Thuốc Nổ đang ngồi dưới gốc của một cây thông cổ thụ to lớn. Đây là một góc khuất gió hiếm hoi của đỉnh Thần Sơn, nơi mà các loài thực vật không cần phải mọc chụm lại mới có thể sinh tồn. Thuốc Nổ nhắm mắt, nghiền ngẫm lại những điều mà Đoàn Tinh Hà đã nói với cậu một năm trước.
Đúng vậy, Thuốc Nổ đã ở đỉnh Thần Sơn gần một năm rồi. Tốc độ liên lạc và di chuyển của con người hiện đại là rất nhanh chứ ở thời đại này để đi lại giữa các quốc gia thì một năm đã xem như là tương đối ngắn. Không biết hành trình của Tiểu Hương kia đã tới được đâu rồi, khi nào thì trở về.
Thuốc Nổ bây giờ đã không còn ngạc nhiên như lúc cậu nghe thấy cái tên Quỷ Vô Sầu lần đầu tiên nữa. Đó chỉ là tên của một kẻ thấp lùn với võ công tương đối quỷ dị ở trong giấc mơ của cậu, không ngờ hắn lại là tồn tại chân chân thật thật ở trong thời đại này. Thuốc Nổ đã đối chiếu không ít điều với Đoàn Tinh Hà. Tuy Đoàn Tinh Hà cũng chưa từng gặp kẻ có tên Quỷ Vô Sầu này bao giờ nhưng những gì ông ta biết về hắn thì hoàn toàn trùng khớp với những gì xuất hiện ở trong giấc mơ.
Lúc Thuốc Nổ còn ở Liên Bang, cậu cũng chưa được tiếp xúc với thế giới của võ công, hơn nữa những gì nhớ được lúc tỉnh dậy thì cũng tương đối mơ hồ nên cậu không đánh giá được chính xác võ công của Quỷ Vô Sầu và bọn năm người Ngũ Quái ở mức độ nào. Có điều, lão có thể một người chọi lại năm thì võ công chắc cũng không thể nào quá yếu. Người để lại ấn tượng lớn nhất cho Thuốc Nổ lại là tên có hình dáng giống hệt Quỷ Vô Sầu xuất hiện ở về sau này.
Cậu cho rằng đó không phải là Quỷ Vô Sầu mà là một người khác. Cái này không biết có phải là do trực giác, hay là vì những quan điểm của Ngũ Quái Tứ Gia ở trong giấc mơ đã ảnh hưởng lớn tới phán đoán và suy luận của cậu.
Tuy nhiên cậu có thể chắc chắn một điều võ công của tên đó là cực kỳ, cực kỳ khủng khiếp, kể cả có là so với các cao thủ ở trong thời đại này. Một người có thể làm cho mưa rơi ngoài trời trở thành tuyết thì ngay cả Đoàn Tinh Hà, Nguyễn Phi Báo hay Tửu Lão cũng chưa hề nghe qua bao giờ. Thuốc Nổ cũng không kể cho họ nghe chuyện giấc mơ của cậu. Dù sao cậu cũng không có bất kỳ một bằng chứng nào cả, nói ra mơ mơ hồ hồ như vậy chỉ khiến cho họ đánh mất lòng tin thôi.
Thuốc Nổ chợt thấy đầu gối hơi nhúc nhích, từ trên đùi phát ra giọng nói của con bé Quỷ Nhỏ:
“Trần thúc, cháu muốn ăn đá bào.”
Miệng con bé trong khi ngủ chảy cả nước miếng. Không hiểu sao con bé này càng ngày càng tỏ ra ỷ lại vào cậu, giống như một người cha, một người anh lớn ở trong nhà. Thuốc Nổ chỉ biết tìm cách lãnh đạm với con bé hơn mà thôi. Mục đích cuối cùng khiến cho cuộc hành trình của cậu đã định trước là sẽ vô cùng cô độc, không ai có thể đồng hành cùng cậu trên con đường này. Quan hệ càng sâu thì về sau chỉ càng thêm đau khổ mà thôi.
Bỗng từ phía trước xuất hiện một gã theo phong cách thư sinh. Khuôn mặt hơi già dặn lại không hợp với bộ trang phục của gã. Gã chính là người còn lại cuối cùng ở trong gian phòng khách lúc Thuốc Nổ được đám Thần Sơn chưởng môn tiếp đón lần đầu tiên.
Ở chung lâu ngày Thuốc Nổ cũng đã biết gã họ Nhạc, tên Phi Tiếu là đệ tử thứ sáu của Nguyễn Phi Báo, tính tình cũng tốt bụng, có điều hơi gàn dở. Gã đang vừa ngậm một thứ gì đó giống như kẹo hồ lô vừa nói chuyện với Thuốc Nổ, khuôn mặt cau có:
“Mới đó đã lại lập đông, tuyết năm nay rơi dày hơn mọi năm, cảnh quan rất đẹp. Ta định xuống dưới cái thôn nhỏ, cùng với đám nhóc, nặn vài bức tượng tuyết đem về cho chú cháu ngươi chơi. Ai dè bị tên Địa Nhị khốn kiếp kia ngăn cản, quả là nhàm chán tới cực điểm.”
“A có tượng tuyết, ở đâu, ở đâu thế ạ” – Con bé Quỷ Nhỏ bỗng bừng tỉnh, ra vẻ thích thú.
“Tượng bị tên gian ác Địa Nhị kia ăn vào bụng cả rồi.”
Thuốc Nổ thấy Nhạc Phi Tiếu trợn mắt nói dối với con nít thì không khỏi phì cười. Cậu vuốt vuốt mấy lọn tuyết trắng ở trên đỉnh đầu, nói giọng từ tốn:
“Chỉ e là sáng nay cậu luyện công chưa đủ, Địa Nhị thấy vậy tức giận nên mới không kéo Thần Chu mà cho cậu xuống núi thôi.”
Nhạc Phi Tiếu tỏ ra không phục đáp lớn:
“Hừ, hắn thì có gì ghê gớm chứ. Chẳng qua bái vào môn hạ của sư bá sớm hơn ta mười năm, mỗi ngày chăm luyện võ công hơn ta vài tiếng. Vậy mà mỗi lần tỷ thí trong nội môn đều bị nhị sư huynh của ta đè đầu ra mà đánh. Rõ ràng là hắn thua mà trong lòng còn uất ức, thấy ta tuổi nhỏ dễ bắt nạt nên mới lấy lông gà làm lệnh tiễn mà tỏ vẻ oai phong đấy thôi. Hừ hừ, thử cho ta thêm dăm ba năm nữa mà xem, ta không đánh hắn kêu cha gọi mẹ thì tên ta không phải là Tiếu.”
“Tên ngươi vốn là Phi Tiếu đấy có được hay chưa” – Thuốc Nổ rủa một câu trong lòng, miệng nói tiếp:
“Hôm nay dù sao ngươi cũng không có việc gì, hãy ra rèn luyện võ công với ta một lát. Sư phụ ngươi thấy tất vui mừng, không chừng sẽ bảo Địa Nhị một câu mà thả ngươi xuống núi.”
“Cái tên Trần tiểu tử láo toét nhà ngươi. Họ Nhạc ta bình sinh chưa thấy tên nào học võ công quái đản như ngươi vậy. Rõ ràng là ngươi không có nội công nhưng học tập kiếm pháp căn bản từ Hồ Sư Huynh còn nhanh hơn tất cả các huynh đệ dưới trướng của tam sư thúc năm đó. Còn đấu với ta thì khỏi phải nói, ta dạy ngươi cách vận khí tới đâu thì ngươi đã khắc chế được ta tới đấy. Ta cũng không muốn tự tìm ngược, sau này tốt nhất ngươi nên tìm tiểu Quỷ Nhỏ này mà luận bàn.”
Quỷ Nhỏ thè lưỡi ra làm cái biểu tình phản đối. Thuốc Nổ cũng không biết nói gì. Mới lúc đầu cậu lên núi, Nhạc Phi Tiếu rõ ràng là đã thiếu hơi người lạ quá lâu ngày nên mới bám riết lấy cậu, trò chuyện đủ điều, sau đó bắt đầu động tay động chân tỷ thí. Thuốc Nổ chẳng mấy khi có dịp được tỷ đấu một cách hữu nghị như vậy nên cũng chú tâm luyện tập mà không sử dụng mớ vũ khí nóng nguy hiểm cậu đem theo.
Kiếm thuật của thời đại này rất có giá trị, mang tính tham khảo lớn để giúp cậu hoàn thiện khả năng sử dụng kiếm của mình. Tuy nói, kiếm thuật chưa chắc đã đem lại ích lợi gì cho cậu ở Liên Bang nhưng con đường trước mắt cậu cũng không biết sẽ đi tới nơi nào, học thêm một loại kỹ thuật là thêm một con đường bảo mệnh.
Đối chiến với Nhạc Phi Tiếu thì hoàn toàn là do cậu cảm thấy thú vị muốn thử thách bản thân mình mà ra thôi. Dù sao thì với độ tuổi và trải nghiệm của cậu, không có quá nhiều thứ đủ mới lạ để khiến cho cậu có thể cảm thấy hứng thú. Thuốc Nổ đối phó với Nhạc Phi Tiếu lúc đầu rất vất vả.
Nhạc Phi Tiếu cũng không phải là Lê Đình Ngạn hay đồ Viễn, những kẻ đã rời khỏi Thần Sơn đi làm những công việc riêng của mình từ rất lâu rồi, mà hắn là đường đường chính chính cao thủ quanh năm tập luyện ở trên Thần Sơn. Không có vũ khí nóng thì Thuốc Nổ hoàn toàn bị hắn áp chế, thua tới lên bờ xuống ruộng khiến cho Nhạc Phi Tiếu cực kỳ đắc ý.
Dần dần, Thuốc Nổ dựa vào các đường vận hành kinh mạch của đối phương mà chuyên sáng tạo ra một pháp môn tương ứng gọi là Đoản Mạch Chỉ. Nguyên lý của Đoản Mạch Chỉ hoàn toàn là dựa vào đối phó với người có võ công mà sáng tạo ra, chủ yếu theo lối tối ưu hóa biện pháp đánh rắn bảy tấc, sang sông chặn dòng, chính là lợi dụng sức đàn hồi của cơ thể con người, dùng động năng lớn trong thời gian ngắn để chẹt dòng vận chuyển khí của đối phương ở lúc quyết định.
Nó hơi giống với điểm huyệt nhưng điểm huyệt là dựa trên nội công, vị trí huyệt đạo là xác định, còn Đoản Mạch Chỉ thì người không có nội công vẫn làm được và vị trí thì hoàn toàn tùy vào tình huống đối phương lúc đó. Song phải hiểu rất rõ cấu tạo cơ thể người ở thời đại này cũng như có sức mạnh không tệ thì mới có thể làm được. Đoản Mạch Chỉ, ngược lại, hoàn toàn vô dụng với người ở Liên Bang vì cơ thể họ vốn chẳng hề có cấu tạo các đường mạch khí.
Thuốc Nổ thử nghiệm với Nhạc Phi Tiếu thì càng lúc càng thuần thục, tới bây giờ đã là bách phát bách trúng. Họ Nhạc lúc đầu còn có thể chống đỡ một hai nhưng về sau, lần nhẹ thì là cơ thể đuối sức không thể phát lực, lần nặng thì phun ra vài ngụm máu dẫn tới nội thương, thế là hắn tránh Thuốc Nổ như tránh tà, không dám đối đầu với cậu nữa.
Thuốc Nổ chưa thử nghiệm nó với đám người chưởng môn và Tửu Lão song cậu cũng đoán là Đoản Mạch Chỉ chưa chắc có hiệu quả bao nhiêu. Với võ công thông thần của họ thì chưa kịp tiếp cận, có khi cậu đã bị kiếm khí bắn thành cái sàng rồi, vẫn là dùng vũ khí nóng thì tốt hơn.
Tửu Lão đã từng nhận xét Đoản Mạch Chỉ của cậu rất sáng tạo, mở ra một hướng đi mới cho chi lưu ngoại công của Thần Sơn. Tuy nhiên, tính ứng dụng thực tế của nó cũng không quá cao.
Cao thủ hoàn toàn có thể dùng điểm huyệt chứ không cần tới Đoản Mạch Chỉ, người có võ công thấp thì một là không tiếp cận được đối phương đủ gần, hai là nhãn quan cũng thấp, chẳng nên sử dụng các biện pháp quá rủi ro cần nhiều tính toán như vậy. Cuối cùng Đoản Mạch Chỉ cũng chỉ phù hợp với mỗi mình cậu.
Thuốc Nổ đang định bàn mấy vấn đề với Nhạc Phi Tiếu thì từ bên dốc núi có hai cái bóng áo đen xuất hiện. Bọn chúng còn đứng xa hơn chục mét mà mùi xú uế nồng nặc như mùi xác thối đã lên tới tận nơi này. Nhìn kỹ lại là hai người đàn ông có gương mặt ghẻ lở đang đội một cái áo trùm màu đen rất lớn ở bên ngoài. Áo trùm của họ không giống như áo trùm của Ngoại Lai Giả mà phần đuôi rất dài, kéo lệch phệch dưới đất, rách ra thành từng miếng tua tủa.
Phía trước mặt áo có vẽ hình một khuôn mặt con chó đang nhe cả hàm răng ra. Tất cả đều được tô bằng mực màu nhưng riêng hàm răng thì lại là răng thật, được đính vào trong áo, chẳng biết là của loài động vật nào nhưng chắc chắn là to hơn răng người, gây ra cảm giác cực kỳ quỷ dị.
Quỷ Nhỏ bịt hai cánh mũi lại, chạy nấp sau lưng Thuốc Nổ ló đầu ra. Hai tên đàn ông giống như không có da miệng vậy, hai hàng răng vàng khè dính vào nhau và đưa hết cả ra ngoài, thỉnh thoảng lại rơi xuống một chút nước dãi. Khi bọn chúng di chuyển thì thân người không nhô lên hạ xuống mà cứ thẳng đều đều như bóng ma lướt đi vậy Tên bên trái đang lên tiếng bằng cái giọng từ từ:
“Thần Sơn!”
Thuốc Nổ đã nhìn thấy cả những sinh vật ghê tởm hơn nữa trong thời kỳ ở Liên Bang nên cậu không có buồn nôn khó chịu gì. Cậu thấy Nhạc Phi Tiếu đang đứng chôn chân im lặng thì chủ động đáp lời:
“Đây đúng là Thần Sơn, không biết hai vị là ai, tới đây có việc gì.”
Họ chưa kịp trả lời thì Nhạc Phi Tiếu đã chạy lên gần sát, miệng liến thoắng:
“Đây không phải là mặt nạ da người chứ, bán ở đâu vậy, trông chơi rất vui nha.”
Thuốc Nổ vừa nghe câu này thì ngay lập tức độ cảnh giác đã vươn lên tới mức cao nhất. Đúng như cậu dự đoán, tên áo đen vừa nói chuyện lúc nãy đã vỗ ngay một chưởng về phía người của Nhạc Phi Tiếu. Chỉ thấy hai tay Nhạc Phi Tiếu hoa lên, làm một động tác xoay vòng thành hình tròn lớn ở trên tay người kia khiến cho lực đạo bị vặn vẹo mà hóa giải bớt một phần. Dù có là vậy, Nhạc Phi Tiếu cũng phải bước lùi về sau bốn năm bước, trước ngực đã nhộn nhạo thành một đoàn.
Cậu ta quay lại nhìn bên này thì tên áo đen còn lại đang đằng hắng giọng:
“Bọn tiểu bối vô tri.”
Hắn nói xong, đang muốn tiến lên làm gì đó với Quỷ Nhỏ thì Thuốc Nổ đã ngay lập tức chặn ngang đường, làm động tác giơ súng lên định bắn hắn. Từ trong tay áo tên kia đã ngay lập tức bay ra một hòn đá rít lên, đánh văng luôn cả cây súng lục ở trên tay cậu ra bờ đá phía xa. Mắt Thuốc Nổ quan sát nhanh như điện chớp thì thấy đó không phải là do tay hắn bắn ra mà là một cái cơ quan nhỏ được lắp đặt ở cẳng tay.
Thuốc Nổ cũng không đi lượm lại súng mà hơi liếc mắt về phía Quỷ Nhỏ, rồi lao thẳng lên giáp lá cà. Lộ số võ công của tên áo đen này cực kỳ quái dị, hoàn toàn khác hẳn với võ học của Thần Sơn. Thuốc Nổ không quen thuộc với chúng nhưng cũng không tới nỗi bị đối phương áp đảo hoàn toàn.
Cậu chủ yếu sử dụng tránh né và phòng thủ, chờ đợi thời cơ. Ở bên kia thì Nhạc Phi Tiếu đã bị đánh không nhìn thấy trời trăng gì nữa, khuôn mặt đỏ nghoét, e là cố thêm tí nữa thì chắc chắn sẽ bắt đầu bị nội thương. Rõ là võ công của hai tên mới tới này cực kỳ đáng gờm.
Thuốc Nổ vừa tung ra một chiêu sơ hở, đang định biến chiêu, thì tên áo đen kia đã bắt được lấy, nhanh chóng tấn công vào huyệt Đản Trung của cậu. Lần này hắn vận động kinh mạch lại trùng hợp theo một đường hết sức quen thuộc.
Thuốc Nổ chẳng suy nghĩ nhiều, kẹp chặt bàn tay mặt của hắn rồi dùng thế gọng kìm tấn công thẳng vào một điểm bên dưới cẳng tay. Tên cao thủ kia nào có biết Đoản Mạch Chỉ là thứ gì, thấy ở đó chẳng có huyệt vị gì quan trọng thì bỏ qua phòng thủ mà tấn công thẳng vào người Thuốc Nổ.
Đây chính là điểm yếu trong nhận thức của người nơi đây. Những thứ như huyệt ở vị trí cố định thì bằng kinh nghiệm lâu đời có thể tìm ra được. Nhưng đó cũng chỉ là kinh nghiệm thôi, chứ không lập thành hệ thống nghiên cứu hẳn hoi, nhân quả rõ ràng. Vậy nên đối với thứ khác, vốn cần biết không chỉ là vị trí mà còn cả thời điểm sử dụng như Đoản Mạch Chỉ thì họ chẳng có ý thức phòng tránh.
Từ tay trái tên áo đen đang đấu với Thuốc Nổ bỗng căng phồng lên một khối u lớn ở trên da như người ta thổi bong bóng. Hắn đang cảm thấy lực đạo trong phát chưởng của mình tự dưng bốc hơi đi đâu hết thì tai đã vang lên một tiếng nổ bốp rất lớn, đoạn giữa tay trái vỡ ra từng mảng máu thịt đan xen. Hắn đau đớn không tả xiết, tay phải nhanh chóng điểm vài cái để ngăn máu chảy, ánh mắt cũng trở nên điên cuồng, chuẩn bị xông lên sống mái với Thuốc Nổ một phen.
Đúng lúc này, từ trong một cái cửa lớn gần đó bước ra một người thấp lùn, trông kỹ lại chính là đại chưởng môn Đoàn Tinh Hà của đỉnh Thần Sơn chứ không ai cả. Đi đằng sau ông ta, Hồ Lâm đang đưa ra một bộ mặt ngạc nhiên. Ông ta nhíu mày quát lớn:
“Tất cả dừng tay.”
Thuốc Nổ chỉ bước lùi lại vài bước để thủ thế nhưng vẫn không có ý định thoát ra khỏi trạng thái chiến đấu. Hai tên áo đen rõ ràng chỉ xem lời nói của Đoàn Tinh Hà như không khí, vẫn xông lên mà định kết thúc Thuốc Nổ cùng Nhạc Phi Tiếu. Lần này tai Thuốc Nổ lại truyền đến tiếng nói của Đoàn Tinh Hà lần nữa:
“Dừng tay”
Thuốc Nổ nghe lời này thì giống y như khi nãy, chẳng có dư uy nào đặc biệt. Vậy mà hai tên áo đen đối diện đã trào máu ra từ cả miệng, mũi và tai, nằm lăn lộn ở trên mặt đất, kêu lên những tiếng rên thống khổ. Đoàn Tinh Hà vỗ vỗ trán một cái, Hồ Lâm đã vội tiến lên bắn vào miệng hai tên áo đen hai viên thuốc nhỏ. Bọn chúng lúc này mới hơi hơi trở lại bình thường, nhưng chưa đứng dậy được mà nằm ở dưới mặt tuyết thở phập phồng.
Đoàn Tinh Hà cũng để mặc hai người kia mà nói với ba người Thuốc Nổ:
“Chúng ta đi ra đón tiếp khách nhân thôi.”
Thuốc Nổ hơi nhăn trán, lòng đã lờ mờ đoán ra được lai lịch của hai tên áo đen quái dị. Khi họ ra tới cái vách đã chỗ Thần Chu thì thấy một người đang nằm trên cái cáng, cơ thể chi chit vết thương. Thuốc Nổ nhìn tầm năm giây mới nhận ra tên thanh niên vạm vỡ thường coi giữ Thần Chu Địa Nhị.
Hắn đang khó nhọc mà cắn một thứ gì đó trông như bánh mì, may mà không có vẻ là nguy hiểm tới tính mạng. Xét vào trạng thái và vị trí các vết thương thì cậu cũng nhận ra bảy tám phần đây là tác phẩm của hai tên áo đen ban nãy, hơn nữa là đánh hội đồng.
Đoàn Tinh Hà lướt qua tên đồ đệ của ông ta, miệng nói vọng qua vách đá:
“Chào mừng chư vị khách quý tới từ phương xa. Đoàn mỗ không kịp tiếp đón, mong chư vị niệm tình mà bỏ quá cho.”
Ông ta nói ra lời này theo văn phong của chữ Hán chứ không phải tiếng Đại Việt. Ở bên kia có hai luồng nội lực thâm hậu đồng thời trả lời:
“Chưởng môn khách khí.”
“Đoàn chưởng môn quá lời rồi.”
Thuốc Nổ vừa loáng thoáng trông thấy người kéo Thần Chu lần này là người phụ nữ tên Tiểu Hương khi trước, thì đã có một cái bóng lướt từ phía bên kia bờ vách bay thẳng sang bên này.
Khoảng cách giữa hai bờ đá cũng phải năm sáu mươi mét, chiều cao hai bên thì hoàn toàn là ngang nhau, lại có lực quán tính rất lớn của không khí bị động năng của dòng thác kéo theo chiều thẳng đứng, vậy mà người kia vẫn có thể sử dụng khinh công mà bay một mạch qua được. Thuốc Nổ bây giờ đã không còn là kẻ mù mờ khi đánh giá về trình độ võ công của người ở thời đại này. Tên vừa sang chắc chắn là một tay cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ.
Khi người này đáp xuống, Thuốc Nổ mới nhìn rõ hắn là nam nhân, mặt tô son và trát một lớp phấn rất dày nên không nhận ra là bao nhiêu tuổi. Hắn đeo áo choàng lớn, nai nịt gọn gàng, vai mang hai miếng giáp lớn hình chữ L, dựng cao lên che hết hai bên cổ, trên đầu đeo một cái mũ rộng vành. Đoàn Tinh Hà tiến lên chào hỏi:
“Từ hơn hai mươi năm trước chia tay ở Hoa Sơn, không biết Uông đại nhân vẫn mạnh giỏi chứ.”
Nam nhân cất tiếng, phát ra một cái giọng eo éo đặc trưng của thái giám:
“Triều chính bận bịu, ta làm một người thân tín của bệ hạ cũng đành dốc hết năng lực ra mà phò tá. Tất nhiên chẳng dễ dàng gì. Nào có như Đoàn chưởng môn đây ở phương Nam, rõ là một tay che trời, triều đình cũng chẳng dám quản đến, thật là làm cho Uông mỗ ngửa mặt lên ước ao.”
“Uông đại nhân nói như vậy, chỉ e là Hồng Đức bệ hạ sẽ có hiểu lầm với Thần Sơn mất.” – Đoàn Tinh Hà cười đáp.
“Ngươi cũng đừng đưa ra trước ta bộ dáng thế ngoại cao nhân đó. Nói đâu ra xa, nhị chưởng môn của ngươi chẳng phải là em trai ruột của một loạn thần tặc tử ở trong triều. Nếu không phải vì sợ thế lực của Thần Sơn lẽ nào An Nam Quốc Vương lại không đem cả chư tướng ra mà bắt hắn về triều hỏi tội?”
“Điều này nói đúng mà cũng không đúng. Uông đại nhân có điều chưa biết, hơn mười năm trước Hồng Đức bệ hạ đã ban chiếu chỉ xá tội cho người kia rồi. Phi Báo bây giờ cũng xem như chỉ là một người dân bình thường của Đại Việt.”
Người họ Uông tỏ vẻ không quan tâm, hắn vung vung tay trả lời:
“Cái này cũng không đến lượt ta quản. Hiện nay công việc của Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ hết sức bận bịu. Tây Xưởng lại vừa mới thành lập, công tác đều hoàn toàn chưa đi vào khuôn khổ định hình. Vậy mà chỉ vì một phong thơ của ngươi gửi tới, ta đã phải từ bỏ cả chức tổng quản của Tây Xưởng, chạy tới cái xứ phương Nam rừng thiêng nước độc này. Nếu như kế hoạch lần này chẳng có tiến triển thì e rằng Uông mỗ sẽ lại phải thỉnh giáo Đoàn chưởng môn đây vài chiêu để thỏa cơn bực tức.
Lúc này Thần Chu mới đi qua được quá nửa khe vực, ở phía đầu thuyền đang đứng hai người, một nhà sư và một đạo sĩ. Nhà sư đang chắp tay niệm phật, nói vọng sang đây:
“A di đà phật, tính tình Uông thí chủ vẫn thẳng thắn như năm nào. Không biết năm xưa, vì sao lúc cùng bần tăng và Niệm Hư đạo huynh đây liên thủ đấu với Tửu Lão, Uông thí chủ lại không được nhiệt tình đến thế?”
Thuốc Nổ hình như thấy được nét đỏ hồng trên gương mặt của người họ Uông, xong khi nhìn kỹ lại chỉ giống như ảo giác. Hắn không nhìn nhà sư mà vẫn tiếp tục chăm chăm vào Đoàn Tinh Hà:
“Ta tìm Đoàn Tinh Hà tỷ thí cũng chẳng liên quan gì đến lão bán rượu kia đi. Các ngươi cũng đừng có nhiều chuyện. Nếu không ta cũng không ngần ngại mà lần lượt lãnh giáo công phu của Thiếu Lâm và Võ Đang.”
Tên đạo trưởng lắc đầu, vẻ mặt không cho là đúng. Đoàn chưởng môn thì đang cười ha hả nói mấy lời sáo rỗng mà xoa dịu hai bên. Khi thuyền lên tới nơi thì Thuốc Nổ mới nhận ra ở bên trong còn một người nữa đang ngồi. Khuôn mặt hắn là kiểu người Mông Cổ điển hình, để râu cằm dài, mặc áo lông và mang mũ lông bệt. Hắn chẳng tỏ ý gì là sẽ nói chuyện với người khác mà mọi người cũng để cho hắn yên không ai hỏi han gì.
Khi Đoàn Tinh Hà giới thiệu Thuốc Nổ với mọi người thì cậu đã tinh ý nhận ra rằng trong ánh mắt của tên họ Uông có điều gì đó không đúng. Hắn đột nhiên ngồi chồm hổm xuống, lấy cái bọc ở đằng sau lưng ra, lục lọi một chặp, moi ra từ trong đó một bức họa vẽ chân dung.
Mọi người nhìn lướt qua xong thì đều kinh ngạc đưa mắt về phía Thuốc Nổ. Tên họ Uông thì đã trợn tròn cả con mắt:
“Hóa ra là ngươi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT