Trong một cái hành lang hẹp trên một trạm vũ trụ vô danh đang có hai kẻ cao gầy mặc áo trùm màu xám di chuyển đấu lưng vào nhau. Trang phục của họ có kích thước y hệt áo trùm màu đen của Ngoại Lai Giả nhưng họa tiết trang trí trên áo trông hơi khác. Trên tay họ đang cầm hai thanh kiếm kỳ lạ xỉn màu, không rõ là làm bằng loại hợp kim gì. Họ bước đi rất chậm, ánh mắt không ngừng chuyển động xung quanh.
Một tên trong số đó nhẹ lên tiếng:
“Sao mà người thức tỉnh của Thủy Giới càng lúc càng mạnh mẽ như vậy? Ngươi đã báo cáo sự việc này với bên Chấp Chính Giả chưa?”
Tên còn lại đằng hắng một tiếng đáp:
“Ta đã truyền tin rồi nhưng ít nhất phải ba giờ nữa họ mới có mặt. Sự cố thức tỉnh lần này diễn ra không có quy luật, chẳng trùng với thời điểm Thủy Giới đóng cửa. Xui xẻo thay bên Quân Đoàn đang tiến hành chiến dịch càn quét lớn đối với bọn quái thú vũ trụ ở cổng số 12. Phần lớn Chấp Chính Giả đều đã đi phụ giúp. Tạm thời trong thời gian ngắn chúng ta phải tự lo liệu tên kia.”
“Chúng ta đến vũ khí nóng còn chẳng có thì đối phó với tên kia kiểu gì đây. Từ nãy tới giờ đã mất liên lạc với năm đội rồi. Gần như không ai chịu nổi hắn quá mười giây cả. Ta đề nghị khởi động quy trình khẩn cấp, đóng tất cả các lối ra vào của Tưởng Giới trạm. Sau đó tất cả nhân viên tập trung lại tại một chỗ để đề phòng hắn đánh lén.”
Tên kia tiếp tục thở dài một hơi:
“Chuyện này chắc đành phải như vậy thôi. Từ sau khi tên hắc thủ thần bí kia liên tục tàn sát các Học Viên và Người Nhái lặn vào Thủy Giới, ta cứ nghĩ là mọi chuyện đã trở nên tệ hại hết sức rồi. Không ngờ hắn lại sáng chế ra một thứ mạch khí quái dị trong cơ thể nhân loại của Thủy Giới. Hệ quả là gần đây chúng ta không kiếm thêm được lực lượng bổ sung nào từ Thủy Giới. Bất kỳ nhân loại nào thức tỉnh đều giống như nổi điên mà chống đối tới cùng. Những kẻ phi nhân loại thức tỉnh thì dù sao cũng chỉ là số ít.”
“Chúng ta không thể dồn lực tất cả quân đội lặn vào Thủy Giới mà triệt hạ hắn à?”
“Ngươi nói thì dễ lắm. Chẳng biết tên quái đản này có liên hệ gì với Tưởng Giới, ở bên trong đó sức mạnh của hắn gần như là vô biên vô tận. Đừng nói gì cái Hiến Quốc Namuh chết yểu này, ngay cả Đế Quốc Namuh ở thời kỳ huy hoàng nhất năm xưa cũng chưa chắc có thể làm gì được hắn.”
Từ trên tai nghe của hai người bỗng phát ra tiếng nói:
“Vertop, Cliché, hai người sắp tới được khu vực lần cuối cùng đội của Magard mất liên lạc rồi, nâng cao cảnh giác đi.”
“Rõ thưa chỉ huy!”
Hai người bước qua một khúc ngoặc của hành lang, ở bên phía tay trái lúc này hiện ra một cánh cửa tự động lớn. Nó đang đánh ra các tia lửa điện chập chờn, liên tục mở ra đóng vào dù không có ai điều khiển. Vertop và Cliché nhanh chóng tận dụng một khoảnh khắc cái cửa khép lại hoàn toàn để triển khai vị trí xâm nhập từ hai bên.
Khi tầm nhìn bên trong phòng trở lại thì hai người đã sững sờ kinh hoàng trước cảnh máu me đáng sợ mà họ quan sát được. Vertop nói nhanh qua tại nghe:
“Báo cáo, đã phát hiện ra tung tích đội Magard. Cả ba thành viên đều hi sinh. Không phát hiện ra tung tích kẻ gây nên việc này.”
Cliché đi tới gần mấy cái xác kiểm tra một chút rồi lên tiếng:
“Khả năng cao là cả ba bị đánh hạ trong một đòn liên hoàn liền mạch duy nhất nên chẳng ai kịp phát ra tín hiệu báo động. Magard bị một cái ống sắt xuyên thẳng qua cổ họng, hai người đồng đội kia chính là bị kiếm của Magard chém đứt đôi người. Hai thanh kiếm của họ thì đều đã bị lấy mất.”
Phía đầu kia vang lên giọng chỉ huy:
“Đối tượng lần này quá nguy hiểm, tất cả tập hợp về phòng quản lý, chúng ta sẽ cách ly khu vực này cho tới khi quân tiếp viện tới.”
“Rõ thưa chỉ huy.”
Vertop và Cliché vuốt mi mắt cho ba người đồng đội. Hai người dời bước rời khỏi cái đại sảnh này. Vertop nhàn nhạt than thở:
“Ta và Magard vốn là người cùng quê, quan hệ cả hai cũng khá tốt, chẳng dè…”
Hắn nói tới đây thì trước mặt lộ ra một ánh kiếm quang rất lớn, Cliché đi cùng hắn đã bị chẻ ra làm đôi, khuôn mặt vẫn còn giữ nguyên nụ cười lúc đang lắng nghe hắn nói. Vertop chẳng ngờ được vừa rời khỏi đây thì bị phục kích. Hắn vung vội thanh kiếm đỡ đòn của đối phương. Một tiếng choang lớn vang lên, Cả thân người Vertop bị giội văng vào bức tường, hắn phun ra một ngụm máu lớn, trong đầu vang lên tiếng báo động:
“Không thể nào, tại sao lực lượng của tên này lại có thể lớn đến như vậy. Tay của ta trật khớp rồi, phải làm sao đây?”
Hắn nhịn đau bỏ chạy, ngay cả kiếm cũng không thèm cầm theo. Người kia nhẹ nhàng bước ra khỏi góc tối, liếc mắt nhìn theo hắn. Bây giờ khuôn mặt đó mới xuất hiện rõ ràng, không phải ai xa lạ mà chính là Thuốc Nổ.
“Người ở đây yếu quá” – Cậu thầm nghĩ
Thuốc Nổ vốn cho rằng với những gì cậu quan sát được ở thế giới quá khứ thì những kẻ ở thế giới Ngoại Lai Giả ắt hẳn tên nào tên nấy đều như quái vật, một tay cầm súng năng lượng cao, tay kia liên tục niệm phép. Chẳng ngờ bọn họ đến vũ khí nóng cũng không có, sức lực lại không chịu nổi một đòn. Thuốc Nổ chỉ có thể xét vào hai nguyên nhân. Một là cơ thể ở lâu ngày trong tình trạng trọng lực yếu khiến cho cả chủng tộc bị thoái hóa.
Hai là người ở thế giới quá khứ không phải là Ngoại Lai Giả chuyên về chiến đấu thì lại được cải tạo cho có kinh mạch, hẳn là so với người Liên Bang phải mạnh hơn một cái cấp độ đi, nên cậu cũng cảm thấy khó khăn để hạ gục họ hơn.
Từ sau khi săn giết nhóm đầu tiên thì Thuốc Nổ đã đi một vòng lớn quanh khu vực này, hạ sát thêm mấy kẻ nữa nhưng cuối cùng lại trở về vị trí ban đầu. Cậu tặc lưỡi nhìn theo phương hướng của Vertop bỏ chạy, nhanh như sóc mà bám theo đuôi hắn ta.
Lúc Vertop chạy vào một căn phòng thì hắn lẹ tay đóng cửa lại, nhanh chóng gạt một cái cần. Từ trên đầu trần hạ xuống một cái thang đứng cỡ nhỏ. Hắn vừa leo lên, hơi ngoái đầu nhìn lại một chút thì đã thấy Thuốc Nổ lách qua khe cửa hẹp đang dần đóng lại của căn phòng. Đây là dạng cửa roang khép kín của tàu vũ trụ, vì đảm bảo ngăn cách hai khoang hoàn toàn nên tốc độ đóng rất chậm, không kịp nhốt Thuốc Nổ ở bên ngoài.
Vertop chỉ thấy Thuốc Nổ nhảy hai ba bước đã lao thẳng vào vị trí người của hắn. Hắn không có kiếm trên tay, chỉ đành đưa cả cẳng tay phải ra gánh chịu đòn này. Một kiếm của Thuốc Nổ xuyên thẳng qua cẳng tay, cắt đứt cả thân người rồi va chạm với cái cầu thang phía sau lưng Vertop, đánh ra những tia lửa chớp chớp. Xác của Vertop chưa kịp gục hoàn toàn xuống mặt sàn, Thuốc Nổ đã búng người nhảy lên tầng phía trên.
Thuốc Nổ còn ở trên không thì đã thấy năm, sáu bóng kiếm từ phía trên lao thẳng về phía vị trí cậu tiếp đất. Thuốc Nổ không chần chờ mà cả thân người lăn tròn hai vòng trên mặt đất, cơ thể đã cách xa vị trí ban nãy bốn năm mét. Đám người kia lại tiếp tục vung kiếm tới chém.
Thuốc Nổ nhìn sáu đường kiếm vung loạn xạ, chẳng ra chương pháp gì hết thì lòng không khỏi khinh thường. Kỹ năng của đám người này còn kém cả lúc cậu ở Liên Bang chứ đừng nói là sau khi đã học xong những tinh túy từ Thần Sơn.
Vốn trong võ học không có cái quy luật một cộng một bằng hai. Nếu hai người phối hợp tốt thì một cộng một có thể bằng ba, bốn, ép đối phương tới mức không thở nổi. Nếu phối hợp không tốt thì thôi thà đừng có phối hợp vẫn là hơn. Thuốc Nổ vung tay chỉ về cổ tay của kẻ ngoài cùng bên trái rồi lia kiếm theo một đường zic zac cực kỳ chính xác.
Chỉ nghe bốn kẻ trong đó đau đớn thét lên một tiếng, kiếm đã rời khỏi tay. Hai kẻ còn lại đường kiếm đều đánh lệch về phía bên phải, rơi thẳng vào khoảng không. Thuốc Nổ xoay người đâm thẳng vào cổ một trong hai tên đó, nhân đà đảo luôn trụ chân mà đạp thẳng vào cẳng chân một kẻ bị rơi kiếm. Chúng ngã cả ra đất, tạo cho Thuốc Nổ một khoảng trống ngay trước mặt.
Ở đó đã có thêm ba tên kéo tới, dẫn đầu lại chính là một người mà Thuốc Nổ quen mặt. Hắn không ai khác là thiếu niên họ Thạch biến thành người khổng lồ khí mà cậu đụng độ phải trong trận công thành Luang Prabang của quân đội Đại Việt.
Ở đó tên khổng lồ khí với khả năng bao quát chiến trường và liên tục ném các khối đất đá có kích thước không hề nhỏ tí nào về phía cậu đã khiến cho Thuốc Nổ chống đỡ cực kỳ vất vả. Hắn bị ảnh hưởng bởi Độ Trễ trong giây phút quyết định nên rơi thẳng từ trên trời xuống, ai ngờ vẫn còn sống sót.
Cậu ngược lại, chẳng sợ gì một tên khổng lồ khí ở trong trạm vũ trụ này. Thứ nhất là chiều cao mỗi tầng ở đây đều quá nhỏ, chẳng hề có nơi nào phù hợp để chiến đấu bằng người khổng lồ khí. Thứ hai là nếu tên họ Thạch kia chưa bị điên, muốn đồng quy vu tận thì sẽ không gọi cái thứ có thể phá nát kết cấu nơi này ra. Dù sao họ cũng đang lơ lửng ở độ cao vài chục ngàn cây số, ngay trong không gian.
Tuy vậy ai mà biết tên này ngoài kỹ năng đó còn sở hữu thứ quái dị gì khác nữa không. Cẩn tắc vô áy náy, Thuốc Nổ phóng luôn thanh kiếm đang cầm trên tay vào hai tên đang chắn góc di chuyển của cậu bên hướng tay phải. Một tên trong số đó kịp phản xạ né ra trong gang tấc, tên kia đứng phía sau bị rơi vào điểm mù, nhất kiếm xuyên qua bả vai rồi găm thẳng vào vách tường.
Thuốc Nổ chẳng có thời gian mà kinh ngạc về độ sắc bén của mấy thanh kiếm này, cậu ỷ vào con đường máu vừa được mở, lao thẳng vào tên Thạch công tử phía xa. Quả nhiên hắn chẳng có ý định biến hóa mà đang đưa một cái nỏ sắt ra ngay chính diện hướng cậu xông lên. Miệng hắn há to hết cỡ, hét ra một tiếng như binh lính ngoài trận tiền trước khi xung phong. Tiếng kêu này làm cho Thuốc Nổ ù cả tai nhưng chắc chắn nó không to bằng tiếng cậu đã nghe khi trước lúc ở Luang Prabang.
Thuốc Nổ tính toán tới giây cuối cùng hắn bóp cò mới lách đầu ra tránh. Mũi tên liền bắn hụt vào một cái ống dẫn kim loại phía sau vang lên một tiếng bang rất lớn. Thuốc Nổ thấy Thạch công tử vẫn còn đang giữ nguyên động tác hét thì đấm thẳng vào mặt hắn ta một cái. Đoạn cậu rút luôn thanh kiếm đang giắt ngang hông của hắn mà phạt đứt ngang hông cả hai kẻ đứng phía sau.
Lúc này, cậu đã thoát ra được một cái hành lang lớn, phía cuối là dãy máy móc điều khiển chất thành từng hàng, trông như là phòng trung tâm của cái trạm vũ trụ này. Cậu lao về phía đó, không quên tiện tay xoay kiếm đâm về phía Thạch Công Tử. Khác hẳn với da mặt của hắn, kiếm đâm vào trên lưng hắn chỉ vang lên một tiếng kêu trầm đục rồi bị đẩy ngược ra sau mà không thể xuyên qua được.
Thuốc Nổ định bụng giảm chậm chút tốc độ để hạ sát họ Thạch rồi mới tiến lên, chẳng ngờ phản lực từ kiếm khiến cho tốc độ của cậu lại càng thêm nhanh hơn so với lúc trước. Thuốc Nổ vọt vòng phòng điều khiển trung tâm, tay vừa vung một cái, hai tên lính canh ở đó đã gục xuống ngay lập tức. Cậu phát hiện một kẻ mang trang phục với hoa văn và phụ kiện lòe loẹt, khác hẳn với đám người nãy giờ đang ngồi trên cái ghế chính giữa. Cả đám đằng sau đều thét lên:
“Chỉ huy!”
Thuốc Nổ nhận thấy hắn đang đưa tay vào trong túi quần định lấy thứ gì đó, thì ngay lập tức đưa kiếm chặt xuống. Chỉ thấy một cái đầu nòng súng văng leng keng trên mặt đất, tay tên chỉ huy chỉ còn cầm một cái tay cầm súng với nửa cái nòng trơ trọi. Thấy cuối cùng hỏa khí cũng đã xuất hiện, Thuốc Nổ hạ bớt nhịp thở, tăng độ tập trung của cậu lên cao nhất, chuẩn bị khống chế hoặc hạ sát đối phương.
Chẳng ngờ tên chỉ huy lại đưa bàn tay còn lại vào túi bên kia tiếp tục rút ra một vật khác. Thuốc Nổ phản ứng chẳng chậm, lại một lần nữa vung kiếm lên chặt thứ đó. Ai ngờ khi đầu lưỡi kiếm vừa va chạm với thứ kia thì Thuốc Nổ cảm thấy điều bất ổn, vội xoay kiếm chuyển thành một chiêu đập vào bằng sống kiếm.
Phản ứng này nhanh không tả nổi, chính là cậu lý luận từ việc quan sát cách Uông Trực vận động các cơ tay chứ chưa áp dụng vào thực tiễn bao giờ. Dù sao Uông Trực cũng nổi tiếng vì khoái kiếm, cách sử dụng ngón tay và bàn tay của hắn hẳn cũng có chỗ khác người. May mà vừa vận dụng cậu đã thành công.
Đúng như Thuốc Nổ tiên liệu, thứ tên chỉ huy rút ra từ trong túi kia là một quả lựu đạn có kết cấu vô cùng kỳ lạ, Thuốc Nổ mới chỉ thấy lần đầu tiên. Hắn dùng miệng cắn rồi kéo cái chốt an toàn ra ngoài. Đầu cậu phản ứng cấp tốc, xác định vị trí của cậu hiện tại cùng vị trí tương đối của chỉ huy và đám lính xung quanh cùng địa hình.
Thuốc Nổ đạp đồng thời cả tay và chân một cái, mượn lực tường vách và sàn nhà nhảy ra khoảng cách xa rồi tiếp tục một cú nhảy lộn vòng ở tầm thấp, thân người đã che khuất sau một miếng kim loại lớn.
Cậu co cả người lại, hi vọng sẽ cản bớt được lực nổ và bảo vệ các bộ phận quan trọng của cơ thể. Có điều, việc này Thuốc Nổ đã tính toán không biết bao nhiêu lần trên chiến trường nhưng lần này cậu ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không lường được đã tính sai. Xét cho cùng thì cậu hoàn toàn không quen thuộc với vũ khí của những người này.
Tiếng lựu đạn không nổ ra một cái bùm mà vang lên xẹt xẹt, một dòng điện với cường độ rất lớn đã bắn thẳng về tứ phía tạo ra các vệt sáng plasma. Nó không có tính định hướng như ma pháp của tên trung niên Andrey, đồng bạn của Thạch công tử. Tuy nhiên sức phá hoại của nó thì lớn hơn nhiều.
Thuốc Nổ bị đánh văng vào trong vách tường, các xung điện làm hệ thần kinh ngoại biên của cậu gần như tê liệt. Toàn bộ hệ thống máy móc trong phòng tắt đi trong nửa giây đồng hồ rồi ngay lập tức khởi động lại.
Dựa vào ánh sáng mờ mờ từ các đèn tín hiệu, Thuốc Nổ đã thấy người trong phòng toàn bộ bị đánh gục trên mặt đất, cỏ vẻ như ngoài cậu thì chẳng ai giữ vững được ý thức. Từ phía bên ngoài hành lang cũng không có bất kỳ người nào tiến vào nữa. Xem ra đội quân đông đảo ngăn cản cậu ngoài hành lang, bao gồm cả tên Thạch công tử kia cũng đã bị quả lựu đạn đánh gục.
Thuốc Nổ không thể động đây thân người, may mà mắt của cậu không bị mù tạm thời, chỉ đành đưa con ngươi thẫn thờ nhìn quanh. Được tầm vài phút thì từ trong một cái loa phát sóng vang lên tiếng người:
“Phòng chỉ huy Tưởng Giới trạm, báo cáo tình hình đi. Phòng chỉ huy!”
Thuốc Nổ thậm chí còn không thể mở miệng ra chứ đừng nói gì tới việc giả vờ trả lời đầu dây bên kia. Từ trên trần bỗng tụt xuống một quả cầu nhỏ có gắn thấu kính ở chính giữa. Thuốc Nổ đã đập phá không biết bao nhiêu quả cầu như vậy trên đường cậu tiến tới đây nên cậu mạnh dạn dự cảm chúng là một loại camera quan sát để người nơi khác nắm tình hình cụ thể ở bên trong này. Cái camera không xoay chuyển lâu mà trở lại vị trí cũ sau khoảng mười lăm giây.
Tiếp theo chỉ có một khoảng im lặng dường như kéo dài vô tận…
Khoảng hơn ba tiếng đồng hồ sau, bên ngoài mới có tiếng lục đục. Thuốc Nổ đưa mắt ra nhìn thì thấy có hai tên mặc áo trùm màu vàng sáng đi vào trong căn phòng. Bọn chúng không trao đổi với nhau điều gì mà đi xung quanh lần lượt kiểm tra từng người trong phòng, lật qua lật lại. Cuối cùng sau một vòng thì bọn họ mới phát hiện Thuốc Nổ nằm vật vạ đằng sau miếng kim loại kia. Một tên trong đó lên tiếng:
“Tên thức tỉnh từ Thủy Giới này kinh thật, ép đám Giám Sát Giả phải tung ra tới tận con bài tẩy cuối cùng.”
Tên còn lại liền đáp lời:
“Ghê gớm nhất là ngoại trừ một tên Học Viên may mắn còn sống vì không phải là nhân loại, bọn Giám Sát Giả kia đều đã chết sạch. Chỉ mỗi thằng này là không có việc gì.”
Tên kia đang hiệu chỉnh chiếc đồng hồ trên tay, xoay qua xoay lại một lúc, từ đó bỗng hiện lên một hình ảnh lập thể ba chiều, khuôn mặt đúng là Thuốc Nổ. Trong đó cậu đang lau máu tươi bám trên tay của mình, không biết là được ghi lại vào lúc nào. Tên đeo đồng hồ nói giọng mừng rỡ:
“Này, không phải Tưởng đại nhân luôn tìm kiếm kẻ đã giết hại cháu trai của ngài ấy sao? Quả là đi mòn giày sắt không tìm được mà tới khi bắt gặp thì lại chẳng tốn mấy công phu. Bọn tử sĩ kia đã làm hết mọi chuyện cho chúng ta rồi. Đợt này hẳn là lập công lớn.”
“Không phải chứ, thật là hắn à. Hắn trông trẻ hơn so với ta dự đoán đấy.”
“Chuyện đó ai mà quan tâm, mau trói hắn lại rồi về lĩnh thưởng thôi. Đã lâu lắm rồi ta không có một bữa ăn có rau củ đàng hoàng, toàn phải ăn thức ăn tổng hợp, chuyến này đi săn quái thú vũ trụ với bên Quân Đoàn chẳng được tích sự gì. May mà trở về có được cá lớn.”
Hai tên kia hì hụi trói Thuốc Nổ lại rồi đem cậu vòng qua rất nhiều dãy hành lang ở khu vực này. Thuốc Nổ chứng kiến tận mắt mới thấy được độ lớn kinh khủng của cái trạm vũ trụ cậu đang ở, hoàn toàn có thể ngang ngửa với bốn, năm cái Mẫu Hạm Liên Bang ghép lại với nhau. Cuối cùng thì bọn họ cũng lôi được cậu ra một cái cảng đáp phi thuyền rồi kéo cậu lên chiếc duy nhất đang đậu ở đó.
Phi thuyền này có kích thước ngang với tàu vận tải của Liên Bang nhưng kiểu dáng thon gọn hơn rất nhiều, bốn phía xung quanh được gắn rất nhiều miếng kim loại chẳng biết có tác dụng chi. Thuốc Nổ quan sát kỹ chỉ thấy trên các miếng kim loại này lưu giữ đầy các dấu vết va chạm, chứng tỏ con thuyền này thường xuyên phải di chuyển trong khu vực có địa hình hẹp.
Con tàu khởi động động cơ và cất cánh. Thuốc Nổ hoàn toàn ngạc nhiên khi bọn họ không hề duy trì tên lửa đẩy của con tàu mà chỉ bật nó lên trong chốc lát rồi ngừng lại, sau đó để con tàu hoàn toàn trôi theo quán tính. Bên ngoài cái trạm vũ trụ và năm hành tinh xoay quanh nó là bóng tối vô biên vô tận.
Ở đây hoàn toàn không có bất kỳ một ánh sao nào, từ đằng xa chỉ quan sát được một quả cầu ánh sáng nhàn nhạt trông như mặt trời của Liên Bang xưa kia. Có điều ánh sáng này đi qua người Thuốc Nổ thì chẳng hề có cảm giác ấm áp gì cả.
Phi thuyền trôi hờ hững, bên ngoài không gian càng lúc càng lạnh hơn. Thuốc Nổ lén quan sát vào bản đồ ba chiều mà hai tên kia đang vừa nhìn ngắm vừa bàn luận điều gì đấy. Khu vực cậu đang ở là một cái khoảng không gian vũ trụ hình khối elip, bên ngoài bị đánh dấu chi chít những chấm màu đỏ, không biết là cái gì.
Bên trong khối elip chỉ có đúng ba ký hiệu lớn và rõ ràng. Trạm vũ trụ Thuốc Nổ vừa rời khỏi nằm ở một trong hai tiêu điểm của khối elip. Tiêu điểm còn lại là một thứ gì đó phát sáng, hẳn là mặt trời không ấm áp mà Thuốc Nổ quan sát được.
Ở chính giữa hai tiêu điểm này, vị trí trung tâm của hình khối elip là một hành tinh nhỏ, theo quỹ đạo nãy giờ của phi thuyền thì nó đang tiến về phía này. Khi lại gần, Thuốc Nổ mới quan sát được hoàn toàn bề mặt bên ngoài của hành tinh này.
Nó hoàn toàn không có gì cả, không có khí quyển, không có sự sống, trên bề mặt chỉ là một màu trắng hơi trong suốt của băng, phủ lên sự chết chóc. Càng sát vào hành tinh này, nhiệt độ bên trong phi thuyền càng lạnh. Hai tên lái tàu của cậu cũng đang nhiệt tình đánh run cầm cập.
Cảnh tượng nơi đây không như kỳ vọng của cậu chút nào. Thế giới của Ngoại Lai Giả trong tưởng tượng của cậu là một thế giới giàu có và văn minh, giao thông tấp nập, khoa học kỹ thuật cực kỳ phát triển.
Thậm chí trước đó cậu còn cho rằng thế giới quá khứ Đại Việt này chỉ là một dạng vật nuôi, một trò chơi giải trí hay gì đó đại loại như vậy mà Ngoại Lai Giả tiến vào để làm nhiệm vụ và gặt hái phần thưởng. Điều này giải thích được lý do tại sao thế giới đó lại cứ biến mất rồi tái xuất hiện sau mỗi hai trăm năm. Chỉ là cái nơi băng giá hoang tàn này lại không giống như thế giới hoàn hảo kia cho lắm.
Phi thuyền trôi dạt lên tới bề mặt của hành tinh này. Sức hút của nó cực kỳ yếu, lại không có khí quyển, phi thuyền tiến tới chẳng có chút khó khăn nào. Thuốc Nổ nheo mắt, thấy rõ được mục tiêu của nó là một cái hố khổng lồ nằm trên mặt đất. Cái hố vừa rộng, vừa sâu, nhìn xuyên vào chỉ có bóng tối vô tận, không nhìn ra đáy ở nơi nào. Cứ tưởng như nó nối thẳng tới địa ngục ở trung tâm của tinh cầu này vậy.
Bóng tối dần dần nuốt chửng tất cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT