ ở một thế giới nào đó hiện tại đang hạnh phúc bên nhau.
-Còn huynh thì sao? Chưa từng nghe huynh nhắc gì về hoàn cảnh của mình.
-Ta cũng mất mẫu thân từ nhỏ, chỉ là ta may mắn hơn đệ được sống với người bốn năm, đó chắc có lẽ là quãng thời gian đẹp nhất của tuổi thơ ta. Sau đó mẫu thân ta mất mọi thứ đối với ta dường như sụp đổ hoàn toàn.
-Bệnh tật thật là đáng sợ .
-Nương ta không phải vì bị bệnh mà bị người khác sát hại.
-Sát hại??
-Đúng, thật ra phụ thân ta có rất nhiều người vợ nhưng nương ta là người ông yêu nhất, mấy bà phu nhân khác đều nổi lòng ghen ghét đố kị nương ta nên đã bỏ thuốc độc bà. Lúc ấy ta hận bản thân mình chỉ là một tiểu oa nhi không có năng lực bảo vệ người. Cho dù sau đó phụ thân ta đã tra ra được người sát hại nương ta và đuổi ra khỏi nhà nhưng thế thì sao chứ? Người đã chết đâu có thể sống trở lại được. Từ lúc đó ta ngộ ra rằng muốn bảo hộ được những người ta yêu thương thì ta phải làm cho mình thật lớn mạnh, lớn mạnh hơn nữa....
- Đúng a, huynh sau này không được làm tổn thương người phụ nữ của mình đâu đấy, ta tuy bây giờ chưa có ý với ai nhưng sau này ta cũng sẽ chỉ dành tình cảm cho một người, sinh thêm mấy đứa trẻ thế là đủ rồi.
Cái gì? Bình An muốn thú thê, muốn sinh con? Không thể nào?
Hiên Viên Nhật đột nhiên nổi điên lên cao giọng.
- Ta có nói đệ được cưới nữ nhân bao giờ ?
-Hả?
Chưa kịp để Bình An phản ứng Hiên Viên Nhật đã mạnh mẽ hôn lên đôi môi kia, một tay kéo gáy cậu lại làm cho nụ hôn trở nên mạnh liệt, cái miệng đang hé mở tạo điều kiện cho đầu lưỡi của y vào tàn phá. Bình An cảm thấy không thể thở nổi.
-Ưhm..ưh........ưhm......
- Ta thích đệ, không, ta yêu đệ , yêu lâu lắm rồi .
- Chắc ta say mất rồi, sao lại nhìn thấy ca của ta hôn ta chứ?
- Đệ say rồi thì để hai ta cùng say luôn.
Nói xong y mạnh mẽ ôm lấy người trong lòng đi vào phòng ...