Mấy ngày sau Bắc Đường Ngạo vẫn như cũ không nhắc gì về chuyện hôm ấy làm cho Dương Đông Quân chẳng biết làm thế nào. Nhưng tình hình hiện tại không giống như lúc trước, suốt ngày phải đối mặt với hắn làm cho cậu có chút không thể thích ứng nổi.
Sau khi báo cáo xong tình hình tưởng như mọi lần Bắc Đường Ngạo sẽ cho lui, bỗng vang lên giọng nói lạnh lùng.

-Chuyện hôm đó cứ xem như cái gì cũng chưa phát sinh.

Dương Đông Quân im lặng một chút, đáp lại.
-Đã biết.

Bắc Đường Ngạo khá hài lòng với câu trả lời này.
-Vậy thì tốt. Lui ra đi.

Thấy Dương Đông Quân vẫn chưa có ý định rời đi gương mặt đang chú ý trên trang giấy mới ngước lên nhìn người đối diện.
-Còn chuyện gì sao?

Chần chừ mãi cuối cùng Dương Đông Quân cũng mở lời.
-Mạt tướng mạn phép xin chuyển đến đóng quân doanh hướng về phía Nam khoảng 200 dặm. Thỉnh tướng quân phê duyệt.

Lúc này Bắc Đường Ngạo bỏ hẳn quyển sách xuống, nhìn thẳng vào mắt Dương Đông Quân.
-Tại sao?

-Hồ tướng quân bên ấy tuổi cũng đã cao, dạo gần đây lại nổi lên vụ việc người dân vượt biên từ Hải Nam sang nước ta, mạt tướng nghĩ mình có thể sang giúp một chút sức lực của mình với ngài ấy.

Hắn không quan tâm tới lý do cậu đưa ra mà hỏi ngược lại.
-Ngươi vẫn còn để ý chuyện hôm đó?

-Thuộc hạ không dám.

-Vậy tại sao lại muốn ly khai? Ở đây cũng có rất nhiều công việc cần ngươi hỗ trợ.

-Tướng quân . . . . ta . . .

-Không phải ta đã nói ngươi hãy quên chuyện đó đi hay sao? Ngươi có biết nếu để quân lính biết đại tướng với phó tướng có dây dưa với nhau như thế này thì hậu quả thế nào không? Với lại đối với ngươi . . . ta . . . Thôi bỏ qua đi.

-Nếu có thể quên được dễ dàng như thế cớ sao đến bây giờ ngài vẫn còn vì người kia mà nhiều đêm uống rượu tới sáng?

-Ngươi . . . .

Dương Đông Quân đã phải lấy hết khí lực mới có thể dũng cảm nói ra được lời này. Nghe mấy câu kia của Bắc Đường Ngạo, Dương Đông Quân chính là sớm biết vô luận thế nào cũng là không có khả năng thế nhưng tâm tình không tự chủ mà có chút hi vọng.

Bất quá cuối cùng nhận ra quả nhiên là bản thân si tâm vọng tưởng.

Chuyện phát sinh đêm đó là do cậu nổi lên tà niệm với Bắc Đường Ngạo, nhân lúc hắn say rượu làm xằng làm bậy. Cho dù hắn có thô bạo xem cậu là thế thân thì từng giây từng phút đó đều được Dương Đông Quân khắc sâu vào trong tâm khảm.

Vậy mà hắn cư nhiên bảo mình xem cái gì cũng chưa phát sinh ư ?

Lại còn không cho cậu chuyển đến quân doanh khác.

Hắn thật tàn nhẫn.

Nếu mọi chuyện có thể giải quyết bằng một câu nói, tại sao hắn tới bây giờ vẫn không quên được người kia ? Một năm qua hắn đóng quân ở đây nhưng tâm luôn hướng về kinh thành là vì ai? Và vì cái gì?

-Thuộc hạ cáo từ.

Dương Đông Quân bước ra ngoài đóng cửa lại để Bắc Đường Ngạo phải suy ngẫm về câu nói của mình.

Dương Đông nói không sai. Hắn có tư cách gì bắt Dương Đông Quân phải buông bỏ trong khi hắn còn không làm được. Nhưng nếu không như vậy thì hắn phải làm thế nào? Chẳng lẽ nói rằng mình chịu trách nhiệm rồi thú người ta về phủ. Như vậy đối với Dương Đông Quân là không công bằng. Cậu ấy là nam nhân, là một phó tướng xuất chúng không phải nữ nhân ngồi ở nhà mòn mỏi chờ hắn mỗi ngày.

Thật đáng giận. Hắn quả thực không biết phải làm thế nào mới tốt.

Tại Vĩnh Hoà cung,

Cuộc sống của Bình An xem như dễ thở khi Hiên Viên Nhật không còn thô bạo như trước thậm chí có những lúc khiến cậu còn tưởng rằng y đã lại trở về vị ca ca trẻ con trước đây. Nhưng chỉ một khắc sau Bình An lại lắc đầu tự giễu, Hiên Viên Nhật mãi mãi là bậc đế vương cao cao tại thượng, vĩnh viễn không thuộc về cậu.

Bình An cũng nghiêm ngặt uống đủ thuốc tránh thai, tạm thời coi như không có sơ suất gì.

Bất quá người ta thường nói phía sau trời quang là một cơn bão sắp ập đến. Những tưởng chuyện này sẽ kéo dài thêm một thời gian nữa, hết mấy lo dược này cơ bản  rất khó có thể hoài thai nhưng có vẻ như ông trời đứng về phía y hay là do trời không thương cậu.

Sau khi Hiên Viên Nhật rời khỏi phòng, như thường lệ đợi một lúc sau Bình An mới dám đứng dậy lấy thuốc ra uống nhưng không may lại bị bắt gặp. Hiên Viên Nhật vốn chỉ định quay lại đóng cửa sổ cho cậu vì thấy trời nổi gió, nằm ngủ như thế dễ bị cảm mạo thì chứng kiến một màn này.

Bình An lén lén lút ngó trước ngó sau đến khi xác định không có ai mới gắng gượng bò dậy đi đến chiếc tủ gần đó lấy ra một cái hộp rất khả nghi, đổ một viên ra lòng bàn tay và nhanh chóng cho vào miệng. Hiên Viên Nhật cảm thấy lạ, Bình An đang uống cái gì sao phải lén lút như vậy trong khi lúc y ra ngoài rõ ràng đã ngủ rồi. Trực giác mách bảo cho y rằng đây nhất định không phải điều tốt, lập tức mở cửa bước vào. Bình An còn chưa nuốt trôi thuốc đã thấy bóng dáng Hiên Viên Nhật sừng sững ở cửa làm cậu giật mình sặc thuốc bay cả ra ngoài.

-Đệ đang uống cái gì?

-Ta . . . . ta . . . là thuốc bổ thôi.

-Thuốc bổ sao phải uống giờ này? Mai uống không được sao?

Hiên Viên biết Bình An đang nói dối, bởi khi nói dối bàn tay cậu không tự chủ mà nắm chặt góc áo như là một phản xạ tự vệ, y đoạt lấy lọ thuốc trong tay cậu.

-Người đâu! Mau gọi Điền thái y đến đây.

-Nô tài tuân lệnh.

Kiểm tra ? Không thể nào, chúng không thể bị phát hiện được, Bình An nắm lấy góc áo Hiên Viên Nhật.

-Không, chỉ là thuốc bổ thôi ! Hoàng thượng không . . . không cần phải kiểm tra.

-Nếu không có vấn đề gì thì sao lại không kiểm tra được?

Một lúc sau Điền thái y đến, nhận viên thuốc từ tay hoàng thượng mang đi kiểm tra.
-Hồi hoàng thượng là . . . . là . . .

-Là gì?

Giọng điệu của hoàng thượng làm ông sợ run người.

-Là thuốc tránh thai ạ.

-Ngươi vừa nói gì?

-Xin hoàng thượng tha tội, đây quả thực là thuốc tránh thai.

Hiên Viên Nhật một lần nữa dằn từng chữ như là để xác thực những điều mình vừa nghe.
-Thuốc . . . tránh . . . thai !

Điền thái y dập đầu rối rít thừa nhận.

Nguyên bản trong lòng có chút lo lắng liền biến thành phẫn nộ Hiên Viên Nhật đối với cung nữ, thái giám trong phòng hét lớn.

-Các ngươi đều cút ra ngoài cho ta.

-Nói ! Có gì để giải thích.

Lúc này Bình An hơi hoảng loạn trước biểu tình hung ác của Hiên Viên Nhật, cố gắng đem thân thể mình cuộn vào trong góc.

-Trẫm đúng hồ đồ mà, cưng chiều ngươi còn cho người nấu thức ăn tẩm bổ cho ngươi vì muốn ngươi hoài thai con của trẫm.Ngươi cư nhiên dùng thuốc tránh thai. Được lắm, gan của ngươi có phải càng ngày càng lớn rồi không?

Bình An nức nở lắc đầu.

-Hoàng thượng, hiện tại thần . . . . không thể . . . . có thai tiếp được . . . . không thể.

-Cái gì? Ngươi có thể sinh con cho Bắc Đường Ngạo nhưng lại không thể sinh con cho trẫm. Lúc mang thai Nguyệt nhi chắc ngươi không biết nên mới không bỏ nó đúng không ? Còn bây giờ ngươi tận lực uống thuốc tránh thai để không phải mang con của trẫm.

Hiên Viên Nhật dùng sức bóp chặt cổ Bình An, ngón tay không tự chủ dần buộc chặt lại.

-Nói ! Ngươi đã dùng nó bao lâu? Là một tuần, một tháng hay là cả trước lúc ngươi chuyển đến đây?

Chỉ chốc lát sau thấy sắc mặt Bình An không ổn Hiên Viên Nhật mới cả kinh buông tay ra, Bình An nhịn không được ho khan nhất thời không thể mở miệng trả lời.

-Hảo ! Ngươi không nói đích thân trẫm sẽ kiểm tra.

Hiên Viên Nhật chạy lại mở toang cánh tủ tìm ra còn có ba lọ tương tự như thế nữa.

-Đây là cái gì? Ngươi tính uống nó suốt đời để chống đối với trẫm sao ?

Hiên Viên Nhật điên cuồng ném tất cả xuống sàn nhà, từng mảnh vỡ bay tung toé, thuốc lăn khắp nơi.

-Không . . . .không . . . .

Bình An vội vàng bò xuống giường, không quan tâm mấy mảnh vỡ ghim vào chân đến chảy máu cố nhặt nhạnh những viên thuốc rơi vãi. Nhìn Bình An liều mạng vì chúng như thế Hiên Viên Nhật thầm nghĩ mang thai con của mình làm cậu phải chán ghét đến mức độ này sao? Một cỗ khí tức bộc phát y bế xốc người ném lên giường.

-Tiện nhân ! Ngươi đã không muốn như thế, ta càng không cho ngươi toại nguyện !

Hiên Viên Nhật áp lên người Bình An điên cuồng xé bỏ y phục trên người. Cứ tưởng từ khi sinh Từ Hy y không còn thói quen này nữa, xem ra là cậu đã lầm. Cậu liều mạng lắc đầu thế nhưng thủy chung chỉ là phí công. Điều đó còn khiến Hiên Viên Nhật dời chú ý tới hai chiếc túi thơm đỏ rực bắt mắt phía dưới gối.

Vốn là thường ngày Bình An đều cất giữ chúng cẩn thận, lúc nãy lấy ra ngắm thì nhớ tới việc phải đi uống thuốc, nhất thời quên để lại chỗ cũ.

Một cái đã đeo cho Bảo nhi, còn một trong số hai cái còn lại là tặng Hiên Viên Nhật dịp sinh thần nhưng hôm đó cậu chuyển sinh sau này vẫn không biết lấy lý do gì để đưa. Bình An nhanh tay bắt lấy ôm vào lồng ngực, Hiên Viên Nhật nheo mắt lại, cạy tay Bình An ra.

-Cái này là của ta . . . . van người . . . . là của ta.

Hiên Viên Nhật thoáng nhận ra là hai cái túi thơm khá giống của Nguyệt nhi, nhưng Bình An lại giữ tận hai cái làm gì. Giật nó khỏi tay cậu mở ra bên trong là một là bùa trên đó ghi dòng chữ bắt mắt "Cầu mong người hãy luôn bình an".

-Người ấy là người nào? Có phải ngươi viết cho Bắc Đường Ngạo không? Thật vô sỉ, đã là người của Hiên Viên Nhật ta mà còn dám đi tơ tưởng kẻ khác.

Hiên Viên Nhật giáng cho Bình mấy bạt tai liên tiếp, lực đạo đủ để làm cho mấy kẻ luyện võ cũng kinh hô lên. Bình An bị đánh đến nỗi hai gò má đỏ bừng, máu tươi tràn ra từ khoé miệng, xụi lơ nằm trên giường, cả người run run rẩy rẩy thế mà vẫn cố phát ra tiếng thanh minh yếu ớt.

-Không . . . .  phải,  là . . . . người . . . hiểu lầm.

-Trẫm hiểu lầm ? Ha ha ! Ngươi đã lừa dối trẫm hết lần này tới lần khác giờ nói như thế mà còn đòi trẫm tin ngươi sao? Gần đây trẫm ôn nhu với ngươi quá rồi phải không? Nếu không giáo huấn một chút há chẳng phải có một ngày để ngươi leo lên đầu.

Tắt đi ý cười, trong đáy mắt Hiên Viên Nhật lúc này một tầng hàn băng đã ngưng kết lại bàn tay siết chặt thành quyền.
-Trần Bình An ! Trẫm ngày hôm nay muốn cho ngươi minh bạch, ngươi đến tột cùng là người của ai ?

Nói rồi Hiên Viên Nhật đưa tay định tóm lấy chân Bình An, cậu theo bản năng rút chân lại.

-Còn dám phản kháng ?

Không chỉ có hàn băng mà trong đáy mắt Hiên Viên Nhật đã tràn đầy hung ác nham hiểm, nhanh như cắt bắt lấy thân mình Bình An giật về phía mình, lật người lại, không do dự đem phân thân nóng như thép đâm thẳng vào trong .Vì mới giao hoan chưa bao lâu nên khá dễ dàng để y đi vào, vừa thúc đẩy vừa nghĩ đến câu mà cậu viết là y lại tức giận, không muốn sinh con cho y lại còn cả gan đi xin bùa bình an cho kẻ khác. Cậu xem y là cái gì?

Thân thể đã bị điều giáo đến nhạy cảm cho dù bị đối xử thô bạo phân thân của Bình An cũng dần trướng lên.

-Đúng là trời sinh bản tính dâm đãng, ti tiện. Bị trẫm làm thế này mà còn có thể nổi lên phản ứng tuy nhiên ngươi đừng mơ mà đạt được khoái cảm.

Hiên Viên Nhật dùng một mảnh vải buộc lấy ngọc hành của Bình An không cho cậu phát tiết, còn bản thân thì tiếp tục hì hục trừu sáp.

-Ngươi đã mong muốn không mang thai như vậy, trẫm càng không cho ngươi toại nguyện. Nửa đời còn lại ngươi chỉ được phép sinh con trẫm. Đến lúc đó để xem hắn có còn cần một kẻ bất nam bất nữ như ngươi nữa hay không ?

Hiên Viên Nhật ở khắp nơi trên người Bình An xâm chiếm, không một chút nâng niu nào, vật thô nóng rắn chắc ấy mỗi lần kéo ra tới hạn rồi đẩy vào tận cùng, khiến Bình An đau đớn đến chết đi sống lại.

-A . . .  a . . . . Ô . . . . ô . . .

Bình An chỉ có thể kêu gào thảm thiết, hai bàn tay bị trói chặt đến sưng đỏ, vùi mặt xuống giường cắn lấy chăn nhằm giảm bớt thống khổ. Nhưng Hiên Viên Nhật không cho cậu cơ hội đó, hai tay đỡ lấy thắt lưng của Bình An, làm tư thế quỳ, hạ thân càng ra sức chuyển động.

Hiên Viên Nhật tàn phá tấm thân tiều tụy suốt đêm nhưng từ đầu đến cuối lại không hề tháo dây trói cho Bình An. Sau khi bắn tất cả tinh hoa của mình vào hậu huyệt, y còn cố ý nhét vải vào để cho bạch trọc không bị chảy ra.

-Từ giờ đến sáng mai không có lệnh của trẫm không được phép tháo ra.

Mặc lại y phục, Hiên Viên Nhật khôi phục dáng vẻ như một toà sơn bước ra cửa, để lại Bình An nằm đó như một xác chết trần trụi. Chỉ mấy canh giờ trước còn dịu dàng với cậu mà trong nháy mắt đã chuyển thành một con thú dữ khát máu. Nước mắt khóc một đêm đã cạn không thể rơi thêm giọt nào nữa. Một lúc sau hốc mắt khô khốc ấy cũng dần dần khép lại chìm vào hôn mê.

Đến trưa ngày hôm sau, Thuý Hồng, Thuý Lan cứ hết đi tới lại đi lui ngoài cửa phòng, cả hai đều hết sức lo lắng. Đêm qua trong phòng truyền ra tiếng quát tháo của hoàng thượng rồi tiếng đồ đạc đổ vỡ, chắc chắn đã xảy ra chuyện. Nhưng hai nàng không dám vào phòng khi chưa có sự cho phép của chủ nhân. Họ biết nhiều lần hoàng thượng đối với chủ nhân thô bạo nhưng lâu lắm cũng chỉ quá nửa buổi sáng là người đã tỉnh.

Vậy mà hôm nay đã qua giờ ngọ đầu chiều rồi mà phòng vẫn im lìm, người trong phòng cơ hồ một tiếng chuyển mình cũng không có, liệu có phải có chuyện nghiêm trọng rồi không?

-Thuý Hồng, hay chúng ta vào xem xem, ta có cảm giác chuyện chẳng lành tý nào?

-Nhưng . . . chưa được sự cho phép không sao chứ?

-Chỉ vào xem một chút thôi, nếu công tử không vấn đề gì sẽ ra ngay. Ngươi yên tâm có gì ta chịu toàn bộ trách nhiệm.

-Được rồi.

Mở cửa ra đập vào mắt là một đống đổ nát tựa như bão vừa quét qua, kinh khủng hơn tưởng tượng của họ rất nhiều, liếc mắt nhìn trên giường hai người không khỏi lạnh run. Chăn gối bị xé rách, khắp nơi trên giường đều loang lỗ vết máu khô, Bình An nằm trần như nhộng không một mảnh vải che thân, hai tay chân đều bị trói dang rộng ra, trong miệng và địa phương kia đều bị nhét vải. Cho dù nghĩ thế nào hai người cũng không dám hình dung rằng hoàng thượng lại đối xử với công tử đến mức độ này.

Thuý Lan nhanh trí chạy ra đóng cửa, cả hai cùng lao đến tháo hết dây trói cho Bình An, chỗ bị buộc tụ máu đến thâm tím, bọn họ đã từng hầu hạ cậu tắm rửa nhưng lúc này đây tháo dây trói ở ngọc hành và rút giẻ ra từ hậu huyệt cũng tránh không được xấu hổ.
Bạch trọc trong hậu đình hết bị vật ngăn cản như thác lũ ồ ạt chảy ra, kết hợp cùng máu loãng đổ xuống ga giường.

Khắp người dấu vết xanh tím của vết hôn, vết cắn và vết roi quất vào đặc biệt hai gò má sưng húp căng phồng. Không dám nghĩ nhiều, hai người vội lấy nước ấm và khăn sạch thanh tẩy qua cho Bình An, dù đã tận lực cẩn thận song cũng có lúc vô ý chạm phải vết thương khiến cậu rên lên khe khẽ. Dọn dẹp xong căn phòng cũng là đã một canh giờ sau, Bình An vẫn không hề tỉnh giấc.

Thuý Hồng, Thuý Lan  đều có khúc mắc nhưng lại ngại nói ra, dù gì đây cũng là vấn đề nhạy cảm khó mở miệng. Nhưng họ vẫn không hiểu nhìn hoàng thượng luôn tốt với công tử như vậy vì chuyện gì mà  hành hạ dã man đến thế. Thỉnh thoảng cũng thấy có chút thô bạo hai nàng cứ đơn thuần cho rằng đó là chút tình thú giữa hoàng thượng và công tử, chuyện hôm nay chưa từng có tiền lệ. Người ngoài như các nàng chỉ nhìn thôi đã rùng mình rồi huống chi người trong cuộc là công tử chắc phải đau đớn lắm.

Cuối cùng không thể để Bình An nằm li bì như thế, Thuý Lan cả gan đánh thức cậu dậy. Bình An cố gắng mở mắt ra chỉ cảm thấy ngoài đau vẫn là đau, chỗ nào cũng đau. Nhưng còn cảm thấy may mắn, ít ra còn cảm nhận được cái đau, cậu còn sợ là cái gì cũng không cảm nhận được nữa kia kìa. Trước kia tuy Hiên Viên Nhật cũng có thô bạo nhưng chưa bao giờ dùng dây roi điều giáo như hôm qua, thậm chí mức thô bạo còn tương đương với mụ tú dạy dỗ những tiểu quan cứng đầu nhất. Cậu đã từng nghĩ những tiểu quan đó sao có thể chịu được tra tấn như vậy nhưng giờ đây chính cậu cũng đã biết sức chịu đựng của bản thân cũng không hề thua kém. Thân thể đã được mặc y phục mới chắc là lại do Thuý Hồng, Thuý Lan đã thay cho. Chưa bao giờ cậu cảm thấy nhục nhã như bây giờ, để người khác thấy cậu bị đối xử như một tên nam sủng hèn hạ.

Bình An nhìn hoa văn trên đỉnh giường hồi lâu, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Không muốn rời giường, không muốn dùng cơm, cái gì cũng không muốn làm.

Thuý Hồng sợ Bình An sẽ ngủ lại, từ hôm qua tới giờ chưa ăn chút gì nếu cứ thế có khi cậu sẽ ngủ mãi không tỉnh nữa, vội vàng mang đến một chén canh.

-Công tử, người uống nước canh đi.

Hai nàng cùng đỡ Bình An ngồi dậy,Thuý Hồng múc lên một thìa canh nhưng là Bình An không thể há nổi miệng, nàng đau lòng đổi lấy một cái muỗng hài tử thế mà vẫn bị đổ ra ngoài hơn phân nửa. Chưa đến một nửa Bình An lắc đầu không muốn tiếp tục nữa. Hai nàng không đành lòng làm khó chủ nhân mình nữa, càng hiểu điều Bình An cần nhất bây giờ là yên tĩnh một mình, liền đứng dậy dọn dẹp rồi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play