Cô bé con choàng tỉnh giấc trong vòng tay ấm áp của người mẹ. Giọng người mẹ vang lên từ tốn và ngọt ngào:
“Chúng ta tới nơi rồi con yêu.”
Con bé ngáp dài một cái, đưa đôi tay nhỏ nhắn vòng qua cổ mẹ. Người mẹ bồng nó lên, tay khẽ vuốt vuốt sau lưng, trên môi nở trọn vẹn nụ cười. Đây là một cái giáo đường hết sức to lớn, bốn góc bên ngoài được thiết kế bốn cột trụ tròn vĩ đại, hàng chục người ôm cũng không xuể. Đội lên trên đầu chúng là một dãy hành lang có hình bình hành.
Dãy hành lang này được kết nối vào tòa nhà chính trung tâm bằng những hành lang nhỏ hơn. Khu nhà trung tâm có kiến trúc cực kỳ xa hoa lộng lẫy, trang hoàng lên phía trên đỉnh của nó là một hình khối elip vừa vặn bị cắt mất khoảng một phần tư dưới đáy để khít vào phần đỉnh của giáo đường.
Phía bên trong đã có sẵn rất nhiều người đang ngồi nghe cha xứ ở trên giảng đạo. Người mẹ đặt con bé xuống ghế bên cạnh, hai tay chắp lại, mắt nhắm, đầu khẽ cúi một cách thành kính. Những lời nói đang vang lên ở kia có vẻ như quá khó hiểu đối với một đứa trẻ, đôi mắt con bé lờ mờ nửa mê nửa tỉnh.
Sau khi cha xứ kết thúc cũng đến thời gian của đội hợp xướng thánh ca. Tiếng hát to, đều và truyền cảm, không gian xung quanh vương lại một chút gì đó mơ màng. Con bé giật giật gấu áo của người mẹ hỏi nhỏ:
“Hay quá, họ hát mà con nghe cứ như ở sát bên tai mình vậy.”
“Đó là điều kỳ diệu của một mái vòm hình elip đấy con gái ạ. Dù cho âm thanh dội theo hướng nào thì quãng đường tới tai con cũng sẽ như nhau. Vậy nên con sẽ nghe với chất lượng cao nhất. Đó gọi là hiện tượng cộng hưởng.”
“Họ đang hát về cái gì vậy hả mẹ?”
Người mẹ mỉm cười, xoa xoa đầu cô bé:
“Đó là một câu chuyện xưa. Con có muốn nghe mẹ kể không?”
“Mari muốn nghe lắm ạ, mẹ mau kể cho Mari đi.”
Giọng người mẹ vang lên đều đều, hòa lẫn vào trong tiếng hát thánh ca, nhuộm lên một màu sắc thần thoại và cổ tích:
“Chuyện kể rằng vũ trụ thuở mới được sinh ra chỉ toàn là bóng tối, những sinh vật và trí thông minh đầu tiên của vũ trụ đều chỉ có một giác quan duy nhất là thị giác, chính là đôi mắt của con đó. Không kẻ nào trong số này có thể nhận biết được sự tồn tại của chính mình hay là của vũ trụ cả. Nếu vẻ đẹp của vũ trụ không được ai biết đến thì có thực là nó vẫn luôn tồn tại hay không?”
“Con không hiểu, nói thí dụ như, Mari vẫn luôn tồn tại, dù cho có ai biết tới Mari hay không thì điều đó cũng không quan trọng phải không? Mari vẫn luôn tồn tại đây nè, có thay đổi gì đâu.”
Người mẹ chải lại mái tóc hơi rối lên lúc con bé vung tay, nhẹ nhàng đáp:
“Khi lớn lên Mari của mẹ sẽ hiểu.”
Đoạn bà lại cất lời:
“Rồi một ngày nào đó không biết trong vô tận quá khứ, những vị thần đầu tiên được đản sinh ra. Họ là những vị thần của màu sắc, những kẻ đã tô màu cho vũ trụ này. Thế là từ bóng đêm bất tận, lần đầu tiên các sinh vật nhận biết được sự tồn tại của mình và của vũ trụ. Đó là một thế giới tuyệt đẹp, có những dải ngân hà, tinh hệ, vì sao cùng vô vàn những sự kiện kỳ thú mà có dành cả cuộc đời cũng không thể khám phá được hết.”
“Khi ánh sáng và sắc màu nảy sinh, sức sống tràn ngập rực rỡ. Những kẻ giống nhau tập hợp lại thành cộng đồng, những cộng đồng phát triển thành khu dân cư, khu dân cư nở rộ ra các thành phố, thành phố bồi đắp nên những nền văn minh. Những nền văn minh vươn dài cánh tay của họ xuyên qua các thiên hà.”
“Đi cùng với nó là mâu thuẫn giữa các chủng tộc với nhau và bản thân nội bộ các chủng tộc. Chiến tranh xảy ra, chết chóc lan đến, những thành phố bị phá hủy, cả mảnh thời không trở nên lụi tàn. Khi các chủng tộc làm chủ được quy luật của vũ trụ, sức mạnh của họ trở nên to lớn tới nỗi một cá nhân cũng nắm trong tay những thứ vũ khí có thể hủy diệt cả nền văn minh. Kết thúc tất yếu là khi mọi thứ trở lại điểm bắt đầu. Quy luật xác suất khiến điều đó không thể tránh khỏi.”
“Các vị thần lại một lần nữa can thiệp, họ cùng với tất cả những nền văn minh đủ phát triển trong vũ trụ cộng đồng lập nên một thỏa thuận chung, để ngăn ngừa sự sống tự hủy diệt chính mình. Đó là sự ra đời của bản tuyên ngôn chín điều nổi tiếng nhất toàn vũ trụ trước khi Đại Diệt Đa Chủng xảy ra - Trật Tự Thệ Ước. Nó được trực tiếp giám sát bởi các vị thần.”
Con bé nguây nguẩy đầu đáp lại, giọng điệu chắc nịch:
“Không đúng, con nghe cô giáo kể rằng Hiến Quốc của chúng ta là những sinh vật có trí khôn duy nhất tồn tại trong vũ trụ này. Bên ngoài Vách Tường không có gì khác ngoài quái vật và chết chóc cả.”
Bà mẹ mỉm cười gật đầu:
“Trí thông minh tạo cho sinh vật bản ngã. Bản ngã là nguồn gốc cho sự tham lam. Mà tham lam dẫn tới mọi tội lỗi cấm kỵ khác trong cuộc đời. Hơn một vạn năm trước, một kẻ tham lam vô độ như thế đã vượt qua ranh giới cuối cùng của cái ác. Một nhà khoa học điên rồ tới từ một chủng tộc bậc thấp gọi là Ángelos đã phạm phải điều không bao giờ có thể tha thứ được… đó là giết chết một vị thần.”
“Thần linh mà cũng có thể chết sao hả mẹ?”
“Hắn đã làm điều đó như thế nào có lẽ sẽ không bao giờ chúng ta có thể biết được rõ ràng. Chỉ là cái xác đó, nó bị nguyền rủa bởi những quy luật tối cao của vũ trụ này. Từ đó nảy sinh ra thứ sinh vật ghê tởm nhất trong không gian – loài Quái Thú Vũ Trụ. Chúng không có hiểu biết, không có ngôn ngữ, sống một cuộc sống hoàn toàn dựa trên bản năng. Vì được sinh ra từ máu thịt của một vị thần nên chúng mạnh mẽ và gần như bất tử. Chỉ sau một thời gian rất ngắn, toàn bộ văn minh vũ trụ bị hủy diệt.”
Con bé ôm chặt lấy người mẹ, đôi mắt mở to tròn, người mẹ tiếp tục từ tốn nói:
“Tổ tiên của Hiến Quốc Namuh chúng ta, một người gầy gò nhỏ bé, đam mê nghiên cứu ma pháp có tên là Mada, vốn cũng chỉ là người bình thường khi Đại Diệt Đa Chủng xảy đến. Tất cả người thân của ông đã qua đời dưới hàm răng sắc nhọn của Quái Thú. Ông cầu nguyện tới các vị thần nhưng họ đã quay lưng bỏ đi. Họ đã mất niềm tin hoàn toàn vào các chủng tộc có trí tuệ. Ông van nài các chủng tộc bậc cao trong vũ trụ nhưng họ quá bận bịu với việc của riêng mình để có thể cứu giúp loài người thấp bé. Trong giây phút tuyệt vọng nhất cuộc đời, ông đã khám phá ra được bản chất của nó, Thập Nhất Ma Pháp tối cao Swip Tohras U Na. Lời mong ước cháy bỏng của ông đã được các vì sao đáp trả lại.”
Con bé nhìn ngắm lên hình ảnh to lớn được vẽ ở chính diện bức tường trung tâm của giáo đường. Trên đó một người bé nhỏ đang quỳ một gối cúi đầu, hai tay chắp lại hướng về phía những ngôi sao phát sáng. Trong lòng dấy lên một niềm ngưỡng mộ thơ ngây. Người mẹ cũng không khỏi nhìn theo cùng một phương hướng.
…
“Đó là cách mà lần đầu tiên tôi biết được từ mẹ của mình về sự thật của thế giới này” – Người đàn bà trung niên lên tiếng.
Người đàn bà đang đứng trước một lớp học gồm toàn những đứa trẻ con tầm năm, sáu tuổi đang trợn tròn mắt mà nghe kể câu chuyện này. Từ phía dưới cuối lớp có một cánh tay đưa lên. Nó to lớn và rắn chắc trông hết sức lạc lõng khi được đặt trong hoàn cảnh như thế này. Người đàn bà mỉm cười:
“Cậu có câu hỏi gì à cậu Trần Ngọc?”
Thuốc Nổ bật lên điều mình quan tâm nhất lúc này:
“Thưa giáo sư Mari, Tưởng Giới là gì?”
Người đàn bà, hay gọi đúng hơn lúc này là giáo sư Mari, không trả lời cậu ngay mà nói với cả lớp:
“Được rồi, cũng đã đến lúc chúng ta xem kết quả thí nghiệm lúc ban sáng rồi các em.”
Mọi người rời khỏi bàn ghế, bước ra khỏi lớp, đi tới một cái sân rộng rãi bên ngoài. Thuốc Nổ nhìn lên bầu trời có thể thấy rõ ràng bóng của hành tinh lạnh lẽo băng giá mà cậu từng đi tới tận sâu vào trong lõi kia. Nó in hằn lên chiếm cũng phải một phần ba tầm nhìn.
Ở đây không có bầu khí quyển mà có thể nhìn trực tiếp được màu tối đen của nền vũ trụ, chỉ ngăn cách bởi một mái vòm trong suốt chính giữa. Cậu đang ở trên một cái tiểu thiên thạch nhỏ quay xung quanh hành tinh lạnh lẽo kia. Đây cũng là nơi tọa lạc của Học Viện.
Giáo sư Mari nói với lũ trẻ:
“Nào, các con lấy nhiệt kế ra và ghi lại chênh lệch nhiệt độ đi nào.”
Được chôn dưới mặt đất ở trong sân là la liệt những cái nhiệt kế, phía trên đầu đều gắn một gương cầu lồi để hội tụ trực tiếp ánh sáng Mặt Trời vào trong chúng. Thí nghiệm này chỉ có thể tiến hành vào ban ngày mà thôi. Ngày đêm ở cái tiểu thiên thạch này hết sức đơn giản, nếu hành tinh không che lấp Mặt Trời, đó chính là ban ngày. Ngược lại Mặt Trời khuất sau hành tinh, đó chính là ban đêm. Mỗi chu kỳ như vậy ở nơi này kéo dài tổng cộng chưa tới sáu tiếng đồng hồ.
Bọn nhóc ở đây phần lớn đều là lần đầu tiên thấy được hình dáng của vũ trụ, của Mặt Trời nên vô cùng phấn khích. Chúng bắt đầu tỉ mẩn ghi chép lại các số liệu. Thuốc Nổ cũng rút cái nhiệt kế mình đã cắm vào mặt đất lúc trước để đem ra so sánh. Cậu không khỏi chép miệng:
“Quả đúng như những gì mình dự đoán.”
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của tiểu thiên thạch này được duy trì một cách ổn định ở khoảng 300 độ Kelvin nhờ một cơ chế điều hòa nào đó. Tuy nhiên, nhiệt độ ghi nhận ở trên nhiệt kế cũng không thay đổi một chút nào mặc dù đã được chiếu bởi ánh sáng hội tụ của Mặt Trời trong thời gian dài. Điều đó chỉ dẫn tới một kết luận duy nhất.
“Ánh sáng ở nơi này không mang theo năng lượng.”
“Xuất sắc, cậu Trần Ngọc, xuất sắc.”
Giáo sư Mari vỗ nhẹ hai tay, cố làm cho giọng nói của mình trở nên to hơn:
“Đó là lý do vì sao Namuh là một thế giới chết.”
Thuốc Nổ bây giờ đã giải thích được hoàn toàn sự điêu tàn của Hiến Quốc Namuh này. Không có năng lượng Mặt Trời tức là không có nhiệt độ, bề mặt hành tinh sẽ nhanh chóng đóng băng và hướng dần tới độ không tuyệt đối. Bầu khí quyển cũng biến mất. Nhân loại phải chui rúc tận cái xó xỉnh sâu trong lõi của hành tinh, níu kéo vào chút năng lượng từ các vận động địa nhiệt để sinh tồn.
Cây cối không thể quang hợp vì thiếu năng lượng cho phản ứng tổng hợp đường nên đều chết dần chết mòn cả. Con người phải tự tổng hợp Oxy và chất dinh dưỡng từ các nguồn khác.
Giáo sư Mari chỉ về hướng ngược lại trên bầu trời, lời vẫn không ngắt quãng:
“Đó cũng là lý do tồn tại của nó. Tưởng Giới là một cỗ máy năng lượng vĩnh cửu cung cấp toàn bộ nhiên liệu cho nền văn minh Namuh vận hành. Chẳng ai biết nó được tạo ra từ bao giờ, do ai làm ra, lịch sử chẳng hề ghi lại. Khi một công dân của Hiến Quốc chào đời thì nó đã luôn nằm sẵn ở đó rồi. Tất cả mọi thứ từ năng lượng cho mọi người sống sót trên cái tiểu hành tinh này cho tới năng lượng của Vách Tường bảo vệ chúng ta khỏi loài Quái Thú Vũ Trụ đều được nó cung cấp”
Thuốc Nổ hít vào một hơi nhẹ đáp lại:
“Một cỗ máy năng lượng vĩnh cửu có thể thực sự tồn tại sao?”
Giáo sư Mari vẫn không nhìn về phía cậu, chỉ như đang tự nói với bản thân mình:
“Chúng tôi cho rằng Tưởng Giới là bộ não của một sinh vật bậc cao nào đó. Năm hành tinh được chúng tôi đặt tên là Kim Giới, Thủy Giới, Mộc Giới, Hỏa Giới và Thổ Giới rất có thể là những nền văn minh mà sinh vật kia đã từng quan sát, thậm chí tự tay hủy diệt ở trong quá khứ xa xăm. Tuy nhiên, lượng lưu trữ ký ức kinh khủng cho phép nó trực tiếp tái hiện lại diễn biến của cả một nền văn minh ở trong bộ não của mình. Một khi quá trình này còn tiếp diễn, năng lượng điện của não bộ sẽ vẫn sinh ra, Namuh sẽ còn sống sót.”
Thuốc Nổ cuối cùng cũng đã có một lời khẳng định chắc chắn. Chuyến du hành thời gian của cậu không hề vi phạm luật chết 200 năm của phương trình Skeeme. Cậu chưa bao giờ thực sự đi về quá khứ, nó chỉ là một thế giới quá khứ đầy đủ của Mẫu Tinh được tái hiện lại trong Tưởng Giới mà thôi.
Mà Namuh và Tưởng Giới rất có thể là nằm ở một thời gian rất xa, thậm chí vô định trong tương lai. Con người Namuh và con người ở Liên Bang có liên hệ gì với nhau không, thậm chí cậu cũng chẳng có căn cứ gì mà xác định.
Giáo sư Mari hơi thảng thốt:
“Đó là lý do một nơi như Học Viện này tồn tại. Nếu để tự bản thân Tưởng Giới vận động, chắc chắn có một ngày nó sẽ chết đi vì không còn những kích thích liên tục rơi vào não bộ nữa. Nhiệm vụ của chúng tôi là tiến vào trong đó, gây nên những kích thích có chừng mực để sóng não của Tưởng Giới không tắt. Chúng tôi chuẩn hóa chúng thành những thứ được gọi là nhiệm vụ và tương tác với Tưởng Giới thông qua trung gian là Peakee.”
“Không phải là Peaky sao?” – Thuốc Nổ ngạc nhiên.
“À, đúng vậy, nhiều công dân của Hiến Quốc vẫn hay gọi nó là Peaky. Tên chính xác của nó là Peakee, gọi tắt của Kẻ Gìn Giữ Hòa Bình (*). Nó là một ma pháp bậc bốn với chức năng tổng hợp suy tư, nguyện vọng, lối nghĩ của toàn bộ người dân Namuh sau đó quyết định đường hướng phát triển của quốc gia này, dựa trên một Hiến Pháp không ngừng đổi mới theo thời gian. Chính bởi thế Namuh có bộ máy Hành Pháp và Tư Pháp nhưng không có bộ máy Lập Pháp. Đồng thời chính vì thế, Namuh mới được gọi là một Hiến Quốc.
(*) Peace Keeper = Kẻ Gìn Giữ Hòa Bình
Thuốc Nổ không khỏi trầm ngâm:
“Nếu như theo giáo sư nói, Namuh tuyệt diệt trong tương lai là điều không thể tránh khỏi. Dù sao bây giờ vẫn còn có năng lượng địa nhiệt hỗ trợ một phần nhưng sau đó thì sao?”
“Nhiều người ở đây hài lòng với cuộc sống này cậu Trần Ngọc à. Nhưng đúng vậy, có nhiều người giống với cậu, luôn suy nghĩ về tương lai. Ở Namuh có một truyền thuyết cho rằng Tưởng Giới là thử thách cuối cùng mà Mada hoặc chính Swip Tohras U Na đặt cho chúng tôi. Trên năm hành tinh của Tưởng Giới có năm đầu mối nhiệm vụ quan trọng nhất tương ứng gọi là nhiệm vụ thế giới. Chúng được nắm giữ bởi những kẻ đóng vai trò tuyệt đối chi phối vận mệnh của những nền văn minh kia. Khi chúng tôi hoàn thành được những nhiệm vụ này thì thế giới đó sẽ bị đóng lại. Khi hoàn thành đủ năm nhiệm vụ thế giới thì Tưởng Giới được thông qua, Swip Tohras U Na sẽ đưa Namuh thoát khỏi số phận này và tiến về một vũ trụ mới.”
Thuốc Nổ đưa mắt nhìn phía xa bùi ngùi:
“Nếu như điều đó là sai, không phải cả Namuh này sẽ bị Quái Thú Vũ Trụ giết hết sao? Dù gì Tưởng Giới cũng là nguồn năng lượng cho Vách Tường ngoài kia?”
“Chúng tôi không có lựa chọn cậu Trần Ngọc ạ. Nếu chúng tôi không làm gì thì tận thế cũng sẽ nhanh chóng đến mà thôi. Dù sao nếu hành động, ít ra con người ta sẽ không cần phải nuối tiếc. Hiện tại chúng tôi đã hoàn thành được nhiệm vụ thế giới của Thổ Giới rồi, chỉ còn lại bốn nữa thôi. Một khi cậu đã vào Học Viện, tôi hi vọng cậu có thể cùng chúng tôi hoàn thành được nó.”
Thuốc Nổ không trả lời giáo sư Mari, cúi đầu suy ngẫm. Khi cậu một lần nữa ngẩng đầu lên thì đã thấy từ phía xa xa có hai người vẫy tay với cậu. Giờ cậu mới nhận ra là thời gian tiết học cũng đã tới hồi chấm dứt. Bọn trẻ con nháo nhào chạy vòng quanh sân, giáo sư Mari đang vất vả giữ ổn định trật tự. Cậu bước lại gần hai người kia, trong tầm mắt dần hiện ra thân hình cứng nhắc của Thạch công tử và dáng vẻ hộ pháp của Andrey, đều là đối thủ cũ khi xưa.
Andrey xem như là người lớn tuổi nhất ở đây lên tiếng trước:
“Người anh em, buổi học hôm nay thế nào? Cậu may mắn lắm mới đăng ký được một khóa này đấy. Môn Lược Sử Thế Giới của Học Viện vài tháng nửa năm không có lớp vì không kiếm đủ số học sinh là chuyện bình thường.”
“Thế giới này có nhiều thứ thú vị hơn tưởng tượng của tôi nhiều.”
Sau khi chia tay với phu nhân Tereshkova thì Thuốc Nổ đã tới địa chỉ mà bà ta đưa cho trong thành phố Namuh trung tâm. Cậu gặp được hai người Andrey và Thạch công tử ở đây. Có vẻ như Tereshkova đã dặn dò kỹ càng trước với họ nên gặp cậu họ cũng chẳng tỏ thái độ thù địch gì cả, mặc dù Thạch công tử đã suýt chết dưới tay Thuốc Nổ, không những một mà tới hai lần.
Cậu cũng biết được Thạch công tử tên chính xác là Thạch Hào. Mặc dù cậu đã đoán được từ lúc nghe bản cáo trạng của Tưởng Viễn Hà nhưng nghe trực tiếp từ đương sự vẫn đúng đắn hơn.
Lúc cậu tới thì Thạch Hào vẫn còn đang nằm dưỡng thương dài hạn từ quả lựu đạn tia chớp mà tên chỉ huy Giám Sát Giả phóng ra với Thuốc Nổ khi trước. Cũng may Thạch Hào vốn không phải là nhân loại nếu không thì cũng đã chết trong vụ đó rồi. Chính Thạch Hào và Andrey là những người đưa Thuốc Nổ về trụ sở Học Viện và giúp cậu đăng ký môn học cần thiết.
Thạch Hào ôm vai Thuốc Nổ, cười sảng khoái:
“Cậu đừng bận tâm câu nệ với bọn này quá, nói đâu xa chúng ta đều là người thức tỉnh từ Thủy Giới. Cái này chính là không đánh không quen biết, người anh em tài ba thế này, Thạch Hào tôi nhất quyết phải nhận rồi.”
Thuốc Nổ vội hỏi:
“Tôi vẫn chưa có dịp giải đáp thắc mắc cho rõ ràng. Người thức tỉnh trong lời của cậu là ý gì?”
Lần này người đáp lại không phải là Thạch Hào mà là Andrey. Ông ta nói với một vẻ mặt thần bí:
“Tưởng Giới rất kỳ diệu, không chỉ chúng ta có thể tiến vào trong đó, mà chính bản thân Tưởng Giới sau một thời gian sẽ đưa một số sinh vật sống từ trong đó ra ngoài thế giới này. Chúng tôi đều gọi đó là người thức tỉnh. Người thức tỉnh không phải lúc nào cũng là con người, mà đôi khi thuộc nhiều giống loài khác nữa. Như Thạch Hào đây vốn là một cái tảng đá vô tri, được đám thợ săn nào đấy thờ phụng trong một cái miếu hoang. Sau khi ra khỏi Tưởng Giới thì trí não cũng sinh ra đầy đủ. Thậm chí, còn có ký ức lờ mờ lúc mình còn là một tảng đá. Bề ngoài cậu ta cũng trở thành giống hệt con người, dù cử động cứng nhắc. Quan sát kỹ về mặt giải phẫu thì lại không hề giống. Chúng tôi gọi người như cậu ta là Thạch Tộc.”
Thuốc Nổ ngạc nhiên không ngờ nguồn gốc của tên Thạch Hào này lại ly kỳ tới như vậy. Cậu bóp bóp vai cậu ta, giọng hơi trêu đùa:
“Tôi tưởng các cậu đều có những khả năng đặc biệt mà Tưởng Giới ban cho chứ? Như Thạch Hào có thể làm thành người khổng lồ khí này, hay Andrey có thể sử dụng ma pháp. Chẳng lẽ không có ai đó có khả năng trị lành thương tật hay sao mà để cậu ta tàn tạ như thế này.”
Thạch Hào đưa ánh mắt hơi đượm buồn nhìn Thuốc Nổ. Andrey lại lên tiếng thay:
“Cậu cũng mới tới nên chưa quen với cách hoạt động của Tưởng Giới đâu. Tưởng Giới chỉ là một thế giới được sinh ra trong bộ não loài sinh vật kia chứ không phải là một thế giới thực. Tất cả khả năng kỳ diệu chúng tôi sở hữu được trong Tưởng Giới đều được lưu lại cho các lần tiến vào sau này nhưng đem chúng trở lại Namuh lại là một vấn đề khác.”
Thuốc Nổ bắt ngay vào trọng tâm:
“Có phải cần một thứ gọi là Tưởng Tệ?”
Andrey lắc lắc đầu:
“Những khả năng siêu phàm chúng tôi đạt được đúng là đều dựa vào Tưởng Tệ mà ra, nhưng giữ được chúng ngoài thực tế thì cần đánh đổi lấy tuổi thọ của mình. Loài người chỉ sống được hơn một trăm năm thôi, lấy đâu ra lắm tuổi thọ mà đánh đổi lấy những thứ đó kia chứ. Thậm chí khả năng càng mạnh thì tuổi thọ bị đánh đổi càng nhiều, có khi chưa kịp sử dụng một lần nào thì đã biến thành một cái xác khô queo rồi. Ngoại trừ những kẻ trong Quân Đoàn luôn phải chiến đấu với Quái Thú Vũ Trụ, những kẻ khác ở Namuh đều chỉ là người bình thường.”
Đây ngược lại là một thông tin cực kỳ đắt giá với Thuốc Nổ. Điều này có nghĩa là ở bên ngoài Tưởng Giới, Ngoại Lai Giả cũng không hề siêu phàm giống như trong tưởng tượng trước kia của cậu. Họ có những giới hạn và nhược điểm quá rõ ràng. Điều đó đảm bảo được an toàn và tự do của cậu hơn bất cứ thứ gì khác.
Về câu chuyện của giáo sư Mari, Thuốc Nổ vẫn chỉ giữ một tâm lý thận trọng. Nếu Mada kia đã yêu quý nhân loại tới như thế sao không đưa luôn mọi người sang vũ trụ khác luôn đi, việc gì phải bày vẽ ra một trò chơi giải đố mất thì giờ như vậy.
Lúc này, Thạch Hào đưa tay phải ra trước làm một động tác gạt gạt:
“Thôi đừng nói mấy chuyện đó nữa. Tới lần nhiệm vụ kế tự trải nghiệm cũng chưa muộn. Tụi mình đi thăm Liễu Nhu thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT