Khoảnh khắc hai mắt giao nhau Bình An sửng sốt đến không nói nên lời, cậu không nghĩ rằng Bắc Đường Ngạo lại được trở về sớm như thế, cứ tưởng cho dù Hiên Viên Nhật đã đồng ý, ít cũng phải mấy tháng sau. Còn Bắc Đường Ngạo thấy người đã năm năm không gặp trong lòng giấy lên một cảm giác khó tả, những tưởng đã chuẩn bị tinh thần rất kỹ cho lần tái kiến này, ấy vậy mà hắn vẫn không thể ngăn nổi cơn sóng ngầm đang mạnh dần lên.
Từ Hy thấy mẫu hậu chẳng đáp lại, bèn gọi tiếp.
-Mẫu hậu!
-Ân?
Bắc Đường Ngạo cũng vội hồi phục tinh thần.
- Vi thần tham kiến hoàng hậu.
Chỉ một câu nói đã đủ để khẳng định địa vị giữa Bình An và hắn không còn như xưa nữa. Bình An vẫn chưa thể quen được cách xưng hô này, mãi sau mới nói được hai chữ.
-Miễn lễ.
-Mẫu hậu nha, hài nhi không phải chạy loạn đâu mà là bị người này đụng trúng đến bây giờ đầu gối con còn đau đây nè.
-Ai bảo con không chú ý nhìn đường gì cả.
-Là thần đã làm công chúa bị thương, xin hoàng hậu trách phạt.
-Mẫu hậu thấy chưa? Hy nhi không hề nói dối.
Từ Hy quay sang Bắc Đường Ngạo.
-À, ngươi tên là gì? Hình như ta chưa thấy ngươi bao giờ.
-Từ Hy, không được ăn nói trống không như thế !
Có vẻ mẫu hậu đã quên mất ngoại trừ phụ hoàng, mẫu hậu cùng hoàng huynh những người còn lại gặp bé còn phải cúi chào và phải dùng kính ngữ nữa cơ mà nhưng Từ Hy vẫn nhịn không được hỏi lại.
-Vậy phải gọi là gì ạ?
Câu hỏi ngây thơ của trẻ con nhưng khiến Bình An cứng đờ, không biết trả lời thế nào cho đúng.
Phải.
Bé phải xưng hô như thế nào trong khi mang danh là công chúa nhưng lại là nhi nữ của tướng quân.
Nhận thấy sự bối rối của Bình An, Bắc Đường Ngạo đứng ra giải vây.
-Thần tên là Bắc Đường Ngạo, công chúa gọi thế nào cũng được.
-Nhìn ngươi chắc gần với tuổi của phụ hoàng thế ta gọi ngươi là thúc thúc có được không ? Nếu vậy thúc thúc không phải xưng "thần" với ta đâu.
Nói xong Từ Hy quay sang cầm lấy tay Bình An thúc giục mà chẳng thèm để ý người ta có nguyện ý hay không.
-Mẫu hậu ơi, chúng lại chỗ đình bên kia ngồi ăn điểm tâm đi, Hy nhi đói bụng rồi.
- Được, nhưng ta đã dặn con bao nhiêu lần không được gọi như thế ở bên ngoài.
-Cơ mà người là người đã sinh ra con sao lại không được gọi là mẫu hậu, chẳng phải mấy đứa trẻ khác cũng gọi người đã sinh ra mình là mẫu thân hay sao?
Cho dù việc Bình An có thể sinh con không phải bí mật gì cho cam, thậm chí cả Nam Hán quốc này không ai mà không biết điều đó nhưng trước mặt người ngoài như thế này, đã thế đối phương lại là Bắc Đường Ngạo làm cho Bình An có chút quẫn bách không nói nên lời.
Bắc Đường Ngạo làm bộ cái gì cũng không nghe đang định cáo từ thì Từ Hy đã nói.
-Thúc thúc có đói bụng không ? Vậy đi ăn bánh hoa quế cùng ta nhé, ta thích nhất là nó đó.
-Chuyện này . . .
Bắc Đường Ngạo làm sao không muốn được ở lại cùng nhi nữ lâu hơn nhưng một đại nam nhân là hắn ngồi dùng chung bữa với hoàng hậu và công chúa kiểu gì cũng không hợp quy củ. Bình An thân là hoàng hậu một nước nào có thể tuỳ tiện tiếp xúc cùng nam nhân khác. Hắn không quan tâm người khác nói gì về mình, chỉ là không muốn họ đồn thổi đàm tiếu không tốt về Bình An.
Bất quá Bình An không nghĩ được nhiều như vậy, Bắc Đường Ngạo không chỉ là bằng hữu lâu năm mới gặp mà còn là phụ thân của Hy nhi, cậu không muốn một mong muốn nhỏ bé của nàng mà mình lại nỡ phá hỏng đi.
-Không sao, chỉ là điểm tâm thôi mà.
Đối với bánh hoa quế Từ Hy có một niềm yêu thích mãnh liệt, nếu không phải bị Bình An cấm đoán có lẽ ngày nào bé cũng muốn ăn. Nhìn hài tử ngồi trên đùi Bình An miệng nhỏ cắn cắn ăn đến ngon lành Bắc Đường Ngạo lại nhớ lại hồi còn sống cùng nhau, Bình An hay làm cho hắn ăn lắm. Tuy nói về mặt hương vị nào có thể so sánh với đĩa được ngự thiện phòng làm ở trước mặt đây, nhưng đối với Bắc Đường Ngạo thứ bánh mà Bình An làm ra là ngon nhất.
Nhận thấy chỉ mỗi mình ăn, Từ Hy thắc mắc.
-Mẫu hậu, thúc thúc hai người không đói sao? Thúc thúc không thích bánh này à?
-Không phải. Ta rất thích.
-Vậy nè, ăn đi, ta no quá rồi không ăn nổi nữa.
Tiểu Hy giơ cái bánh bị cắn một nửa trong tay ra, có lẽ mục đích chính của việc hỏi thăm là đây đi, Bình An bất lực trước sự lém lỉnh này của bé.
-Từ Hy, không được bắt người khác dùng lại đồ thừa của mình.
-Chẳng phải mẫu hậu đã nói là không được lãng phí thức ăn sao?
Bắc Đường Ngạo bật cười, công chúa thật đáng yêu lại còn thông minh nữa chứ. Hắn nhận miếng bánh từ trong bàn tay nhỏ bé kia bỏ vào miệng ăn một cách ngon lành.
-Rất ngon, thưa công chúa.
-Đúng không? Thế mà cả mẫu hậu và phụ hoàng đều không thích bánh này. Ta nói mấy tỷ tỷ ngồi ăn cùng ta thì họ không chịu, lần sau thúc đói bụng cứ vào cung ăn bánh cùng ta.
-Đó là vinh hạnh của thần.
Trò chuyện một lúc Từ Hy mệt quá ngủ thiếp đi trong lòng mẫu hậu, nãy giờ cuộc trò chuyện cứ xoay quanh công chúa nên không khí rất sôi nổi, tự nhiên giờ thấy im lặng quá Bắc Đường Ngạo đành kiếm chuyện mở lời.
-Hoàng hậu sống tốt chứ?
- Đã tốt hơn nhiều.
-Công chúa thật hoà đồng.
-Không biết nó học từ ai nữa luôn làm cho các cung nữ loạn thành một đoàn.
Từ Hy tuy nghịch ngợm nhưng lại giàu tình cảm, đối với hạ nhân chưa bao giờ xem là người hầu. Nhiều lúc họ làm sai bé còn nhận lỗi là do mình để cho họ không bị thái giám tổng quản trách phạt. Tính cách ấm áp, trượng nghĩa đó không phải học từ Bình An thì chắc là được thừa hưởng từ người cha còn lại rồi.
Trước kia Bắc Đường Ngạo biết một khi Từ Hy đã mang danh công chúa thì chính là nhi nữ của hoàng thượng, không dám nghĩ mình sẽ được nhận bé, chỉ cần một lần được gặp gỡ tiếp xúc là mãn nguyện rồi. Nhưng lúc này đây khi chân chính được gặp mặt, được trò chuyện, trong lòng hắn lại nổi lên tham vọng lớn hơn nữa, hắn khao khát không phải một từ "thúc thúc" mà là một tiếng "cha". Hắn khao khát không phải thỉnh thoảng vào cung với được gặp hai người mà là mỗi khi về nhà đều được họ chào đón với gương mặt tươi cười.
Dù sao tín nhiệm của Bình An với Hiên Viên Nhật đã mất, cớ sao hắn không thử một lần.
Bắc Đường Ngạo biết việc làm của mình có biết bao ngông cuồng cùng điên rồ nhưng vì hạnh phúc cả đời, e rằng lần này hắn không thể nghe theo y.
Mãi suy nghĩ mà Bắc Đường Ngạo không để ý mình đang dùng ánh mắt gì nhìn Từ Hy, nhưng nó lại vô tình bị Bình An quan sát hồi lâu.
Phải chăng tình phụ tử luôn có sợi dây vô hình mà người ngoài muốn phá cũng không phá được. Không đúng, Bắc Đường Ngạo không thể nào biết được, chỉ là ấn tượng ban đầu gặp bé làm hắn thích thú, cũng giống như hồi trước hắn cũng rất thích Nguyệt nhi. Có những thứ nên giấu đi mới là tốt, một con người như Bắc Đường Ngạo sớm sẽ tìm được người thương rồi sẽ sinh ra nhiều tiểu oa nhi khả ái, còn đối với Từ Hy hắn tốt nhất chỉ nên làm thúc thúc mà thôi.
Nhưng là Bình An vẫn lo sợ, liền tìm lý lo thoái lui.
-Công chúa ngủ say rồi, ta phải trở về.
-Thần cung tiễn hoàng hậu.
Bắc Đường Ngạo nhìn Bình An bế Từ Hy quay lưng hướng về Phượng Ninh cung, trong lòng hắn lại thêm kiên định con đường mà hắn muốn đi, hai người mà hắn muốn có được.
Đồng dạng lúc đó, tại ngự thư phòng Hiên Viên Nhật đang phê duyệt tấu chương. Ngồi đã lâu thắt lưng có chút đau nhức, y đứng dậy vận động vài động tác để thư giãn. Bất giác nhớ tới Bình An, không biết cậu hiện tại đang làm gì? Là đọc sách hay lại ngồi thẫn thờ một mình?
Mang theo tâm thế hào hứng tới Phượng Ninh cung thế nhưng lại bắt gặp một màn này. Toàn bộ khung cảnh từ khi họ ngồi vào bàn đến giờ đều bị Hiên Viên Nhật nhìn thấy. Tiểu Hy nằm trong lòng Bình An vươn bàn tay nhỏ bé ra đút điểm tâm cho Bắc Đường Ngạo, trên gương mặt mỗi người đều không giấu được nụ cười rạng rỡ chẳng khác gì một gia đình ba người hạnh phúc.
Trái tim Hiên Viên Nhật trong nháy mắt đau như xoắn lại, dù rất muốn tiến lên phá vỡ cục diện này nhưng đôi chân y chẳng thể nào dịch chuyển. Vì y đã hứa chỉ cần Bình An không ly khai, bất luận chuyện gì cũng đồng ý, y đã cố gắng bao nhiêu mới được như thế này, không thể vì một phút nông nổi mà phá hủy nó.
Song quyết tâm là một chuyện còn thực hiện được hay không lại là chuyện khác.
Hiên viên nhật ôm chặt bụng, dạ dày thấy ẩn ẩn đau.
-Hoàng thượng, người . . . .
-Trẫm không sao, quay về thôi, trẫm muốn nghỉ ngơi.
-Nhưng . . . nô tài tưởng người muốn đi gặp hoàng hậu.
Một tiểu nô tài chưa hiểu chuyện đã lỡ mồm bị Ngụy công công lườm một phát thức thời nín họng.
Hiên Viên Nhật cũng không giận, đơn giản phất tay.
-Không cần nữa.
Trong ba năm nay những lúc buồn phiền Hiên Viên Nhật thường hay uống rượu, thái y nói dạ dày và gan của y bị tổn thương nhiều. Nhưng từ lúc Bình An bình thường trở lại, tần suất y dùng đến chúng còn muốn nhiều hơn cho nên bệnh tình không những không thuyên giảm mà còn trở nặng thêm.
Ngụy công công lắc đầu, ông biết hoàng thượng trong quá khứ đã gây ra nhiều điều không phải nhưng thời gian hoàng hậu bị bệnh, chính ông là người chứng kiến rõ nhất hoàng thượng đã cố gắng thay đổi như thế nào. Những tưởng người kia tỉnh lại hai người sẽ có thể lần nữa làm lại từ đầu. Nhưng so với trước kia, hoàng hậu không nhận thức được hoàng thượng nên bài xích thì hiện tại thái độ lạnh nhạt này còn khiến người ta đau đớn đến tột cùng.
Một bậc đế vương của một cường quốc lại vì một người mà phá bỏ hậu cung, lại vì một người mà chống đối với toàn bộ văn võ bá quan đại thần, lại vì một người mà bỏ xuống tôn nghiêm tự mình chăm sóc cho người ấy chu đáo như vậy từng ấy năm. Giờ đây lại lặng lẽ từ xa đứng nhìn người ấy cười cười nói nói bên một nam nhân khác, sự đau đớn này liệu rằng có ai thấu hiểu được ?
Ngụy công công lại thở dài một lần nữa.
Tình chỉ là một chữ, lại có thể làm cho người ta hết điên cuồng rồi đến thống khổ như vậy.
-------------
Bắc Đường Ngạo sau lần gặp được hài tử kia thường xuyên có lý do để vào cung, đến nỗi có những việc cực kỳ nhỏ nhặt có thể tuỳ tiện phân phó cho thuộc hạ ấy vậy mà hắn cứ cố chấp chính mình phải đi. Dương Đông Quân không dám nghĩ đến lý do mà mình đang cố trốn tránh bởi người kia đã là hoàng hậu nếu đem chuyện này ra hỏi khác nào bội nhọ hoàng tộc nên rồi lại thôi. Hôm nay có cơ hội vào cung cùng Bắc Đường Ngạo, vừa làm xong nhiệm vụ là cả hai cùng tức tốc ra về, biểu hiện của hắn không có vẻ gì là luyến tiếc, Dương Đông Quân cho rằng hẳn là mình nghĩ quá nhiều rồi.
-Thúc thúc ! Thúc thúc chờ ta với a !
Cái giọng non nớt lanh lảnh này chỉ cần nghe một lần Bắc Đường Ngạo đã đoán được ngay là ai rồi, tuy số lần hắn vào cung không ít nhưng muốn gặp bé con đâu dễ. Hắn chỉ là thần tử chẳng thể nào tìm được lý do gì để gặp công chúa nên từ lần đấy tới giờ vẫn chưa tái gặp lại, cứ nghĩ hôm nay lại ôm thất vọng trở về.
-Công chúa, giờ này sao người còn ở đây?
-Ta ở đây chờ thúc thúc, nghe mấy đại tỷ nói thúc hay đi gặp phụ hoàng nên ta ngồi đây chờ, vậy mà không gặp lần nào cả.
-Là do ta sơ suất quá đã khiến công chúa phải đích thân đến tìm, xin tạ tội với công chúa.
-Vậy đưa đây.
Từ Hy ngửa tay ra đưa trước mặt hắn vẻ mặt mong chờ, Bắc Đường Ngạo chưa có tiền lệ tiếp xúc nhiều với trẻ con, nào đâu biết hành động này là có ý gì.
-Ý công chúa là . . .
-Không có sao? Quà xin lỗi.
Thì ra còn có kiểu này sao, Bắc Đường Ngạo quẫn bách không tìm ra thứ gì bây giờ chợt mừng như điên lấy trong tay áo ra một chiếc vòng tay được làm từ những viên ngọc màu xanh rất đẹp. Cái này là hồi ở biên cương hắn đã cất công, tỉ mẫn nhiều ngày để làm ra. Dương Đông Quân đã không ít lần lần thấy Bắc Đường Ngạo vừa làm vừa cười mãn nguyện không ngờ nó lại là món quà mà hắn muốn tặng tiểu công chúa này.
Bắc Đường Ngạo luôn mang nó bên mình song vẫn chưa nghĩ ra lý do gì để tặng thì tiểu Hy vừa vặn giúp hắn giải quyết được một việc lớn.
-Đẹp quá!!!
Từ Hy thích thú đeo vòng vào tay ngắm nhìn thật lâu, bỗng nhiên nhận ra ở đây còn có người thứ ba bèn ngước cặp mắt đen láy lên nhìn.
-Oa ! Vị thúc thúc này cũng thực xinh đẹp nha.
-Hạ thần là Dương Đông Quân thỉnh an công chúa.
Từ Hy đưa tay sờ cằm ra vẻ đánh giá.
-Nhưng mẫu hậu của ta vẫn đẹp hơn.
Một đại nam nhân bị một đứa trẻ nói xinh đẹp Dương Đông Quân chỉ biết cười trừ! bé lại tưởng người ta không tin bèn bổ sung thêm.
-Thật đó, mẫu hậu của ta cũng là nam nhân nhưng xinh đẹp hơn bất kỳ ai mà ta từng gặp, phụ hoàng cũng chỉ yêu mỗi mẫu hậu thôi.
-Hạ thần chỉ là phàm phu tục tử, được công chúa khen đã là phúc phận, không dám lấy thân mình ra so sánh với hoàng hậu.
Mấy câu khách khí đó Từ Hy không hiểu cũng không muốn hiểu, liếc tầm mắt xuống thấy Dương Đông Quân mang theo một thanh kiếm, tức thì mắt sáng như sao.
-Thúc thúc rất giỏi kiếm thuật sao? Có thể dạy ta không?
-So với tướng quân thì thần quả là không đáng nhắc đến.
Bé không biết là thúc thúc biết kiếm thuật lại còn giỏi hơn cả người trước mắt, lập tức chuyển ngay đối tượng.
-Thúc thúc nói đến chơi với ta nhưng lại nuốt lời, người lớn mà không giữ lời hứa cũng bị đánh đòn đó. Vì làm sai là phải chịu phạt nhưng nếu thúc thúc dạy ta chơi kiếm ta sẽ không phạt nữa, thúc đồng ý không?
Từ Hy thật biết cách làm cho người khác không tìm được lý do thoái thác mà.
-Việc học kiếm thuật công chúa phải về xin ý kiến của hoàng thượng và người sẽ được học ở học viện.
Từ Hy nũng nịu.
-Ở đó chẳng vui chút nào, hoàng huynh bây giờ phải học nhiều lắm không có thời gian rảnh rỗi chơi với ta như trước kia nữa. Đã thế lại chẳng có tiểu thư nào chịu học võ cả, các nàng chỉ thích mấy trò cầm kỳ thi họa nhàm chán kia thôi.
-Nhưng ta không thể quyết định được việc này.
-Vậy để ta về xin phép mẫu hậu đã, phụ hoàng yêu thương mẫu hậu như thế chắc sẽ đồng ý ngay thôi. Mà chuyện đó để sau đi, giờ ta dẫn thúc thúc đến một nơi.
Nói rồi Hiên Viên Từ Hy rất tự nhiên mà nắm lấy tay Bắc Đường Ngạo kéo về phía trước dẫn đến một chỗ khá vắng vẻ. Trước sự khó hiểu của hai người cũng không giải thích gì, Từ Hy buông tay hắn ra chui đầu vào một cái hang bé bé lôi ra một chú mèo con dễ thương.
-Đây là miu miu, ta bắt gặp nó vào một hôm trời mưa không biết lạc từ đâu tới nhưng trong cung không được nuôi thú cưng phải để nó ở chỗ này, thúc thúc thấy nó có đáng yêu không ?
Hy nhi nhìn Bắc Đường Ngạo với ánh mắt mong chờ cứ như thể nếu hắn không nói đúng ý thì bé sẽ giận luôn.
-Rất đáng yêu.
- Suỵt! Đây là bí mật nhé. Dương thúc thúc cũng không được nói với ai đâu đấy.
Nhìn hài tử nở nụ cười giòn tan, Bắc Đường Ngạo thật muốn ôm vào lòng mà cưng chiều nhưng thận phận hiện tại không cho phép. Còn có nỗi đau nào bằng việc người cha không được ôm đứa con bé bỏng của mình dù cho nó đang đứng gần trong gang tấc, những lúc như thế này sự quyết tâm một lần nữa theo đuổi Bình An càng mạnh mẽ sống dậy trong hắn.
Có chút lo lắng vì căn bản người ta chưa từng thích mình nhưng cũng không sao, Bắc Đường Ngạo sẽ dùng tấm chân tình của mình mà đối đãi với Bình An và Thiên Ân của hắn. Muốn vậy hắn phải từ từ bồi đắp, tình cảm không thể vội vàng ngày một ngày hai được.
Bắc Đường Ngạo đã từng nghĩ đến Hiên Viên Từ Hy lúc này thích hắn là với thân phận thúc thúc, điều đó không có nghĩa là khi bé biết mình là Bắc Đường Thiên Ân còn hắn mới chính là cha ruột thì bé vẫn sẽ dành tình cảm với hắn như trước. Thậm chí nếu tệ hơn có thể hài tử sẽ ghét hắn vì đã lừa dối, cho rằng hắn muốn tiếp tận mình chẳng qua vì mục đích nhận tổ quy tông, làm ly gián mối quan hệ tốt đẹp giữa phụ hoàng và mẫu hậu mà nó tôn sùng nhất.
Có Từ Hy là một lợi thế nhưng cũng là thêm một người hắn cần thuyết phục.
-Giờ đã trưa rồi, công chúa nên về đi khỏi hoàng hậu và hoàng thượng lo lắng, thần cũng phải rời cung.
Nghe nói phải về là tiểu Hy xị mặt lại.
-Rồi rồi, ngày mai ta lại đến chơi với công chúa chịu không?
Như sợ hắn lại chỉ nói suông như lần trước.
-Vậy móc nghéo tay nhé, ai nói dối sẽ biến thành đầu heo.
-Ha ha !
Dương Đông Quân thấy Bắc Đường Ngạo có vẻ đặc biệt thích công chúa, có phải như người ta nói yêu nhau yêu cả đường đi, yêu người ấy rồi yêu luôn cả con của người ấy luôn không?
Nếu đổi lại là ta cũng có thể sinh cho ngươi một đứa như vậy có hay không ngươi sẽ động tình. Giá như việc đó có thể xảy ra ta đây không ngại gài bẫy ngươi một lần nữa rồi lặng lẽ đến nơi nào đấy một mình sinh ra nó, ta sẽ không lấy nó để trói buộc ngươi nhưng ít ra giữa chúng ta còn có một sợi dây liên kết còn hơn là cứ đợi chờ trong vô vọng thế này.