Tấm bảng phát ra tiếng kêu răng rắc. Sau đó, ngay trước mắt Thuốc Nổ, những lớp bụi mờ bám trên bề mặt nó dần dần biến mất. Tấm bảng trở nên ngày càng tươi mới. Màu sắc trên đó sáng rõ và đậm nét hơn, cuối cùng trở về với trạng thái giống như nó vừa được ai đó tạo thành từ trong một nhà máy sản xuất đồ trang trí hạng ba rẻ tiền nào đấy ở Liên Bang.
Cậu còn chưa hết kinh ngạc, nó đã đột ngột vỡ ra thành từng hạt bụi sánh mịn và cực kỳ mảnh. Những hạt bụi phát ra một ánh sáng nhè nhẹ, huyền diệu, mờ ảo như ánh trăng bán nguyệt. Chúng rất có linh tính, bay một vòng quanh Thuốc Nổ, sau đó lần lượt thẩm thấu xuyên qua kính thủy tinh, rồi tụ tập lại.
Khi Thuốc Nổ nhìn ra bên ngoài. Những lớp bụi đó đã tạo thành hình cầu mười chiều không gian vô cùng kỳ quái. Nó lớn dần, lớn dần bên ngoài cửa, cuối cùng tạo thành cả một ngôi sao khổng lồ với lõi phản ứng nhiệt hạch sôi sùng sục.
Thuốc Nổ cách ngôi sao cực kỳ gần, tới mức có cảm tưởng như chỉ cần khẽ với tay ra là có thể chạm được vào bề mặt nóng bỏng rát của nó. Tổ Nhãn của người Lausiv trên trán của cậu trở lại với trạng thái sinh vật chết vốn có của nó, dù kêu gọi bao nhiêu lần cũng hoàn toàn không hề có phản ứng gì cả. Trong khi đôi mắt bình thường của cậu lại thích nghi tốt tới kỳ lạ với bức xạ của ngôi sao này.
Thuốc Nổ theo bản năng lùi lại một chút, bỗng dưng chân đá phải một thứ gì đó trên mặt đất. Khi cậu ngoảnh đầu ngược lại, thứ cậu đá phải lại chính là ngôi sao ngoài cửa sổ kia, nhưng kích thước nhỏ hơn rất nhiều còn bản thân hình dáng to lớn phía đối diện của ngôi sao đã hoàn toàn biến mất.
Nó lăn lông lốc dưới mặt sàn, cuối cùng rớt vào trong một cái lỗ đen đặc ở trên sàn nhà. Gần như ngay lập tức, một cái lỗ tương tự xuất hiện ngay vị trí tương ứng phía bên trên trần nhà. Từ bên trong đó, ngôi sao nhỏ rơi ra, nhằm thẳng hướng cái lỗ dưới sàn nhà mà trở lại.
Thuốc Nổ chẳng kịp ngăn cản quá trình này.
Khi ngôi sao nhỏ lại một lần nữa rơi xuống từ trần nhà, nó đã trở thành hai ngôi sao. Lặp lại thêm một chu kỳ rơi nữa, từ hai ngôi sao đã trở thành bốn.
Thuốc Nổ vội vàng nhắm chuẩn, dùng tay hất cả bốn ngôi sao này ra khỏi quỹ đạo rơi của chúng. Nào ngờ, chỉ một giây sau, hằng hà sa số những ngôi sao nhỏ tương tự đã rơi ra từ cái lỗ trên trần nhà. Chúng nhiều tới nỗi ngay cả cái lỗ bên dưới sàn cũng không thể cùng một lúc tống khứ hết chúng đi. Thế là biển ngôi sao bắt đầu tràn ngập căn phòng.
Tốc độ khỏa lấp không gian của chúng chính là cấp số mũ. Lại thêm một giây nữa, Thuốc Nổ đã cảm thấy mình ngụp lặn trong toàn bộ biển sao. Bầu trời, mặt đất, không gian, thời gian, tất cả đều bị biển sao xâm chiếm hết.
Cậu nhắm đại khái hướng cửa kính gần nhất, định đạp vỡ để tống khứ đống của nợ này ra bên ngoài, đột ngột trên trần nhà lại vang lên một âm thanh lạ lẫm:
“Định luật bảo toàn năng lượng đã bị vi phạm.”
Tức khắc, thế giới trở lại bình thường.
Căn phòng vẫn cứ yên tĩnh giống như chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra.
Tấm bảng với mười lăm điểm, ghi dòng chữ tam đẳng ngũ giai hội đồng vẫn treo nổi bật trên tường, cười nhạo lên toàn bộ những nhận thức về không gian, thời gian hay thực tại của Thuốc Nổ.
“Ai vừa nói đấy?”
Đáp lại Thuốc Nổ chỉ là một sự im lặng vĩnh hằng. Tựa như xứ sở Nogard này từ khi sinh ra đã chưa bao giờ có bất kỳ dấu tích nào của một sinh vật có trí khôn từng tồn tại vậy.
Thuốc Nổ gọi thêm vài lần nữa nhưng hoàn toàn vô ích. Cậu lại cố gắng thử nhìn ra phía bên ngoài cửa kính.
Đối diện với cậu là một con vật cao cũng phải gấp đôi cơ thể cậu với rất nhiều chân, hai cái càng lớn và hai cái ăng ten dài ngoằng ở trên đầu. Nó đang vác một tảng thức ăn có kích thước tới năm, sáu lần thân thể của nó, đưa đôi mắt dẹt nhìn chằm chằm vào Thuốc Nổ. Đoạn, nó tỏ ra cực kỳ hung dữ, liên tục cào cào vào cửa kính nhưng không cách nào xuyên qua được.
“Kiến?”
Lời này vừa dứt, Thuốc Nổ đã cảm nhận được con kiến kia to lớn dần, to dần, cuối cùng khổng lồ tới nỗi cậu chẳng còn là bất kỳ một mối uy hiếp nào tới nó nữa. Cậu ngã ngồi trên sàn nhà, thở dốc. Bên ngoài đã trở thành thế giới lượng tử kỳ diệu của những hạt cơ bản mà cậu luôn luôn quan sát được thông qua Tổ Nhãn của người Lausiv.
Nhưng chúng hoàn toàn không chịu dừng lại, những hạt Boson, Lepton và Quark trước mặt cậu tiếp tục phóng to lên, lớn dần, lớn dần, cuối cùng đã trở thành cả một mô hình vũ trụ vi mô.
Lần đầu tiên kể từ khi lấy được ở Hỏa Giới, Tổ nhãn Lausiv ở trên trán của Thuốc Nổ nhói đau dữ dội khiến thị lực của cậu cùng trở thành mù tạm thời. Tuy vậy, ngay trước khi Thuốc Nổ nhắm đôi mắt lại, cậu đã thấy được một dãy ký tự kỳ lạ ở trên một trong các Z Boson. Vì một lý do nào đó, cậu lại có thể đọc và hiểu được nó là một loại ngôn ngữ.
“Nói cho chúng tôi biết đi? Thế giới chết tiệt của vô số thực tại này rút cuộc là cái gì?”
Những ký tự này được viết nguệch ngoạc tới nỗi, nó làm Thuốc Nổ nhớ tới những lần người Hỏa Tinh tổ chức lễ hội, cố ý vẽ những hình dáng to lớn trên mặt đất để thậm chí chúng có thể được quan sát bởi những người lính canh gác làm nhiệm vụ trên không gian.
Mất đi thị giác, cậu chỉ còn có thể cảm nhận được những luồng không khí chuyển động thoáng qua, mùi hương thơm nhàn nhạt, những âm thanh cát chảy lạo xạo.
Khi một lần nữa Thuốc Nổ mở mắt, cậu đã thấy mình đang đứng ở cửa ra của căn nhà kính. Nó đang nằm cheo leo trên đỉnh một ngọn núi tuyết. Nhìn xuống bên dưới không có gì khác ngoài một màu đen hun hút của vực sâu vạn trượng.
Những chiếc chuông gió treo đằng trước ngân lên liên tục. Thuốc Nổ ngẩn ra, đưa một trong số chúng lại gần mình quan sát.
Kích thước của chúng trở thành một giá trị hoàn toàn vô nghĩa. Cùng một lúc, đồng thời cậu có thể thấy được một chiếc chuông gió hết sức bình thường, một cái lỗ đen nằm bên trong một chiếc chuông gió, và một tinh hệ nằm bên trong một cái lỗ đen nằm bên trong một chiếc chuông gió.
“Nori” – Thuốc Nổ lẩm bẩm.
Cậu đặt chiếc chuông gió trở lại vị trí cũ, nhấc lần lượt những cái khác lên.
Mỗi cái chuông gió có một câu chuyện riêng của mình. Một số trong đó có những tinh cầu dáng vẻ hết sức giống với Nori trong khi một số khác hoàn toàn là các tinh hệ, thậm chí là dải ngân hà mới lạ đối với Thuốc Nổ. Cậu khẽ lướt tay qua một lần nữa. Những chiếc chuông gió vang lên âm điệu thông thường, nào ai biết được bên trong chúng là vô số thế giới đã chết kia chứ.
Thuốc Nổ ngẩng đầu nhìn về phương xa. Ở nơi đó, cũng có một ngọn núi giống y hệt bên này, một căn nhà kính giống y hệt, cùng với một bóng lưng Thuốc Nổ đang quay mặt, hướng về nơi càng xa hơn nữa. Cậu đưa tay phải lên vẫy vẫy, bóng dáng kia cũng làm động tác hoàn toàn tương tự. Thuốc Nổ thở ra một hơi mỏi mệt:
“Nơi này là một dải Mobius mười chiều sao Peaky? Nếu không chạm được tới chiều thứ mười một, sẽ chẳng có bất kỳ một ai hay thứ gì có thể thoát ra được khỏi nó cả. Trong mắt tôi, nó cứ như một nhà tù quỷ quái của không-thời gian hơn là nơi người ta có thể ở.”
[Xin lỗi, câu hỏi của cậu đã vượt quá khả năng nhận thức của tôi]
“Tôi đã luôn tự hỏi, cảm giác kết nối với Tưởng Giới của cô là như thế nào? Đây là một bộ não siêu việt nhất, nó tái tạo được những thứ kỳ diệu nhất, chạm tới bản chất trần trụi nhất của vũ trụ. Hay ít nhất đối với kẻ phàm nhân như tôi chính là như vậy. Chẳng lẽ cô không lợi dụng nó để làm gì ư? Ví như, tìm thấy bản ngã của chính cô vậy.”
[Xin lỗi, câu hỏi của cậu đã vượt quá khả năng nhận thức của tôi]
“Quên đi, tôi chỉ hơi thấy cô đơn thôi.”
[Nhịp tim của cậu cho thấy cậu đang nói dối]
“Vậy sao? Những con số có thể đánh lừa con người giỏi hơn cô tưởng tượng nhiều đấy.”
Đột ngột, hình bóng Thuốc Nổ ở ngọn núi đối diện chuyển động, từ từ quay người lại. Trước mặt cậu xuất hiện một kẻ đeo mặt nạ đầu lâu lưỡi liềm đáng sợ mà đã không ít lần ùa về trong ký ức Thuốc Nổ. Hắn liếm liếm máu trên môi, đôi mắt lạnh lùng, giả tạo.
Thuốc Nổ giật mình trượt chân, ngã xuống bên dưới vách núi.
Cú rơi kéo dài chưa đầy hai giây, cậu đã ngã vào trong một dòng suối nhỏ, nước cao còn chưa tới bắp đùi.
Cậu nhẹ nhàng đứng lên, nơi đây là ở chính giữa một khu rừng hoang sơ nào đó. Không gian cũng trở lại với ba chiều bình thường. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, trong tầm mắt xuyên qua những tán lá cây hoàn toàn không thấy bóng dáng của một ngọn núi nào cả.
Thuốc Nổ lội bì bõm ra khỏi trung tâm dòng suối. Tiếng chim hót và ve kêu vang lừng khiến cho trạng thái của cậu nhẹ nhõm đi một phần nào.
Ở trên bờ, có một con vật nhỏ bốn chân đã đợi sẵn cậu. Đó là một con mèo rừng nhỏ xíu, cực kỳ dễ thương. Nó gợi cho cậu nhớ tới Pearl Min Lee. Nếu cô ở đây, chắc chắn sẽ vô cùng thích thú với chú mèo con này.
“Cậu bị lạc gia đình à?”
Thuốc Nổ khẽ xoa xoa phần cổ của nó. Con mèo tỏ vẻ thoải mái, dễ chịu cực kỳ nhân tính khiến cho Thuốc Nổ càng nựng nó nhiều hơn. Cậu thấy vẻ cảnh giác của con mèo rừng đối với cậu đã giảm xuống mức thấp nhất thì không khỏi dâng lên sự thương tiếc, không biết làm sao nó có thể sống sót được trong nơi rừng thiêng nước độc nguy hiểm lừa lọc này đây.
Con mèo níu níu tay cậu, ra vẻ muốn dẫn cậu tới một nơi nào đó ở gần đây.
“Được rồi! Đừng cắn ngón tay ta nữa, cậu muốn dẫn ta đi đâu?”
Khi Thuốc Nổ lách người xuyên qua khoảng hai, ba bụi cây dây leo, trước mặt đã xuất hiện một khoảng đất trống lớn, ngay đối diện với một căn nhà gỗ. Căn nhà có lối thiết kế hết sức dung dị, chỉ là một nhà sàn cao hơn mặt đất chừng bốn mét, có cầu thang gỗ nhỏ đi lên, nhưng bản thân nó lại được đục xuyên vào trong thân của một cây gỗ đỏ Sequoia, vô cùng kỳ công.
Con mèo rừng nhanh chóng lủi vào trong một góc nhỏ nào đó trên thân cây.
Thuốc Nổ thấy vậy cũng không tìm kiếm nó mà bước lên bậc thang, đẩy cửa bước vào. Bên trong nhà vang lên giọng nói của một người đàn ông cao tuổi:
“Kato đấy à? Hôm nay lại ra bờ sông bắt cá? Ồ, nhà đã lâu lắm mới có khách. Cậu cứ tự nhiên.”
Bên trong căn nhà hết sức đơn giản, chỉ có hai chiếc ghế bành, hai cái bàn con, một cái giường, một chiếc lò sưởi. Trên tường treo một khẩu súng săn nho nhỏ, là kiểu dáng của cây Remington 700 tích hợp ống ngắm. Thoạt trông, nơi này hoàn toàn không khác gì một ngôi nhà ở tạm của thợ săn trên Mẫu Tinh. Có điều, việc nó nằm ở Nogard này đã chú định chủ nhân không thể là kẻ bình thường.
“Ngài cũng là một vị thần của Nogard?”
“Cậu không cần phải câu nệ quá như vậy đâu, con trai. Chỉ cần cậu được sinh ra trên đời này nghĩa là cậu đã đặc biệt rồi. Thần linh hay kẻ phàm tục, chung quy lại chỉ là cách cậu nhìn thế giới mà thôi. Tại sao lại không ngồi xuống đây và uống với ta một ly?”
Thuốc Nổ nhẹ nhàng tới ngồi cạnh cái ghế bành còn trống. Khi cậu đi ngang qua chiếc giường gỗ ọp ẹp, không biết lúc nào con mèo rừng nhỏ đã trở lại. Nó đang nghịch những viên bi màu sắc sặc sỡ ở trên mặt sàn. Thuốc Nổ thậm chí có thể loáng thoáng nhìn ra hình dáng tự quay của những thiên hà và các đám mây tinh vân khác nhau bên trong những viên bi này.
Người thợ săn già dọa nạt:
“Kato! Đừng có để mấy viên bi lung tung như thế. Cái lưng ta vẫn còn đau ê ẩm vì lần vấp té khi trước đây này.”
Con mèo rừng có vẻ hoàn toàn hiểu được những gì người thợ săn nói. Nó co rúm lại, biến mất hoàn toàn bên dưới gầm giường.
Khi Thuốc Nổ tới cạnh lò sưởi, người đàn ông đưa cho cậu một ly trống, mở một chai rượu lâu năm đạt bên dưới ghế bành ra. Hương thơm của nó lập tức sực nức khắp gian phòng. Ông ta từ từ, cẩn thận từng chút một đổ vào trong ly trống của Thuốc Nổ, giống như không để phí bất kỳ một giọt rượu nào vậy. Theo từng nhịp tay của ông ta, mặt đất chấn động dữ dội.
Thuốc Nổ nhìn ra cửa sổ bên ngoài. Từ trên bầu trời, một dòng thác trong hư vô hiện ra, đổ ầm ầm vào trong con suối, khiến cho nó sùi lên từng đợt sóng trào. Màu sắc của thác nước giống y hệt cái màu tím sẫm đặc trưng của chai rượu lão thợ săn đang cầm. Lão phải khó khăn lắm mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Thuốc Nổ nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong ly, miệng nói:
“Đôi mắt của ngài đẹp thật!”
Câu nói này thường chỉ dùng để khen phụ nữ. Nhưng đây thực sự là cảm giác của Thuốc Nổ lúc này. Người thợ săn có một đôi mắt đỏ tươi như máu, vô cùng ma mị, hoàn toàn chỉ xuất hiện trong những câu chuyện kỳ ảo. Lão hớp một hớp rượu lớn, đáp lời:
“Vậy thì ta cũng phải xin lỗi vì sử dụng khuôn mặt của cậu để nói chuyện như thế này.”
Ông ta quay đầu, đối diện với Thuốc Nổ. Tổng quan bên ngoài của đôi mắt đỏ chính là hình hài khuôn mặt của cậu với một vài nếp nhăn của tuổi già, không hề kinh dị một chút nào, mà càng có cảm giác bí ẩn và quyến rũ chết người. Ông ta chỉ về phía trên đầu lò sưởi, không biết từ lúc nào ở đó đã xuất hiện một cái TV màn hình phẳng cổ điển. Ông nói chậm rãi:
“Cậu có muốn xem một ít chương trình giải trí?”
Rồi, cũng không đợi Thuốc Nổ đáp lời, ông ta đã mở nó lên. Trên màn hình đang chiếu cảnh một con tàu con thoi được phóng lên từ trạm vũ trụ, hẳn là không được quay bởi đài truyền hình chuyên nghiệp mà chỉ là từ một vị khách ngẫu nhiên nào đấy. Con tàu lúc đầu có vẻ ổn định, song khi lên tới khoảng lưng chừng trời, vài chục giây sau khi phóng, nó phát nổ ra thành vô số mảnh.
“Dựa vào biểu hiện của cậu mà nói, đây hẳn không phải là một chương trình giải trí rồi.”
“Tại sao ngài lại cho tôi xem lại vụ tai nạn của Challenger năm thế kỷ trước?”
“Ồ, có vẻ như cậu đã có hiểu nhầm gì đó. Ta chỉ ngẫu nhiên chọn một chương trình mà thôi. Hơn nữa, đó là năm thế kỷ trước đối với cậu. Đối với ta, mọi thứ đều đang diễn ra, ngay tại thời điểm này. Quá khứ và tương lai không có ý nghĩa gì cả.”
Thuốc Nổ không có hứng thú lắm với việc xem lại cảnh tượng mà cậu đã xem không ít lần trong lớp học huấn luyện phi công tàu vũ trụ của Hỏa Tinh. Cậu lên tiếng tiếp tục:
“Câu hỏi này, tôi đã hỏi rất nhiều người. Nhưng chưa một ai có thể cho ra đáp án khiến cho tôi hài lòng.”
Người thợ săn già gõ tay xuống cạnh ghế, chặn ngang lời Thuốc Nổ:
“Câu hỏi của cậu, ta có thể trả lời. Nhưng đồng thời, ta cũng không thể trả lời cho cậu. Đây chính là sự kỳ diệu của định mệnh. Chỉ có nó mới giữ được vũ trụ trở thành một khối thống nhất. Cậu phải tự tìm ra đáp án cho mình thôi.”
Thuốc Nổ trở nên trầm ngâm. Người thợ săn vừa chuyển kênh, vừa lầm bầm một cách khó chịu:
“Ta chỉ có thể nhắc nhở cậu. Nogard không phải là một nơi tốt lành với người như cậu. Ai cũng có thể tới đây, nhưng riêng cậu thì không thể. Thế giới này vốn được sinh ra không có trắng và đen, tuy vậy, chính suy nghĩ của những sinh vật có trí khôn tạo ra hai thái cực tuyệt đối trắng và đen đó.”
“Xin lỗi, ý ngài là?”
“Ta có thể hỏi cậu một câu trước khi những vị khách khác của ta ghé thăm được không?”
Thuốc Nổ không biết được, những vị khách mà ông ta nhắc tới là ai. Tuy nhiên cậu cũng lịch sự mà đáp lại:
“Ngài cứ hỏi đi.”
“Giả sử, nếu có một ngày, toàn bộ vũ trụ này chết đi. Chẳng hạn, nó giãn nở ra tới mức, không có bất kỳ một hạt nào có thể tiến tới gần nhau để tạo thành vật chất có ý nghĩa. Thậm chí cả các lỗ đen cũng chết đi. Vũ trụ chỉ còn lại bức xạ nền tối tăm vô nghĩa. Và cậu đang nắm trong tay sức mạnh để cứu giúp tất cả, mang các nền văn minh trở về, cậu sẽ làm gì?”
Thuốc Nổ nhích ghế tới phía trước, đồng thời đáp ngay mà không cần suy nghĩ:
“Nếu vậy, cứ để nó chết đi.”
“Tại sao cậu nói vậy?” – Người thợ săn nhíu mày.
“Không phải Ngài đã biết câu trả lời rồi hay sao?”
Người thợ săn đột nhiên phát ra tiếng cười:
“Cậu rất thông minh, vậy nhưng cậu sai rồi. Người cần nghe câu trả lời này không phải là ta, cũng không phải là những người thuộc về thế giới này. Họ thuộc về một thế giới khác, kém phát triển hơn, đang ở ranh giới mày mò khám phá vũ trụ. Tại nơi đó, những người như ta chỉ thuộc về truyền thuyết, còn cậu được biết tới nhưng không thực sự tồn tại.”
Thuốc Nổ không hiểu thế giới người thợ săn nói tới là nơi như thế nào. Cậu chỉ tóm lược đơn giản:
“Cuộc sống có giá trị của nó, bởi vì mỗi người chỉ có thể trải qua nó có đúng một lần. Nếu như cứ cái gì sắp chết đi, lại được luân hồi trở về, vậy thì hóa ra cuộc sống này vô nghĩa lắm ư?”
“Được lắm, ta sẽ không nói rằng ta đồng tình hay phản đối với ý kiến của cậu. Nhưng vì một ý kiến này, ta sẽ cho cậu xem thêm một thứ. Một thứ mới mẻ mà chắc chắn cậu sẽ không thể xem được ở bất cứ nơi nào.”
Trên màn hình lại hiện ra những hình ảnh mới. Lần này là một bờ biển xinh đẹp nào đó. Thuốc Nổ dựa vào vài loại cây đặc hữu như sồi thường xanh, tống quán sủ thì suy đoán, đây hẳn là một vùng nào đó nằm trên Địa Trung Hải ở Mẫu Tinh.
Có hai người xuất hiện trên màn hình, một người đàn ông và một thằng nhóc. Thằng nhóc có bộ dáng của một người Italia của Âu Quận khiến cho Thuốc Nổ càng chắc chắn suy đoán của mình hơn. Khi cậu nhìn qua người đàn ông, cậu kinh ngạc phát hiện, đó không phải ai khác mà lại chính là bản thân cậu. Chỉ là, đã có kinh nghiệm lần trước từ chiếc đĩa vàng Voyager, lần này cậu không còn chết trân tại chỗ nữa.
“Napoleone! Napoleone! Cậu mau đứng lại.” – “Thuốc Nổ” đang phát âm bằng giọng Ý cực kỳ chuẩn xác.
Thằng nhóc vẫn cứ nghịch ngợm chạy vòng quanh. Hai người kẻ đuổi người chạy trên cát, một lúc sau thì cả hai đều ngã vật ra. Thằng nhóc cười thích thú:
“Lần này, thầy lại thua rồi. Vậy nhé, em trở lại Casa đây, đám nhóc còn đợi em về.”
“Đợi đã! Napoleone, tôi sẽ nói với Maria về chuyện này đấy.”
“Khoan, khoan, thầy chơi xấu, thua lại đi nói với mẹ em.”
“Thuốc Nổ” đang mang điệu bộ hết sức nghiêm khắc, nhưng ánh mắt không giấu nổi vẻ trìu mến nhìn thằng nhóc:
“Được rồi, hôm nay không bắt cậu nghe kể chuyện về Pasquale(*) nữa. Có điều sau này, cậu cũng đừng quá thân cận với ông ta. Pasquale không hài lòng với những mối quan hệ mật thiết của cha cậu với nhà Bourbon. Ông ta vẫn nung nấu giấc mơ đem đảo Corse lần nữa độc lập khỏi nhà Bourbon và cộng hòa.”
“Không chỉ em, rất nhiều người khác trên đảo cũng tin tưởng Pasquale mà.”
“Thuốc Nổ” vỗ vai thằng nhóc, nhích tới ngồi bên cạnh nó:
“Napoleone này, ta hiểu nói những điều này là còn quá sớm với một thằng nhóc 9 tuổi như cậu. Nhưng ta không thể đợi được nữa, ta không thể theo cậu tới trường đạo ở Autun. Thân phận của ta không tiện xuất hiện trước những nơi đông người. Vì vậy, hãy ghi nhớ lời ta nói hôm nay.”
Thuốc Nổ ngừng lại một chút trước khi tiếp tục:
“Ta thấy được tiềm năng vĩ đại ở bên trong cậu. Hơn cả Pasquale, hơn cả cha cậu, rồi đây tầm nhìn của cậu sẽ vượt ra bên kia đại dương, đó mới là thế giới cậu nên hướng về. Có điều, thực tại sinh ra vốn vô cùng khắc nghiệt. Mục đích duy nhất của nó là để vùi dập nỗ lực tiến lên của con người. Nếu ở Pháp, có ai đó chế giễu cậu, đừng sợ hãi. Hãy tạo cho chính mình một vỏ bọc, một cái lớp mặt nạ, một biểu tượng mà những người đó không thể với tới. Chỉ có một thứ vĩ đại hơn chính bản thân cậu mới có thể giúp cậu che giấu cảm xúc thật sự của bản thân…”
Màn hình tối đen. Giọng nói của người thợ săn lại vang lên đều đều:
“Cậu không tin vào luân hồi sao? Trong khi chính cậu lại là một phần của nó? Chỉ một lời nói nho nhỏ của cậu ngày đó với thiện ý bảo vệ đứa trẻ này đã tạo nên những đau khổ của cậu suốt bao nhiêu năm tháng sau này. Đáng không?”
“Tôi…”
Thuốc Nổ nhìn qua, người thợ săn đã biến mất.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa đều đều.
Con mèo nhỏ từ dưới gầm giường đột nhiên leo ra, thoăn thoắt trèo lên trên bệ cửa sổ, nhảy một cái. Tay nắm đấm cửa ra vào đã bị nó vặn ra. Bên ngoài đang có hai người tiến vào. Người đi đầu khẽ nhấc cả người con mèo rừng lên, xoa xoa nó:
“Kato, chủ của mày đâu rồi? Chúng ta tới đây vì nghe nói người Lausiv đã bắt được một kẻ thú vị, mang tới làm quà cho chúng ta.”
Thân hình Thuốc Nổ vẫn không hề có ý định đứng dậy từ ghế bành, miệng cậu chỉ lẩm nhẩm:
“Là ngươi à, mắt trắng? Weiblanka Lefkobaise!”
(*) Filippo Antonio Pasquale de' Paoli: Là một nhà cách mạng người đảo Corse, luôn muốn đem hòn đảo này thoát khỏi sự cai trị của thành Genova, và sau này là nước Pháp, thậm chí đến mức đã từng dẫn quân Anh tới xâm chiếm đảo Corse trong tay người Pháp. Ông là một nhân vật có ảnh hưởng rất lớn tới chính trị đảo Corse thế kỷ 18 nói chung và Napoleon Bonaparte nói riêng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT