Có một thứ gì đó tròn tròn khá nhầy nhụa va vào đầu cậu, sau đó có ánh sáng chiếu hắt.

Thuốc Nổ mở lớn đôi mắt ra nhìn bầu trời. Bầu trời tối đen, thấp thoáng có thể thấy được màu vàng hơi ngả trắng nhạt nhòa của Sunano ở một vài điểm trên cao, trông giống như những vì sao treo lơ lửng thiên không. Cậu nheo mắt lại nhìn những đường viền kim loại quen thuộc in hằn trên bầu trời thì nghe thấy giọng nói thân thiết vang lên, xa xôi giống như từ miền ký ức:

“Alan Hooper, mày có thôi ngay đi được không. Tao đã bảo bao nhiêu lần là chuyền cho tao đi, đừng có sút bậy. Đúng là không thể chịu được, không thể chịu được mà. Tao sẽ báo lại cho ông Hiệu Trưởng mày cố ý sút trúng sinh viên khác trong trường.”

“Thôi đi họ Phạm, ông anh nói nhiều quá đấy, ai bảo thằng đó nằm ngủ ngay gần sân bóng đá chứ, bị sút trúng cũng là do nó thôi, làm sao tôi biết được.”

Cậu hơi nhoài người dậy, thấy đằng sau mình lăn lóc một quả bóng đá dơ hầy, bên cạnh là một quyển sách “Mười vạn câu hỏi vì sao” trên bìa còn in nguyên dấu bùn đất hình tròn. Cậu đang định phủi bớt bụi đất bám trên áo thì đã thấy một người đi tới trước mặt cậu. Đôi chân cô ấy thon dài, làn da trắng hết sức tự nhiên.

Cô ấy mặc một cái chân váy xếp ly màu hồng nhạt và mang giày bông kiểu để đi trong nhà, trước mép mỗi chiếc còn có đôi tai mèo nho nhỏ làm bằng nhựa. Cô gái khẽ vuốt sau váy, ngồi xuống bên cạnh cậu rồi lên tiếng:

“Bạn học à, mình ngồi đây được chứ.”

Thuốc Nổ cũng không để ý việc cô bé làm trước rồi mới hỏi cậu sau, cậu đáp:

“Bạn cứ tự nhiên.”

Cậu đứng lên, tới lấy quyển sách rồi quay lại chỗ ngồi ban nãy. Từ đằng xa, tiếng Alan Hooper vọng lại:

“Pearlie à, cậu thấy tớ đá bóng giỏi không? Nếu hôm nay tớ ghi nhiều bàn nhất thì cậu qua nhà tớ ăn tối nhé. Ba mẹ tớ đều mong muốn gặp lại cậu từ lần trước đại hội gia tộc đấy.”

Cô bé không hề để ý tới Alan Hooper mà chỉ tay vào một bên hông cậu hỏi:

“Mình có thể dùng nó được không?”

Cả hai người chợt nghe thấy một tiếng đằng hắng vang lên, cô bé đỏ cả mặt vội bào chữa thêm mấy lời:

“Mình sắp phải học môn Tinh Tế Thiết Kế nhưng chưa kịp sắm một cái mà dùng.”

Chủ nhân của tiếng đằng hắng vừa rồi – Phạm Quang – đang vừa để lại một tràng cười thâm hiểm vừa nhặt lại trái bóng rồi nhanh chóng chuồn mất. Thuốc Nổ bây giờ mới để ý là bên cạnh chỗ cậu nằm có một cái Kính Tinh Đồ, vì cỏ che hơi cao nên cậu không nhận ra nó ở đó từ lúc bắt đầu. Kính Tinh Đồ khác với kính viễn vọng vì nó không quan sát được hình ảnh thực tế mà là một loại bản đồ sao được tích hợp vào trong ống kinh viễn vọng.

Khi người ta đưa kính về bất kỳ một phương hướng nào ở trên bầu trời thì Kính Tinh Đồ sẽ dựa vào dữ liệu bản đồ sao có sẵn để vẽ ra hình ảnh của các ngôi sao ở vị trí đấy. Kính Tinh Đồ tuy không quan sát được ảnh trong thời gian thực nhưng lại không cần các điều kiện về ánh sáng và tầm nhìn phức tạp như kinh viễn vọng. Nó đặc biệt được người ở Lầu Thấp và Lầu Trung yêu thích.

Thuốc Nổ đưa kính lên cho Pearl Min Lee, giọng không khỏi có chút ấm áp mà chính cậu cũng không nhận ra được:

“Bạn cứ dùng đi, không sao đâu.”

Pearl Min Lee vui vẻ cầm trong tay, ngắm tới say sưa. Thuốc Nổ đã đi lại qua các hành tinh không biết bao nhiêu lần, ngạc nhiên không biết chỉ nhìn từ mặt đất thì có điều gì mà thích thú tới vậy. Cậu thấy Alan Hooper từ đằng xa đang ném trái bóng đập phá xung quanh, càng chẳng hiểu cậu ta nổi cơn khùng điên gì. Chính xác hơn thì cậu vẫn luôn không hiểu được con người. Họ vui buồn hờn giận chỉ vì những điều quá nhỏ nhặt, quá không đáng kể.

Pearl Min Lee đang hỏi cậu một câu vu vơ:

“Bạn tới từ sao Hỏa phải không? Nhà bạn ở đâu vậy?”

Thuốc Nổ hơi sờ sờ nút bấm trên Kính Tinh Đồ, chỉnh vị trí tọa độ, phóng to lên rồi ấn nút xác nhận. Pearl Min Lee một bên đã kinh ngạc cảm thán:

“A, đẹp quá, đây là đâu, có rất nhiều cây xanh nha. Mình rất thích cây xanh nhưng ở nhà ba mẹ mình không cho mình trồng, họ luôn bảo là sẽ ảnh hưởng gì đấy tới chất lượng không khí. Thật là, mấy cái cây nhỏ nhỏ đáng yêu như vậy thì có hại được ai kia chứ.”

Thuốc Nổ mỉm cười:

“Ở trên Kính Tinh Đồ không nhìn thấy được đâu nhưng phần lớn cây ở Quận Centauri Montes này đều là cây giả đấy. Tuy nhiên, với công nghệ hiện đại thì họ đều làm cho chúng nhìn giống như thật vậy. Cây xanh là một nhân tố bất ổn khiến chính phủ không khống chế được tỷ lệ oxy ở mức tối ưu nhất cho cơ thể con người mà luôn bị cao hơn cần thiết một tí, bởi vậy họ mới không trồng cây thật ở Quận.”

Pearl Min Lee phồng má:

“Bạn nói chuyện cứ như là ba mình vậy.”

Thuốc Nổ thì thầm vào tai cô bé:

“Thế bạn có muốn thấy bông hoa lớn nhất ở trên sao Hỏa không?”

“Có thể quan sát trên Kính Tinh Đồ cơ á?”

Thuốc Nổ mỉm cười bí ấn lại chỉnh kinh đi ra một tọa độ khác. Pearl Min Lee sốt ruột:

“Hoa đâu, mình chẳng thấy gì cả.”

Chợt một ánh sáng màu đỏ chớp lên rồi lan ra theo dạng một đường vòng tròn lớn rồi tụ lại ở chính giữa. Pearl Min Lee đã tròn mắt ngạc nhiên rồi:

“Hóa ra không phải hoa thật, mà là ánh sáng đèn làm thành bông hoa. Thật diệu kỳ quá, đây là đâu vậy?”

“Olympus Mons, núi cao nhất của hệ mặt trời, cao gấp ba lần đỉnh Everest ở Mẫu Tinh. Cái tòa nhà cậu nhìn thấy kia chính là dinh thống đốc của sao Hỏa, nằm ở trên tận cùng đỉnh núi. Nó được thiết kế để khi nhìn từ bên trên xuống sẽ trông giống như hoa Aresio đang nở.”

“Mình không biết kia đấy. Đẹp hết ý, được tới đó một lần thì tốt quá.”

“Khi bạn mở Kính Tinh Đồ ra đưa về phía dinh thống đốc rồi đợi khoảng 30s thì hình ảnh này sẽ luôn xuất hiện. Đấy là vì bản lưu của Kính Tinh Đồ đã mặc định như vậy rồi. Bí mật nho nhỏ của người sao Hỏa chúng mình, bạn đừng nói với ai đấy.”

Hai đứa nhìn nhau, ăn ý mỉm cười. Không khí vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng

Được một lúc thì Thuốc Nổ bỗng lên tiếng:

“Pearl Min Lee, mình rất thích bạn. Bạn hẹn hò với mình nhé?”



Đáp lại là một giọng đàn ông trầm đục và khô khốc:

“Hươu Đỏ, tiến độ nhiệm vụ của cậu tới đâu rồi?”

Chỉ mới trước đó chỗ bên cạnh cậu còn ngồi nàng thơ Pearl Min Lee thì bây giờ đã thay thế bằng một tên sĩ quan bụng phệ, đeo lon Đại Tá, dáng ngồi kênh kiệu, tỏ ra cực kỳ hách dịch. Thuốc Nổ cười mỉm, giọng cân nhắc:

“Nhiệm vụ gì? Chẳng lẽ tôi giết được ông một lần thì không thể giết được lần thứ hai sao hả Đại Tá Vincent?”

“Cậu dám phản bội cấp trên trực tiếp của cậu sao Hươu Đỏ?”

“Chỉ là một con chó của nhà họ Diệp lại có thể ngông nghênh như vậy.”

Thuốc Nổ tặc lưỡi, rút súng lục ra dí thẳng vào đầu ông ta. Có điều cậu chưa kịp bóp cò thì người trước mặt đã lại đổi khác. Đó là một khuôn mặt già dặn, nam tính, mang đầy vẻ lịch thiệp của một quý ông nhưng ẩn trong ánh mắt là sự bí ẩn chết người cùng với bóng tối sâu không lường được. Thuốc Nổ nghiến răng rít ra từng chữ:

“Diệp Quảng Thành!”

“Lưỡi Liềm Đỏ, cậu dám phản bội tôi sao?”

“Ông muốn gì ở tôi nữa? Các người chỉ là đám khốn hèn nhát núp sau màn mà chi phối chiến tranh. Hèn nhát tới nỗi không dám bấm cái nút đó. Chính tôi, tôi mới là người đã bấm nó, quyết định số mạng của một lúc hơn 50 triệu người. Ông chẳng có quyền đòi hỏi gì thêm ở tôi cả.”

“Và giờ tên đồ tể chiến tranh lại muốn có được chính nghĩa ở trong lòng mình cơ đấy, Lưỡi Liềm Đỏ à? Thật mỉa mai làm sao. Chỉ cần ngươi vấy máu một ngày thì sẽ không bao giờ có đường quay lại nữa. Chính nghĩa chỉ giành cho con nít thôi, một khi ngươi bước qua giới hạn trưởng thành đó, lòng ngươi sẽ không bao giờ còn chính nghĩa nữa.”

“Cút đi!”

“Hãy nhớ lấy Lưỡi Liềm Đỏ, chỉ cần một ngày ngươi còn sống, ngươi sẽ mãi mãi là nô lệ của Diệp gia. Cho tới hàng trăm, hàng ngàn, hàng triệu năm sau, chỉ cần mũi ngươi vẫn còn thở, sự thật ấy sẽ không bao giờ thay đổi. Cứ chờ mà xem…”

Thuốc Nổ mở mắt ra bừng tỉnh, hóa ra chỉ là một giấc mơ. Dưới đùi cậu đang vang lên tiếng thở đều đều của Quỷ Nhỏ. Khi cậu thức dậy, trán con bé nhăn nhăn lại, quay lưng một cái đổi tư thế thoải mái, miệng còn lẩm bẩm cái gì đó mà cậu cũng chẳng nghe rõ. Ở phía đối diện, Nhạc Phi Tiếu cười nhẹ nhàng, hỏi cậu:

“Trần huynh đệ mơ thấy ác mộng à?”

Thuốc Nổ vẫn còn đang nghĩ tới Pearlie và Phạm Quang ở trong giấc mơ. Cậu đã nhờ mấy phương thế lực ở trên đỉnh Thần Sơn điều tra giúp tin tức, nhưng chỉ có mỗi cái tên và chút ít miêu tả của cậu thì cũng không có hi vọng gì nhiều giữa biển người mênh mông như vậy. Có điều, thái độ kỳ quặc của tên thái giám họ Uông khi cậu miêu tả hai người kia vẫn khiến Thuốc Nổ phải cảnh giác. Cậu không trả lời Nhạc Phi Tiếu mà đưa ra một vấn đề khác:

“Chúng ta tới đâu rồi?”

“Cậu ngủ cũng chưa được bao lâu, chúng ta mới tới Văn Bàn, lát nữa ra tới Sông Cái thì có thể rẽ lên phía Tây Bắc, đi dọc con sông mà tiến vào Vân Nam. Từ đó mà đi ngược lên đất Thổ Phồn.”

Thuốc Nổ mở bọc hành lý ra, lấy từ dưới đáy lên một cái gói nhỏ. Bên trong gói có một ít giấy dày và vụn lá cây. Cậu trải tờ giấy ra, rắc vụn lá cây lên trên giấy. Vụn lá đã gần hết, khi cậu gắng sức dốc cả tới đáy thì cũng chưa được một lượng bằng với cái móng tay. Thuốc Nổ thở ra một hơi bực dọc, gom tất cả lại đổ vào trong gói. Trời bên ngoài đang có mưa rơi, đường đi sình lầy, xe ngựa cứ một chốc là lại phải đổi hướng, tốc độ nhanh chậm thất thường.

Nhạc Phi Tiếu ngó ra ngoài cửa sổ, thấy họ không chỉ có một mình mà còn một đám người già trẻ lớn bé đủ mọi lứa tuổi đang mặc áo mưa rơm, đội nón rơm rộng vành mà đi trên đường. Hắn chép miệng than:

“Năm nay lũ lụt sạt lở hay sao mà dân tình đi chạy nạn nhiều như thế. Bình thường lũ lớn đều vào mùa hè. Băng tuyết tan nhiều ở trên các đỉnh núi khiến nước sông cũng dâng cao lên theo. Ai ngờ năm nay ngay cả mùa đông ông trời cũng không tha nữa, thật là khổ cho dân tình.”

Cứ mỗi lần đi qua một nhóm nạn dân thì hắn lại gọi họ lại, phát cho một ít bánh mì, lương khô nên mọi người đều cảm ơn, ca tụng hắn rối rít. Đi qua tới tốp thứ tư thì Thuốc Nổ đã nhíu mày, nhân ra có điều chi bất ổn nơi đây. Cậu cũng mặc kệ tên gàn dở họ Nhạc mà bắt đầu hỏi han tình hình:

“Lão bá, có chuyện gì mà dân tị nạn đông thế? Nếu đi tránh lũ thì sao không chạy xa ra khỏi các con sông mà lại tiến về phía bờ sông là duyên cớ thế nào?”

Lão già này không mặc trang phục giống người ở miền xuôi, Thuốc Nổ đoán chắc là một sắc dân thiểu số nào đó ở vùng núi phía Tây Bắc của Đại Việt. Lão lưng đã còng hết, đi bộ rất chậm, thế là Nhạc Phi Tiếu chủ động đề nghị chở lão đi một đoạn đường. Lão khó nhọc đáp lại, miệng vẫn thở hổn hển từng hơi:

“Cảm ơn hai cậu. Nào có tránh lũ, tránh lụt gì. Ôi giàng ơi là Giàng, phương Bắc đang tập trung người ngựa ở biên giới mà dấy động can qua. Chẳng biết Giàng đã cho phép chưa nhưng chúng nó ngông nghênh lắm, chặn nguyên lại cả một đoạn núi rừng dài vô biên vô tận. Bao nhiêu con cháu của Giàng đi ngang qua đều bị chúng bắt lại cả. Chúng ta đều phải trốn xuống dưới xuôi hết, không thì bọn giặc nó tới thì tất cả chỉ có mà về với Giàng.”

Nhờ đi với quân viễn chinh Lê Đình Ngạn lúc trước, Thuốc Nổ biết một số người ở xứ Bồn Man vẫn có thói quen gọi trời là ông Giàng, có điều không ngờ ở phía thượng du miền Tây Bắc này vẫn gặp được. Chỉ là nghe lão kể thế thì tình hình đúng là không xong. Minh Triều đang lập doanh trại mà tổng động viên binh lính ở sát biên giới, tất chẳng bao lâu chúng sẽ nhe nanh múa vuốt mà xâm lược Đại Việt.

Thuốc Nổ áng chừng đợt này tất có liên hệ trực tiếp với tình hình quân đội Đại Việt ở Lão Qua khi trước. Dù cậu không trực tiếp chứng kiến kết quả của trận đánh đó nhưng ở thời điểm cậu rời khỏi chiến trường, đội hình quân Đại Việt đã xáo trộn, lộn xộn lắm rồi, e là chẳng cách nào chống lại nếu quân thủ thành tràn ra công kích.

Nhạc Phi Tiếu một bên đang mở miệng nhại lại giọng của lão:

“Ôi ông Giàng của tôi ơi. Thế mấy ông Giàng định đi lánh nạn ở chỗ nào? Có được đảm bảo an toàn chăng? Kế hoạch tương lai ra làm sao?”

Thuốc Nổ đoán chắc Nhạc Phi Tiếu định giới thiệu bọn họ lên đỉnh Thần Sơn mà trú chân tạm. Có điều cậu thấy đây cũng chưa chắc đã là ý hay. Thần Sơn khí hậu khắc nghiệt, lương thực khan hiếm, nếu một lúc mà tự nhiên chứa thêm quá nhiều người, chỉ e không có lợi mà chỉ càng thêm có hại cho cả hai bên mà thôi. Lão già kia thì trả lời:

“Không, không phải ông Giàng. Ông Giàng vẫn ở trên đó, không có đi đâu cả. Chạy là nạn dân chúng tôi thôi. Triều đình dưới xuôi đã thông cáo cả rồi. Họ đang lập tiền đồn ở Thu Vật, quân chủ lực cũng đóng ở đó cả. Nạn dân cũng được lệnh là đốt cháy hết ruộng nương nhà cửa rồi di chuyển về, sẽ được chỉ định cho nơi ở mới.”

Thuốc Nổ và Nhạc Phi Tiếu nhìn nhau trao đổi ánh mắt. Đường lên Vân Nam bây giờ đã bị chặn rồi. Nếu khi trước họ đi cùng với tên họ Uông của Tây Xưởng thì còn hi vọng có thể đi qua được chứ không có người bảo lãnh mà đi tìm cách xông qua cả một đội quân thì thật không dễ dàng. Nhạc Phi Tiếu kiên quyết:

“Chúng ta có thể giả trang làm lính đại Minh rồi tiềm hành đi qua. Cả một dãy doanh trại lớn thế, họ Nhạc ta cũng không tin là người Phương Bắc có thể canh phòng cẩn mật mà không lộ sơ hở nào.”

Thuốc Nổ đang cân nhắc việc này. Nếu chỉ có hai người cậu và Nhạc Phi Tiếu thì thật ra cũng chẳng có vấn đề gì. Chỉ là đám người Đoàn Tinh Hà, Uông thái giám không biết vì lý do gì cứ bất chấp bắt cậu dẫn Quỷ Nhỏ đi theo. Nhạc Phi Tiếu đi với cậu không chỉ là người dẫn đường mà sợ còn là người giám sát hành động của cậu nữa. Chẳng biết bọn họ lấy đâu ra tự tin như thế, cho rằng nếu có tình huống bất ngờ thì Nhạc Phi Tiếu có đủ sức chế ngự được cậu.

Thực ra ở Thần Sơn lâu ngày, Thuốc Nổ nhận ra được đám người Đoàn Tinh Hà tuy cũng có chút tiểu yêu thích đối với Quỷ Nhỏ nhưng chỉ cần liên quan tới thiên hạ đại sự thì họ chắc chắn sẽ không do dự mà đem Quỷ Nhỏ ra làm con tốt thí mạng. Duy mỗi Tửu Lão mới là thực lòng quan tâm tới con bé.

Nếu nói về vô tình thì cậu cũng chưa chắc tốt đẹp hơn đám người kia là bao. Có điều điểm khác là thiên hạ đại sự trong mắt cậu còn chẳng bằng cái rắm, cậu chẳng quan tâm chút nào. Lão già miền núi lúc này thì đang sợ hãi mà ngăn cản Nhạc Phi Tiếu:

“Ôi Giàng nước ơi, không có được đâu! Lần này người phương Bắc có được thần tiên trên trời giúp sức. Không có ai đi qua được họ cả. Nhiều thanh niên trong bản cũng nhiệt huyết như các cậu vậy, không nghe lời của bọn tôi. Kết quả là còn chưa tới được doanh trại đã bị bắt hết cả lũ đem ra chém đầu, ôi Giàng, đáng sợ lắm!”

Có một tiếng rắc nhỏ vang lên. Thuốc Nổ, lão già và tên đánh xe quay lại nhìn đã thấy Nhạc Phi Tiếu bóp vỡ mất một miếng gỗ ở trên cửa sổ của xe ngựa. Vụn gỗ còn rơi và bay lả tả ở trong không khí. Thuốc Nổ chưa từng thấy Nhạc Phi Tiếu đưa ra vẻ mặt căm thù như vậy bao giờ. Cậu đập lên vai hắn một cái, nhìn chằm chằm cho tới khi hắn bình tĩnh lại rồi mới hỏi han:

“Cậu có thù oán gì với Ngoại Lai Giả hả?”

Hắn thở ra một hơi, nhọc nhằn đáp lại Thuốc Nổ:

“Cũng chẳng có điều gì quan trọng, Trần huynh đệ không nên để tâm làm chi.”

Thuốc Nổ không có ý định bỏ tay ra khỏi vai Nhạc Phi Tiếu, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào hắn. Cuối cùng, hắn phải đầu hàng mà nói chậm rãi:

“Làng ta ở vốn là một cái làng quê nghèo nằm ở sát bờ biển, sống bám vào nghề chài lưới mà kiếm dăm cọc ba đồng. Năm ấy, ta mới tròn hai mươi, lòng trai nhiệt huyết, quyết tâm phải làm lụng chăm chỉ, oanh oanh liệt liệt mà thay đổi bộ mặt của xóm làng. Có một đêm, trời mưa bão lớn, ta vật lộn trên lằn ranh sống chết mà liều mình ra khơi.

Quả nhiên, hôm đó quăng được một mẻ lưới lớn, chia ra cho mọi người thì cả làng nửa tháng cũng khỏi cần lo nghĩ tới cái ăn. Chỉ là sóng đánh lớn quá, ta bị trôi dạt đi rất xa, phải tới hơn hai ngày sau mới lần mò được trở về tới làng.”

“Ta trở lại tới đầu bãi đá thì thấy máu vương vãi khắp nơi. Lúc đó ta cũng chẳng nghĩ gì nhiều, cứ cho là ai đó xử lý cá, không làm sạch mà cứ để như vậy.”

“Ta háo hức về trong làng thì… Hỡi ôi… Người chết ngổn ngang, thây chất lại thành một đống ở cái sân chính giữa. Ở gần ngay phía trước chính là cha mẹ của ta, cả hai đều da mặt tím tái, không còn hơi thở nữa”

Nói tới đây thì Nhạc Phi Tiếu đã ứa nước mắt:

“Ngay cả đứa trẻ mới sinh ra của Quy lão đầu hàng xóm ta chúng cũng không tha. Trước khi ta đi, họ còn nhờ ta đặt tên cho đứa bé, bảo rằng được ta đặt thì nó sẽ gặp nhiều may mắn trong đời. Ai dè mới qua hai hôm, vậy mà đã âm dương cách biệt.”

Nhạc Phi Tiếu nghiến răng thống hận:

“Thủ phạm chính là hai tên ngoại lai giả áo đen, một kẻ tên là Hiểu Phong, một kẻ tên là Tưởng Phí. Ta còn nghe bọn chúng nói là đã giết xong vài làng ở quanh đây, tính toán thời gian chuẩn bị kịp đi về phương Bắc. Ta giận đến điên người nhưng vẫn giữ được lý trí, biết lúc đó mình xông ra thì chắc chắn không có ai trả thù cho dân làng. Nhưng cậu có biết ta nghe được điều gì không?”

Nhạc Phi Tiếu im lặng một lát, rút cuộc cũng hoàn thành câu chuyện:

“Bọn chúng giết người chẳng phải là vì thù oán gì với dân làng mà vì ai đó sẽ thưởng cho bọn chúng một thứ vũ khí nếu như chúng giết đủ số lượng người ở đây đấy. Là đủ số đấy cậu có hiểu không. Tức là bất kể ai cũng được, mạng sống của bọn họ chẳng hề có một phân ý nghĩa gì với chúng, những con quỷ đó. Chúng không xứng đáng được tồn tại trên thế gian. Ta vốn chẳng hề yêu thích võ công nhưng sau lần đó đã ngàn dặm xa xôi mà lên Thần Sơn đỉnh, quỳ suốt ba ngày ba đêm mới được sư phụ thu nhận. Mạng sống này của ta, đáng lý ra đã phải chết từ mười năm trước rồi, ta sống chỉ còn có một mục đích duy nhất là báo thù.”

Thuốc Nổ bỏ vai cậu ta ra khẽ thở dài. Không ngờ sau lưng một con người lắm miệng, gàn dở như cậu ta lại là một câu chuyện bi thương như vậy. Cậu nhìn bộ quần áo thư sinh và nhớ khuôn mặt lúc nào cũng cười cười của Nhạc Phi Tiếu thì chỉ nghĩ chắc là cậu ta đã chôn giấu thân phận người ngư dân đánh cá năm xưa vào chỗ sâu nhất ở trong tiềm thức của mình rồi. Cậu cũng không kể lại chuyện mình đã giết một kẻ tên là Tưởng Phí trước đây.

Dù sao thì mỗi người ai cũng có một động lực để sống. Cậu ta bây giờ cũng đã là rất tốt rồi, nói ra ai biết cậu ta có thể biến thành cái dạng cực đoan gì được chứ. Có lẽ cậu ta xung phong đi chuyến này cũng có một phần nguyên nhân rất lớn là do quá khứ gây nên.

Thuốc Nổ thấy Nhạc Phi Tiếu đã nhẹ nhõm hơn sau khi nói ra thì quay lại với người đánh xe dặn dò:

“Nếu đường phía Bắc không thông, lại không tìm được họ Uông kia thì chúng ta đành phải đi đường vòng vậy. Trước hết tới Thu Vật để quan sát tình hình đã rồi sẽ tìm lộ tuyến thích hợp nhất sau.”

Lão miền núi kia nghe thấy chiếc xe ngựa sẽ đi về phía điểm tập kết của nạn dân thì tỏ ra vui mừng phấn khích. Thuốc Nổ nhìn lão, lại nhìn dòng người lúc nhúc đang di chuyển trong mưa phía xa. Cậu đắn đo không biết mình có nên can thiệp vào cuộc chiến này hay không nữa. Những lời của Diệp Quảng Thành năm xưa vẫn còn văng vẳng trong tai của cậu:

“Ngươi là tên đồ tể chiến tranh đã vấy máu hàng trăm triệu người. Rất nhiều người có thể, nhưng trong đó sẽ không có ngươi, chắc chắn không phải là ngươi. Trong lòng ngươi, không xứng đáng có cái gọi là chính nghĩa!”

Thế giới này, vẫn luôn có cách vận hành của riêng nó. Phải vậy không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play