Mấy ngày gần đây sắc mặt Bình An không được tốt.
Bắc Đường Ngạo nhận định như vậy.
Cho dù Bình An vẫn cứ nói giờ đây cuộc sống của cậu vô cùng thoải mái, là hắn nghĩ nhiều nhưng làm sao hắn lại không nhận ra được. Bất quá Bắc Đường Ngạo không hỏi mà đang đợi Bình An tự mình trải lòng với hắn.
-Công việc của ngươi vẫn hảo chứ?
Chưa từng thấy Bình An quan tâm về chuyện của mình, nhất là phương diện công việc, Bắc Đường Ngạo tránh không khỏi ngạc nhiên nhưng vẫn vui vẻ trả lời.
-Không có gì khác biệt . . . chỉ là hôm nay không phải thượng triều.
Bình An đột nhiên ngẩng mặt lên, thanh âm có phần dồn dập.
-Y . . . chưa khỏe sao?
-Sao ngươi biết ?
Tình trạng của Hiên Viên Nhật ngoài Ngụy công công ra, còn có ai hiểu rõ hơn Bắc Đường Ngạo nữa. Kể từ khi Bình An ly khai, Hiên Viên Nhật mỗi ngày đều tự phong bế trong ngự thư phòng hành hạ bản thân, chính sự bị bỏ bê tuột dốc không phanh, may là ngoài mấy vụ việc lẻ tẻ ở các địa phương nhỏ không có thêm đại sự gì đáng bàn, bằng không thì tình hình hiện tại của Nam Hán quốc khó nói lắm.
Nhưng chuyện hoàng thượng long thể bất an, nhiều người trong cung cũng chưa chắc đã biết, làm sao có thể dễ dàng lọt ra ngoài mà tới tai Bình An được cơ chứ?
Bình An chợt nhận ra Bắc Đường Ngạo nào biết Ngụy công công đến gặp mình, vội lấp liếm.
- Ta . . . đơn giản chỉ là cho rằng một người cuồng công việc như y tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ không thượng triều thôi.
Nếu vậy có lẽ câu hỏi nên là "y bị bệnh sao" mới hợp lý hơn, không phải sao ? Bình An nói ra câu đó chứng tỏ cậu đã biết hiện trạng của Hiên Viên Nhật. Song cái Bắc Đường Ngạo để ý không phải là Bình An không thành thật mà là người câu quan tâm thực sự không phải là hắn. Hay nói đúng hơn là việc hỏi thăm về hắn chẳng qua chỉ là tiền đề để nhắc tới người kia.
Rốt cuộc thì Bắc Đường Ngạo đã hiểu ra vấn đề mấu chốt giữa mình và người là gì?
Ngoài miệng Bình An nói cùng Hiên Viên Nhật không còn mối quan hệ nào nhưng trái tim mới là mình chứng rõ ràng nhất, bởi ánh mắt tràn đó đã đập tan tất cả những gì trước đây cậu đưa ra.
-Ta cũng không rõ, có thể chỉ là cảm mạo thông thường.
Bắc Đường Ngạo trả lời, ánh mắt không quên quan sát các biến quá trên gương mặt Bình An. Lo lắng, khẩn trương, rồi thở phào nhẹ nhõm, tất cả diễn ra với thời gian chỉ bằng một câu nói.
" Mới vừa nhắc đến y, ngươi đã đứng ngồi không yên, đó là biểu hiện nên có đối với một người không còn quan hệ sao?".
Nhận thấy tâm tư mình giống sắp bị Bắc Đường Ngạo chọc thủng, Bình An làm bộ nhìn ra ngoài.
-Bọn trẻ sắp đến rồi, ta chuẩn bị lên lớp đây.
Nhìn theo bóng lưng Bình An bước đi, Bắc Đường Ngạo không biết lúc này mình đang nghĩ gì nữa, lập tức đứng dậy nói.
-Công chúa rất nhớ mẫu hậu, ngươi hẳn nên đi thăm nó một chút.
Bước chân Bình An khựng lại nhưng không dám quay đầu đối diện với hắn.
-Không quấy rầy ngươi nữa, ta còn có việc.
Bắc Đường Ngạo hiểu Bình An là người ngoài lạnh trong nóng, nói cậu đi gặp Hiên Viên Nhật chắc chắn không có khả năng. Nhưng từ chối xong rồi lại ngồi đây lo lắng, làm việc gì cũng không xong thì được ích gì.
Hơn ai hết Bắc Đường Ngạo rõ ràng không muốn, thập phần không muốn Bình An đi tìm Hiên Viên Nhật nhưng nhìn cậu mấy ngày nay hắn đã tỉnh ra.
Sau tất cả, người Bình An yêu vĩnh viễn là Hiên Viên Nhật.
Cho nên Bắc Đường Ngạo hắn có tốt đến cỡ nào, có theo đuổi ra sao cũng vô pháp chiếm được trái tim người trước mặt.
Bảy năm . . . Đã đến lúc hắn nên nhắm mắt mà buông tay mối tình này.
Trong một tửu lâu nổi tiếng của kinh thành,
-Dương Đông Quân, ngươi có nghe ta nói không vậy?
-Ngươi . . . nói gì?
Mộ Dung Hoài buồn bực nhìn Dương Đông Quân không thèm chú ý đến mình mà chỉ chăm chăm vào đĩa thịt trước mặt.
-Cả tháng chưa được ăn thịt hay sao hả?
Dương Đông Quân dừng đũa ngước mắt lên cười cười.
-Thịt thì ngày nào cũng được ăn, nhưng hôm nay mới được ngươi mời.
Mộ Dung Hoài giật luôn đĩa thức ăn về mình để thu hút sự chú ý của người đối diện.
-Bản công tử đang buồn bực mà ngươi còn cười được.
-Lão gia nhà ngươi làm vậy là còn tốt chán. Phải ta thì đã đá đít ngươi ra khỏi nhà từ lâu rồi không có chuyện để ngươi ngồi đây mà kén cá chọn canh đâu.
-Tốt cái gì? Ta không muốn thú thê, đàn bà phụ nữ suốt ngày ghen tuông khóc nháo đủ thứ, nghĩ thôi đã thấy mệt.
-Thú thê để người ta chữa cái bệnh trăng hoa của ngươi đi. Ha ha . . .
Có vẻ như sau khi suy nghĩ thông suốt tâm tình Dương Đông Quân đã trở nên tốt hơn. Mặc dù trong tiếng cười ấy, Mộ Dung Hoài vẫn nhận ra được có chút miễn cưỡng, thậm chí là giống như cố ý che giấu tâm tư song thời gian rồi sẽ chữa lành mọi vết thương. Nói thật người như tên kia không đáng để Dương Đông Quân phải hao tổn tâm tư đến như vậy.
Mộ Dung Hoài thoải mái cầm chén rượu lên uống, đảo mắt sang bên cạnh chứng kiến có một cuộc ẩu đả.
-Đánh ! Đánh chết nó cho bổn đại gia !
Một tên ăn mặc áo lụa lượt là mặc sức la hét gia đinh nhà mình đánh người nào không rõ.
Mấy kẻ uống rượu vào không biết trời đất là gì rồi lại đi gây gỗ với nhau, chuyện này xảy ra như cơm bữa trong các tửu lâu, không có gì lạ mà phải để tâm. Nhưng nhãn thần Mộ Dung Hoài lập tức chấn động khi nhận ra người bị đánh là ai.
Bỏ chén rượu xuống, hắn nắm lấy áo Dương Đông Quân.
- Này . . . Này . . . Người. . . Người đó không phải Bắc Đường Ngạo đi.
Bất chợt nhắc đến cái tên ấy làm cho Dương Đông Quân sửng sốt đưa tầm nhìn theo hướng Mộ Dung Hoài chỉ.
-Ngươi ngồi đây chờ ta một chút.
Dương Đông Quân bỏ lại một câu như vậy rồi vội vàng đi về phía ồn ào.
-Các ngươi làm cái trò gì vậy ?
-Ngươi là tên nào ?
Chẳng lẽ lại cho tên trước mắt này câm miệng lại luôn bất quá Dương Đông Quân không có tâm tư chấp vặt hắn. Nhưng đến khi mấy tên hầu tản ra, Dương Đông Quân phát hiện ra người nằm dưới đất mặt mũi thâm tím tức thì máu nóng sôi trào, túm lấy cổ áo tên kia nghiến răng.
-Giờ đến lúc cho ngươi biết ta là ai?
Vốn bản tên kia không có võ công, mới chỉ nhận mấy nắm đấm của Dương Đông Quân đã gần như mất đi nửa sinh mạng.
Mắt thấy tình hình không ổn, Mộ Dung Hoài không thể không ra tay.
-Đông Quân ! Dừng ! Dừng tay . . . đưa hắn lên lầu hai đi, còn lại để ta.
May mà có Mộ Dung Hoài cản lại, không thì Đông Quân không dám chắc mình không đánh chết tên súc vật này.
Giao phó tàn cục cho Mộ Dung Hoài xong, Dương Đông Quân ôm lấy Bắc Đường Ngạo bước lên lầu.
Người say rượu bị đánh đến thâm tím mặt mũi mà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại đã thế còn không chịu ngồi yên để mình xử lý vết thương, trong miệng luôn phát ra tiếng lầm bầm đứt quãng.
-Tại sao . . . không là . . .ta ?
Chết tiệt !
Dương Đông Quân nắm chặt nắm đấm nhắm ngay vào mặt cái tên người không ra người quỷ không ra quỷ này một quyền.
- Bắc Đường Ngạo ! Ngươi tỉnh lại cho ta !
-Ha ha ! Đánh đi . . . đánh . . . mạnh nữa vào.
-Ngươi đừng tưởng Dương Đông Quân ta không dám đánh.
Nói rồi cậu lại lôi ngược người đang ngã trên giường dậy, lấy hết sức lại tung thêm mấy quyền.
-Không phải ngươi cùng hắn (Bình An) đang tốt lắm sao?
-Ha ha ! Phải . . . tốt . . . Tốt lắm. . .là bằng hữu tốt . .
Mấy tháng trước nghe tin Bình An được ra ngoài, Dương Đông Quân đã triệt để cắt đứt mọi niệm tình với Bắc Đường Ngạo. Giờ hắn lại cố tình để cậu bắt gặp cảnh này là có ý gì?
-Ngươi xem bộ dạng của mình bây giờ đi.
-Đánh. . . đánh hay lắm . . . đánh cho ta tỉnh ra . . . người cậu ấy yêu . . . vĩnh viễn không là ta.
Nghe Bắc Đường Ngạo lảm nhảm, Dương Đông Quân hận không thể một đao chém tên điên này chết quách cho xong. Giờ thì hắn đã hiểu ra rồi chứ, hiểu được yêu đơn phương một người nhiều đến bất lực là như thế nào.
Phát tiết một hồi Dương Đông Quân cũng mệt, lấy một tấm chăn phủ qua loa cho Bắc Đường Ngạo rồi bước ra ngoài, không thèm ngoảnh lại dù chỉ một lần.
"Nếu ngươi không làm được, vậy thì để ta kết thúc hộ".
Muốn làm được điều đó cậu phải đến một nơi để . . . gặp một người.
-Ngươi . . . đêm hôm thế này là có chuyện . . .
Bình thường Bình An với Đông Quân rất ít khi tiếp xúc với nhau, dù là trước kia hay hiện tại cũng không thay đổi nhiều lắm. Thế mà lúc này người lại gõ cửa nhà mình lúc nửa đêm đã không nói, sắc mặt lại còn có vẻ đang rất tức giận, đã xảy ra chuyện đại sự gì sao?
-Làm phiền hoàng hậu vào giờ này thật là không phải phép.
Không nhận ra ý tứ trào phúng trong lời nói, Bình An vẫn như thường lắc đầu phủ nhận.
-Ngươi cũng biết ta đâu còn là hoàng hậu nữa.
Dường như không quản Bình An trả lời thế nào, Dương Đông Quân vẫn tiếp tục.
-Ta đây kỳ thực rất thắc mắc ngươi có năng lực gì mà làm cho hai người quyền lực nhất Nam Hán phải đảo điên.
Tự nhiên Dương Đông Quân xuất hiện giờ này, trên người không ít mùi rượu lại còn nói mấy câu không đầu không đuôi khiến Bình An nhất thời không hiểu ý tứ của hắn là gì.
-Một người bệnh nặng mấy ngày không thiết triều, một kẻ bị người ta đánh đến không còn hình dạng, Bình An ngươi thật biết cách thương tổn người khác.
-Cái gì ? Bệnh nặng ? Bị đánh ?
Lúc này Bình An đã mơ hồ hiểu được, bị bệnh có lẽ là Hiên Viên Nhật, vậy còn bị đánh không phải là Bắc Đường Ngạo đi.
-Bỏ qua đi, về hoàng thượng tự hoàng hậu đi mà xác minh. Còn Bắc Đường Ngạo không cần người nhọc công lo lắng.
Dương Đông Quân nói xong liền đi ra cửa. Nói thật nếu là kẻ khác, cậu sẽ không giữ được bình tĩnh mà nói chuyện như này đâu, nhưng mà không trách người ta được, có trách thì trách tên Bắc Đường Ngạo kia cố chấp một cách ngu xuẩn.
-Từ đã, Bắc Đường Ngạo hắn . . . có làm sao không ?
-Không cần tự trách, hắn bị đao tiễn làm bị thương bao nhiêu lần rồi, không dễ chết như thế được đâu.
Rồi lại như cảm thấy chưa đủ, Dương Đông Quân không nhịn được nói thêm.
-So với Bắc Đường Ngạo, người ngươi nên quan tâm là vị cửu ngũ chí tôn kia mới đúng. Ngươi cho rằng nếu chỉ là bệnh vặt Ngụy công công liệu sẽ tự thân mình đến cầu xin ngươi. Đừng hỏi ta làm sao biết chuyện này, cũng đừng hỏi ta vì sao ta biết ngươi vẫn còn tình cảm . . . buông bỏ một người nói dễ hơn làm.
Kỳ thực chuyện hôm nọ Dương Đông Quân vô tình bắt gặp, lúc ấy vì bản tính tò mò nên đã trộm nghe cuộc nói chuyện giữa Ngụy công công và Bình An.
Dù rằng Bắc Đường Ngạo là vì Bình An nên mới không tiếp nhận mình nhưng Dương Đông Quân không hề mù quáng mà đột nhiên đi ghét người ta. Đương nhiên chuyện Bình An yêu thích ai Dương Đông Quân lại càng không có quyền can thiệp bất quá cái kiểu dây dưa không rõ của Bình An khiến cho Dương Đông Quân thực sự khó chịu. Rõ ràng trong lòng vẫn còn yêu hoàng thượng lại không chịu thừa nhận khiến cho tên kia ảo tưởng bản thân vẫn còn cơ hội. Nếu đã không yêu thì sau khi rời cung, Bình An hẳn là đã phải đi tới một nơi thật xa cắt đứt mọi liên lạc. Nếu không yêu tại sao lại lo lắng bồn chồn khi biết tin người kia không khỏe. Người khác có thể không nhìn ra được nhưng Dương Đông Quân đương nhiên minh bạch vì chính cậu cũng đang trong tình trạng đó. Tình cảm đâu dễ gì nói dứt là dứt, Dương Đông Quân cậu cũng đã từng quyết tâm từ bỏ tâm niệm đối với tên Bắc Đường Ngạo kia lên đến hàng nghìn hàng vạn lần. Vậy mà chỉ cần liên quan tới hắn bất kể chuyện gì đều lại không nhịn được mà lưu tâm.
Dương Đông Quân đi rồi bỏ lại Bình An đứng ngơ ngác.
Đúng rồi, Hiên Viên Nhật bị bệnh rất nặng.
Nếu y có mệnh hệ gì thì sao?
Không được, y tuyệt không thể có chuyện gì? Y dằn vặt mình như thế còn chưa bị trừng phạt đủ, không thể cứ thế mà rời đi.
Thế nên . . .
Cậu phải tự mình đến xem.
--------
Ngoài cửa tẩm cung hoàng đế không khí im lặng một cách đáng sợ. Thời tiết mới đầu thu mà không khí lạnh lẽo của hầm băng đã bao trùm khắp toàn bộ căn phòng. Tâm tình của hoàng thượng giờ phút này cực độ khó chịu, bây giờ mà dám quấy nhiễu ngài, không thể nghi ngờ là tự mình đi tìm tử lộ.
Ngụy công công hết thở dài lại thở ngắn.
Đã gần một tuần rồi mà người kia vẫn chưa xuất hiện. Chẳng lẽ ông đã tính sai? Lúc ấy mạo muội đi gặp không phải không có cơ sở, người kia rất dễ mềm lòng nên trong lòng ông đã giấy lên một chút hy vọng. Nhưng xem ra hiện tại có lẽ không phải vậy, hay do mình quá già không hiểu được tâm tư của người trẻ.
Đang mơ màng trong suy nghĩ, có một quân lính ghé nhỏ vào tai Nguỵ công công, tức thì gương mặt mệt mỏi tươi tỉnh hẳn lên.
Chỉ một khắc sau đã thấy người mà mình mong chờ nhất mấy tháng qua xuất hiện. Mặc dù đã được báo trước, vậy mà khi thấy Bình An càng ngày càng gần Ngụy công công vẫn là không nén nổi xúc động, trong lòng có nhiều cảm xúc không thể lý giải.
Nguyên bản Bình An đã cố chờ đến sáng mới đi, song còn tận mấy canh giờ nữa, cậu chờ không được, nôn nóng thuê một cỗ xe ngựa xuất phát ngay trong đêm. May thay lính canh gác đều được Ngụy công công dặn dò từ mấy hôm trước, Bình An mới có thể dễ dàng có mặt ở đây lúc này.
Ngụy công công nở nụ cười hiền hậu cúi người hành lễ rồi lặng lẳng mở cửa.
Nghe tiếng cửa mở, Hiên Viên Nhật nhíu mày tức giận.
-Cút đi !
Một tiếng cút đi lạnh kẽo đến tận xương tủy nhưng nhìn thấy người đang ngồi trên đài cao kia nói thật Bình An đã có chút nhẹ nhàng thở hắt ra, cậu lo lắng rằng mình phải chứng kiến Hiên Viên Nhật nằm lay lắt trên giường bệnh.
Người đứng phía dưới dám kháng chỉ, chẳng những không lui ra lại còn tiến lại gần. Hiên Viên Nhật khí nộ bừng bừng quơ lấy một chén rượu bên cạnh hung hăng ném qua, đồng thời mắng to.
-Ai cho cẩu vật này vào? Người đâu bắt hắn ra ngoài phạt cho trẫm !
Nhưng khi nhìn thấy người phía dưới là ai, âm thanh Hiên Viên Nhật ngay tức khắc đình chỉ, nhưng vật đã ném ra không thể thu hồi, y trơ mắt nhìn nó đập vào trán Bình An, choang một tiếng rơi xuống.
Hiên Viên Nhật ngơ ngác nhìn chằm chằm vào người nọ đến nỗi cả khi xuất hiện một dòng máu đỏ thẫm chảy xuống trán cậu mà vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Bệnh nặng mà vẫn có tinh lực chửi mắng, đánh người, lại còn có thể uống rượu. Bình An không tức giận, chỉ là sự đau lòng một phút trước lập tức tiêu tan, cậu cảm giác như mình bị lừa gạt.
-Xem ra ngươi vẫn hảo lắm, ta đúng là không nên đến.
Giọng nói ấy tựa như một một loại tiên dược kéo Hiên Viên Nhật về thực tại. Trong nháy mắt tâm y trở nên kích động không khống chế được, viền mắt nóng ẩm, loạng choạng bước ra khỏi bàn đi xuống phía dưới.
-An nhi . . . An nhi . . .
Thân ảnh trước mắt sao cứ xa dần, dưới tình thế cấp bách, Hiên Viên Nhật lập tức bắt lấy cánh tay khẩn thiết nói.
-Đừng đi . . .
Dứt lời một vật thể nặng đổ lên vai Bình An rồi từ từ trượt xuống, ngay sau đó là một mùi tanh nồng khó chịu bốc lên.
Hiên Viên Nhật vừa nôn ra nhưng thứ đó không phải thức ăn, càng không phải rượu.
Mà là máu !
Bình An giật mình quay lại.
-Nhật!!!
Bình An hốt hoảng ôm lấy nam nhân, thấy người da mặt nhợt nhạt tái xanh. Chính mình sắc mặt nhất thời cũng biến thành xám tro, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng nhỏ xuống, hô thất thanh.
-Người đâu???
Ngụy công công và Bình An cố sức đưa Hiên Viên Nhật lên long sàng, cậu vừa bắt mạch vừa phân phó gọi thái y chuyên coi bệnh cho hoàng thượng đến.
Cho đến nửa canh giờ sau, nhìn y an tĩnh ngủ, mọi việc miễn cưỡng mới được kiểm soát.
-Hoàng thượng bị như vậy từ bao giờ?
-Hồi bẩm hoàng hậu, chuyện này phải kể đến sau khi hoàng hậu . . . sảy thai nhị hoàng tử. Nhưng một năm trở lại đây hoàng thượng còn uống nhiều hơn nữa, đỉnh điểm là hơn ba tháng này hoàng thượng gần như chỉ uống rượu, đã thế lại luôn trong trạng thái căng thẳng, buồn bực, nghe thái y nói không chỉ dạ dày mà gan và cơ quan khác cũng ảnh hưởng.
-Thế sao ta chưa từng nghe ngươi nhắc tới ?
-Hoàng thượng cấm nô tài làm điều đó, ngài còn lo sợ hoàng hậu phát hiện ra nên còn bắt thái y kê cho nhiều thuốc bổ khác để che giấu đi bệnh trạng của mình. Nhưng kể từ khi hoàng hậu ra cung, hoàng thượng không còn kiêng kị gì nữa liền buông thả bản thân, hôm qua có lẽ đã đến cực hạn nên mới như vậy.
Ngụy công công liếc mắt thấy Bình An có vẻ như vẫn đang chăm chú lắng nghe, do dự một chút lại nói.
-Thứ lỗi cho nô tài lắm lời, nô tài biết hoàng thượng đã từng có lúc đối xử với hoàng hậu không đúng song năm năm qua chuyện gì có thể hoàng thượng đã làm tất cả vì người. Nếu hoàng hậu còn tình cảm có thể hay không nghĩ tới chuyện thử tha thứ cho hoàng thượng một lần. Lão nô chỉ nói vậy mong hoàng hậu suy xét.
Bình An lặng yên không nói gì, thực ra khi thấy Hiên Viên Nhật nôn ra máu ngay trước mắt mình, miệng cậu đã không tự chủ mà kêu ra một chữ "Nhật".
Chỉ một tiếng ấy đã đại biểu cho cái gì.
Ngay cả khi nam nhân này trước đây từng làm mình bị thương.
Ngay cả khi nam nhân này trước đây đã đối xử với mình như vậy.
Cậu vẫn là không thể ngừng yêu y được.