“Chuyện gì đang xảy ra thế này? Hai người có tìm được Marvelrick?” – Vlare Papenhuyzen xuất hiện ở ngay phía đầu phòng chỉ huy. Ông ta lại càng có vẻ vô cùng mệt mỏi sau khi chữa trị cho phu nhân Tereshkova.

Thuốc Nổ kể tóm tắt đại khái những gì đã xảy ra cho Vlare Papenhuyzen.

Lão Kohei bực dọc nói:

“Vlare, người của cậu đã trái lại ý định ban đầu, không tuân theo mệnh lệnh của tôi. Bây giờ nhất định phải làm theo lời tôi thì mới có thể vãn hồi được sự việc này. Những thứ gì họ đem từ nơi chết tiệt đó nhất định phải tiêu hủy đi ngay lập tức. Hai người bọn họ thì phải ở lại bên ngoài Vách Tường trong thời gian đủ dài để đảm bảo họ không gây hại gì cho nền văn minh Namuh. Sau khi đã chứng minh được điều đó rồi, họ có thể trở lại với thế giới bên trong Vách Tường sau.”

Vlare Papenhuyzen không tỏ vẻ tập trung lắm với lời nói của lão Kohei. Ông ta hỏi lại Thuốc Nổ và lão Adam:

“Vậy là hai người đã lấy được một tấm huy hiệu chỉ huy cùng với nửa mảnh áo choàng còn sót lại của Marvelrick Spacehopper?”

Thuốc Nổ gật đầu, lão Kohei bực bội gắt lên:

“Cậu còn đợi cái gì nữa, nhất định phải tiêu hủy nửa tấm áo choàng đó ngay. Để cho an toàn, tôi đề nghị tiêu hủy luôn cả mảnh huy hiệu kia nữa.”

“Không!...” – Vlare Papenhuyzen dứt khoát.

“Tại sao?” – Lão Kohei giận dữ hét.

Đoạn, lão giống như nhận ra điều gì, đưa một ánh mắt không thể tin được mà vừa nhìn vừa nói với Vlare ngủ gật:

“Đúng rồi, nhất định là như vậy! Nhất định là cậu muốn lợi dụng những thứ đó để biến Mirage Spacehopper thành thanh kiếm chống lại nền Cộng Hòa dưới danh nghĩa là báo thù cho đoàn trưởng Marvelrick. Cậu…Cậu… Cậu có biết tính nghiêm trọng của vấn đề này hay không hả?”

Vlare Papenhuyzen lắc đầu:

“Lão nói sai rồi! Chính lão mới không nhận thức được tầm quan trọng của vấn đề. Namuh là Hiến Quốc của trật tự, của lòng đoàn kết mọi con người lại với nhau. Nếu như Namuh được quản lý bởi những kẻ thích làm gì thì làm dưới danh nghĩa ý chí của Mada thì nó sẽ đi về đâu kia chứ…”

“Đi về đâu mà chẳng được!” – Lão Kohei cắt ngang lời của Vlare Papenhuyzen.

“Đúng vậy đấy! Nó đi về đâu mà chẳng được! Cậu vẫn không hiểu sao? Có những người chỉ muốn được tự do làm những điều họ thích, họ chẳng quan tâm tới việc cái xã hội này sẽ đi về đâu. Chỉ cần xã hội này đừng can thiệp vào tự do cá nhân của bọn họ, vậy là đủ rồi! Từ đầu tôi đã không nên tới đây! Từ đầu tôi đã không nên tin tưởng cậu. Chết tiệt!”

Lão nghiến răng nghiến lợi bỏ đi, liên tục lẩm bẩm ở trong miệng:

“Lũ chính trị gia chết tiệt! Lũ chính trị gia chết tiệt!”

Vlare Papenhuyzen cũng không có ý định đuổi theo lão. Trí giả Adam hỏi:

“Tình hình của phu nhân Tereshkova ra sao rồi?”

“Tệ lắm!” – Vlare Papenhuyzen tặc lưỡi.

“Nhất định phải đưa bà ấy tới nơi có điều kiện chăm sóc y tế đàng hoàng, chứ trên con thuyền này hoàn toàn không có đủ trang thiết bị để chữa trị. Tôi chỉ có thể tạm thời sơ cứu và giảm bớt những đau đớn mà bà ấy phải chịu đựng thôi.”

Cả ba người đều rơi vào trầm mặc. Được một lúc thì Vlare Papenhuyzen lại hỏi:

“Hai người cho tôi xem nửa tấm áo trùm đó được không?”

Thuốc Nổ liền lấy nó ra từ bên trong thắt lưng, tiện thể đưa luôn cho Vlare Papenhuyzen tấm huy hiệu kia. Ông ta nhìn qua ngắm lại một lúc, miệng khẳng định chắc chắn:

“Đúng là vật tùy thân của Marvelrick chứ không phải bất kỳ ai khác. Xem ra nếu đúng theo hai người nói, anh ta đã lành ít dữ nhiều…”

Đột nhiên, con tàu của họ rung lên một cái. Cảm giác này đến vô cùng quen thuộc. Vlare Papenhuyzen giật bắn cả mình, quay người nói lớn:

“Lão Kohei!!!”

Khi bọn họ đồng loạt nhìn ra cửa sổ kính của buồng chỉ huy, họ đã thấy khoang cứu hộ ở phần đuôi tàu tự động tách ra, hướng về phía bên ngoài của vùng bong bóng không gian này mà lướt thẳng đi.

“Nhất định là lão cho rằng cả ba chúng ta đã mắc căn bệnh kỳ quái mà lão đã nhắc tới khi trước, bởi vậy, lão mới bỏ đi.”

Vlare Papenhuyzen vội vàng khởi động động cơ của tàu. Động cơ phát ra tiếng kêu ầm ầm rồi cả con tàu vận tải bắt đầu cất cánh:

“Lão bị cái gì vậy chứ? Nếu chỉ với một cái buồng cứu hộ đó, lão làm sao có thể bay về tới tận Vách Tường của Namuh? Mà cứ cho lão bay được về tới đó rồi như thế nào? Làm sao để giải thích với các chỉ huy Quân Đoàn về sự có mặt của người đáng lẽ không còn tồn tại như lão ở bên ngoài Vách Tường? Trong trường hợp tệ nhất…”

Vlare Papenhuyzen hít sâu một hơi:

“Trong trường hợp tệ nhất, nếu như lão bị hạm đội của Cộng Hòa kia phát hiện ra, toàn bộ kế hoạch cứu người của chúng ta sẽ đổ bể hết. Bởi vậy, chúng ta nhất định phải tóm được lão trước khi lão làm ra điều gì ngu ngốc.”

Con tàu của bọn họ tăng tốc truy đuổi theo khoang cứu hộ của lão Kohei. Tốc độ của nó nhanh hơn khoang cứu hộ rất nhiều. Chỉ có điều, ở cái nơi toàn những vật cản đường tự nhiên như thế này, những thứ nhỏ và dễ luồn lách như khoang cứu hộ mới là thứ có thể dễ dàng di chuyển hơn.

Vlare Papenhuyzen vô cùng tập trung, mắt hoàn toàn không rời khỏi lão Kohei đi phía đằng trước. Tuy nhiên, ông ta cũng phải vô cùng vất vả mới có thể không để đánh mất dấu cái khoang cứu hộ.

“Tăng tốc nữa lên!” – Lão Adam nói.

Vlare Papenhuyzen cắn răng, tranh thủ một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn quay đầu nhìn lại về phía khoang nghỉ nơi phu nhân Tereshkova đang nằm.

Tốc độ lúc này của con tàu vũ trụ không phải là đã đạt tới mức độ cao nhất, tuy nhiên, nó lại ở mức đủ để Vlare Papenhuyzen có thể phản xạ và tránh né các vật cản ở trên đường đi. Nếu như tăng tốc độ nhanh hơn nữa, nhất định con tàu sẽ liên tiếp va chạm vào trong đống xác tàu chiến và Quái Thú Vũ Trụ đang nằm la liệt ở nơi này.

Nếu như thế thì… Nếu như thế thì…

Phu nhân Tereshkova.

Và cà số phận của Hiến Quốc Namuh nữa.

Vlare Papenhuyzen đặt tay lên cần gạt hơn hai phút đồng hồ nhưng không tài nào có đủ quyết tâm để gạt nó. Hắn chỉ liên tiếp thôi miên bản thân mình:

“Nhất định sẽ không sao! Nhất định sẽ không sao! Chúng ta sẽ đuổi kịp lão Kohei trước khi lão vụt ra khỏi tầm với.”

Nhưng sự thật đã chứng minh, lão Kohei là phi công giỏi chẳng hề kém cạnh gì so với Vlare Papenhuyzen thậm chí có phần nhỉnh hơn. Chỉ với một cái khoang cứu hộ có tốc độ chậm hơn rất nhiều, Vlare cũng vẫn hoàn toàn không thể bắt kịp lão, dù khoảng cách của họ đã dần được thu ngắn lại.

“Sắp rời khỏi khu vực ma pháp không gian này rồi.” – Thuốc Nổ nói.

Vlare cuối cùng đã có được khoảng trống phía trước mặt để tăng tốc phi thuyền. Tuy nhiên, trước khi hắn có thể gia tốc lên tới mức cần thiết, cái khoang cứu hộ đã biến mất ra khỏi tầm nhìn. Vlare hét lớn một tiếng, cũng cho tàu đâm xuyên qua lớp màng không gian.

Trước mắt cả ba người chỉ còn lại một vệt sáng chói lòa.

Sau khoảng ba giây đồng hồ, hàng loạt mảnh vỡ kim loại, bánh răng, động cơ tên lửa, vỏ hợp kim văng tứ tung ở phía trước cửa kính của họ, tạo ra hàng loạt âm thanh va chạm mãnh liệt, rít lên điếc cả tai.

Khi họ định thần trở lại, trước mặt họ nào còn tồn tại một cái khoang cứu hộ mini nào, chỉ còn lại một đống kim loại bể nát, bùi nhùi và cháy đen trôi lơ lửng, còn lão Kohei dường như đã tan nát ở trong vụ nổ vừa mới xảy ra rồi.

Bao bọc xung quanh con tàu vận tải lúc này là năm chiếc tàu chiến sơn cờ Cộng Hòa, những khẩu pháo laser chỉ thẳng về phía đống tàn tích còn sót lại kia, như đang cười nhạo tất cả những nỗ lực chạy trốn khỏi định mệnh của lão Kohei chỉ là vô ích.

Những khẩu pháo nhanh chóng xoay vần, chĩa thẳng về phía bọn họ.

Trước giờ khắc sinh tử tồn vong ấy, hoàn toàn không có bất kỳ chỗ nào nữa cho sự do dự. Thậm chí chỉ đúng một giây đồng hồ khác biệt thôi cũng đồng nghĩa với sự sống và cái chết. Vlare Papenhuyzen quay đầu sang phía hai người bọn Thuốc Nổ, nói đúng một câu duy nhất:

“Không được đầu hàng!”

Rồi sau đó hắn đột ngột nhắm mắt lại, ngã gục thẳng xuống bàn chỉ huy.

Lão Adam còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, ở phía bên kia, Thuốc Nổ đã la lên một tiếng đau đến tê tâm liệt phế rồi ngã rạp xuống sàn tàu.

Những loạt đại pháo laser ở bên ngoài cũng đồng loạt dừng lại một chỗ, không tiếp tục quay nữa. Lão Adam theo đánh giá ở trong lòng lão mà chạy lại định đỡ Thuốc Nổ lên trước, nhưng cậu đã nói:

“Vlare!”

Lão Adam chạy lại, quan sát nhanh qua, giọng may mắn:

“Còn sống, có vẻ như chỉ bị ngất đi thôi chứ không có nguy hiểm gì tới tính mạng.”

Nói xong, lão lại định tiếp tục với mục đích ban đầu, Thuốc Nổ đã gạt phắt đi:

“Tôi không sao. Lão mau lái tàu, chúng ta phải rời khỏi nơi này ngay tức khắc!”

“Nhưng đã lâu lắm rồi ta…”

“Nhanh lên, không còn thời gian nữa đâu!”

Tới câu cuối cùng thì Thuốc Nổ đã nói gần như hét lên. Lão Adam đành phải nâng Vlare Papenhuyzen sang một bên, ngồi vào ghế lái, bắt đầu gạt cần để khởi động tên lửa đẩy. Thuốc Nổ lợi dụng lúc đó thì cố gắng đứng lên.

Cơn đau khủng bố từ hai chân của cậu vẫn chưa chấm dứt nên Thuốc Nổ buộc phải dùng hai tay, từ từ bám víu vào bàn điều khiển mà nâng toàn bộ cơ thể.

Con tàu dưới sự điều khiển của lão Adam phóng thẳng về phía trước, lách ngang qua khe hẹp giữa hai tàu chiến của đối phương khiến cho cả hai bên mạn sườn của nó đều không ngừng vang lên tiếng báo động va chạm.

“Bình tĩnh lão Adam! Hít thở sâu, tập trung vào các chướng ngại vật phía trước và cần điều khiển của mình!”

“Tôi đã bảo cậu là rất lâu tôi không lái tàu lại rồi mà. Hay là bây giờ cậu đổi chỗ với tôi?”

Thuốc Nổ không nói gì, chỉ khẽ đưa ánh mắt về phía đôi bàn tay của cậu ra hiệu.

Lão Adam hoàn toàn kinh ngạc khi nhìn thấy hình ảnh đôi tay của Thuốc Nổ run như cầy sấy, phải khó khăn lắm mới có thể chống đỡ được cơ thể ngồi lên ghế lái phụ. Lão không ngờ được rằng mất đi hiệu ứng giảm đau của Vlare Papenhuyzen, Thuốc Nổ lại phải chịu đựng cơn đau ghê gớm tới mức như vậy.

“Chúng ta đi đâu?”

“Lão lái con tàu đi vào vùng ba đi. Chúng ta nhất định phải lợi dụng khu vực nào có địa hình dày đặc vật cản để cắt đuôi những tàu chiến kia. Không thể đua tốc độ với chúng được.”

Bùm!

Một chùm ánh sáng chói lòa lóe lên, một viên thiên thạch nằm phía bên tay trái mạn tàu đã bị bắn cho tan vỡ ra thành từng mảnh. Luồng sóng xung kích từ vụ nổ nhanh chóng khiến cho phần vỏ tàu ở sườn bên đó run lên bần bật từng cơn như sắp bị đâm thủng tới nơi.

“Bám chắc vào, cháu rể!”

Lão Adam đẩy hết công suất động cơ, nâng tốc độ tàu lên mức tối đa. Lão cũng chẳng có mối bận tâm là phu nhân Tereshkova sẽ ra làm sao như Vlare Papenhuyzen, chỉ hận không gắn thêm vài ba cái động cơ tên lửa đẩy nữa để nâng cao tốc độ của con tàu.

Khi Thuốc Nổ ngoảnh đầu nhìn lại, những chiếc chiến hạm xung quanh đều đã trở lại trạng thái bình thường, đang bắt đầu tăng tốc, đuổi theo bọn họ. Xem ra năng lực của Vlare Papenhuyzen không giữ chân được đám người này bao lâu, nó cũng chẳng phải là tờ phiếu bảo hiểm vô địch của nhóm người Thuốc Nổ.

Tai Thuốc Nổ liên tục nghe được những âm thanh ầm ầm vô cùng bất thường tới từ động cơ. Cường độ làm việc của nó đã vượt qua công suất thiết kế tiêu chuẩn.

Đột nhiên, đèn cảnh báo của con tàu vang lên đỏ rực.

“Hệ thống điều áp phía đuôi tàu bị bắn cháy rồi, chúng ta đang mất dần trọng lực!”

Quả thật, cả hai người cảm thấy cơ thể của mình nhẹ hẫng cả đi, bắt đầu nhấc bổng một cách tự nhiên ra khỏi lưng ghế. Họ vội vàng dùng tay và chân bám víu vào bất kỳ thứ gì có thể bám víu được để không bị trôi ra khỏi bàn điều khiển.

“Van tạo khí ở phía sau tàu cũng đã bị thủng.”

“Mức độ oxy ở trong khoang lái đang tụt xuống. Bây giờ chỉ còn lại 98,21% và tiếp tục giảm.”

“Đằng kia!”

Theo hướng chỉ tay của Thuốc Nổ, bọn họ lướt vòng qua một cột hải đăng nhân tạo của người Namuh ở bên ngoài Vách Tường. Nó được thiết kế để phát ra những chuỗi sóng ánh sáng với thời gian cực kỳ ngắn mỗi khi có tàu tới gần nhằm đánh dấu cho họ biết ranh giới giữa hai vùng phân chia khác nhau của Quân Đoàn.

“Mức độ oxy bây giờ chỉ còn lại 82,4%, đang giảm nhanh hơn.”

Cả hai người đều cảm thấy hơi thở khó nhọc dần vì không gian ở phía bên trong của con tàu đang dần trở thành chân không.

Thuốc Nổ bám dọc theo vỏ tàu, đi về phía cuối khoang để lấy ba bộ đồ bảo hộ vũ trụ. Khi đi ngang qua khoang nghỉ của phi hành đoàn, Thuốc Nổ theo bản năng dừng lại, nhìn vào phía bên trong xem tình hình của phu nhân Tereshkova bây giờ ra sao.

Cũng nhờ vài giây ngắn ngủi chênh lệch này đã cứu sống tính mạng của cậu.

Bên tai Thuốc Nổ vang lên một tiếng nổ lớn.

Phần đuôi phi thuyền đã bị bắn cháy rụi.

Cả thân người Thuốc Nổ giống như một con lắc đồng hồ, bị hất văng trở lại phòng điều khiển. Tốc độ lúc đầu rất nhanh nhưng sau đó cứ chậm dần, chậm dần, cuối cùng cậu bị chênh lệch áp suất vì lỗ thủng trên thân tàu kéo ngược về phía không gian.

“Bám chặt vào thứ gì đó đi!”

Lão Adam lúc này đang treo lủng lẳng ở vị trí cách Thuốc Nổ hơn mười mét.

Vlare Papenhuyzen đang nằm bất tỉnh trên sàn tàu cũng bị hút thẳng ra ngoài vũ trụ, may mà Thuốc Nổ đã nhanh tay lẹ mắt chộp anh ta lại.

“A!!!”

Thuốc Nổ gồng hết lực cơ tay để có thể giữ cả hai người khiến cho từng thớ da thịt của cậu bong ra.

Rầm!

Khi cửa sập khẩn cấp đóng lại, Thuốc Nổ và lão Adam đều trở lại trạng thái trôi lơ lửng trong không gian. Họ há miệng ra, hồng hộc hít lấy hít để lượng dưỡng khí đã vô cùng thiếu thốn ở trong buồng lái lúc này.

“Mức độ…oxy… chỉ… 22%” – Lão Adam thì thào.

“Phía…Phía trước!” – Thuốc Nổ đáp lời.

Con tàu không có ai điều khiển đã sắp va chạm phải vào một thiên thạch khổng lồ trước mặt mà lão Adam cũng hoàn toàn không kịp phản ứng lại được nữa.

Thuốc Nổ chỉ vừa kịp nhận ra được hình dạng quen quen của cái thiên thạch này thì con tàu của họ đã liền va chạm.

Trong điều kiện thiếu ma sát không khí, lực quán tính là vô cùng khủng bố. Cả hai người họ làm gì có điều kiện xa xỉ là thắt dây an toàn vào kia chứ. Thuốc Nổ và lão Adam đều bị đánh văng vào sàn tàu, máu chảy đầm đìa.

“Lão…Adam!”

Khi Thuốc Nổ nhìn sang, lão Adam cũng đã nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, trên đầu sưng lên một cục u lớn, chẳng biết còn sống hay đã chết.

Thuốc Nổ đến sức lực đứng lên cũng không có nữa, chỉ đành bò lê bò lết từng bước ở trên sàn tàu, tiến về phía bàn chỉ huy. Cậu vẫn phải khởi động lại con tàu này một lần nữa, nếu không toàn bộ bọn họ sẽ chết ở nơi này.

Dây điện lòi ra từ bên dưới sàn chích Thuốc Nổ điếng hết cả người, nhưng cậu không còn bất kỳ sức lực nào khác để đi vòng qua chúng.

Từ trên kênh liên lạc của tàu lúc này đột ngột vang lên một giọng nói của nam giới:

“Hạm đội phía trước mặt. Đây là lãnh thổ của Tiểu Đội Ảo Ảnh. Đề nghị các người quay đầu rời khỏi nơi này trong vòng hai mươi giây. Nếu không, chúng tôi sẽ xem đó là hành động khiêu khích và buộc phải tấn công…”

Đây là những lời nói cuối cùng mà Thuốc Nổ nghe được trước khi cậu ngã gục xuống vì chấn thương và kiệt quệ…

Ánh sáng chiếu rọi qua khe cửa.

Tiếng chim hót qua những bụi cây.

Luồng không khí trong lành và căng tràn sức sống của miền quê thanh bình.

Tưởng chừng như Thuốc Nổ đã không bao giờ có thể cảm nhận lại được một bầu không khí như thế này một lần nào nữa.

“Cậu tỉnh rồi à?”

Tiếng nói của Vlare Papenhuyzen đưa cậu trở lại thực tại.

Thuốc Nổ đưa tay lên xoa xoa trán, mở mắt nhìn quanh.

Cậu đang ở trong một căn phòng được thiết kế tối giản. Ở một cái giường khác gần nơi cậu đang nằm, lão Adam vẫn còn đang nằm đó, hôn mê sâu. Vlare Papenhuyzen nhìn theo ánh mắt của cậu nói nhỏ:

“Lão không sao, chỉ bị chấn thương đầu nên nhất thời chưa thể tỉnh lại thôi.”

“Tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi?” – Thuốc Nổ hỏi.

“Hơn hai tuần!”

Vlare vừa nói vừa nhìn từ trên xuống dưới cơ thể cậu:

“Cậu là quái vật à. Vết thương của cậu nặng như thế nhưng trong hai tuần thì đã bắt đầu liền lại, tróc vảy. Xương nứt rồi cũng có thể tự liền lại. Không biết tôi còn tưởng cậu là một con Quái Thú Vũ Trụ ở trong lốt con người kia đấy.”

Thuốc Nổ cũng đã biết được khả năng hồi phục nhanh chóng của cơ thể mình từ lâu, nhờ đó cậu có thể chiến đấu hết lần này tới lần khác trên tuyến đầu mà vẫn phục vụ quân dịch được không biết bao nhiêu năm trời. Cậu hỏi chậm rãi:

“Chúng ta đang ở đâu đây.”

Vlare Papenhuyzen không trả lời cậu mà ra đập cửa ngoài ba lần.

Từ phía đó nhô đầu ra một người lính của Quân Đoàn trẻ măng, nhìn có chút quen thuộc đối với Thuốc Nổ. Sau khi cậu định thần lại mới chợt nhớ ra cậu đã từng thấy anh ta ở trong tiểu đội Ảo Ảnh của Mirage Spacehopper.

“Người cũng đã tỉnh lại rồi, bao giờ thì ta mới có thể được gặp chỉ huy Mirage của các người?”

“Xin lỗi ngài Vlare, chúng tôi phải báo cáo chuyện này với phó chỉ huy Alice trước. Mong ngài thông cảm.”

Vlare Papenhuyzen nhíu mày bực tức nói:

“Mirage Spacehopper tại sao lại trở nên kênh kiệu tới mức như thế? Anh ta là cái gì ở Namuh này mà ta muốn gặp phải chờ đủ người mới được gặp để không làm tốn thời gian của anh ta? Nếu hôm nay cậu không giải thích rõ ràng thì đừng mong ta bỏ qua chuyện này.”

Người kia chỉ lịch sự đáp lại:

“Chuyện này, ngài phải hỏi phó chỉ huy Alice của chúng tôi vậy.”

Vlare Papenhuyzen vòng tay, nhếch nhếch cổ, tỏ vẻ vô cùng mất kiên nhẫn. Người lính kia bỏ đi mất. Từ góc hơi lệch một bên phía sau lưng, Thuốc Nổ có thể quan sát được anh ta đang lẩm bẩm một điều gì đó, không biết có phải là nói xấu Vlare ngủ gật hay không.

Nơi này làm cho Thuốc Nổ liên tưởng lại những ngày tháng cậu ở Đại Việt bên trong Thủy Giới. Cuộc sống ở nơi đó vô cùng tuyệt vời. Con người hòa hợp với thiên nhiên. Thế giới vẫn còn hoang sơ và chưa bị vấy bẩn bởi bàn tay nhân loại. Nó hoàn toàn khác so với những nơi hiện đại nhưng ẩn dưới bề mặt đó là đầy rác thải, phóng xạ và ô nhiễm môi trường như các thành phố của Liên Bang sau này.

Vlare ngủ gật thấy Thuốc Nổ cứ chốc chốc lại nhìn khung cảnh thanh bình ở xung quanh thì chỉ tay lên bầu trời, mang giọng giới thiệu:

“Đây là bên trong một tinh cầu đã chết ở bên ngoài Vách Tường của Namuh gọi là Tekram, cũng là một căn cứ bí mật của Mirage Spacehopper. Nếu không phải hai người cậu lái phi thuyền vô tình đến đây tôi cũng không biết được có một nơi như thế này tồn tại. Còn khung cảnh cậu đang nhìn thấy là nhờ một thứ kỳ diệu được Mirage Spacehopper tạo ra gọi là pháp bảo huyễn thuật. Cậu đừng nhìn nó đẹp như thế, trong mắt tôi nó đầy sơ hở, tất cả chỉ là ảo giác thần kinh, không có thật đâu. Những gì tôi biết tạm thời cũng chỉ có như vậy”

Một lúc sau, Alice đã tới. Cô ta cũng chẳng phải ai xa lạ mà chính là người phụ nữ luôn kè kè đứng sau lưng của Mirage Spacehopper cùng với tên nam pháp sư quái đản kia. Thái độ của cô ta vẫn luôn lạnh lùng với bất kỳ mọi người ngoại trừ riêng Mirage Spacehopper. Tuy nhiên, cô ta dù sao cũng là phụ nữ, lại tương đối xinh đẹp là đằng khác, bởi vậy Vlare cũng khó mà phát tác vào cô ta cho được. Đây chính là đặc quyền trời sinh của phụ nữ.

“Alice, lâu ngày không gặp. Dạo này cô ăn uống không điều độ lắm à? Đi theo chỉ huy Mirage vô cùng vất vả, cô phải giữ sức khỏe.”

Lời nói của Vlare tuy không phải là chửi thẳng mặt, nhưng cũng mang tính cạnh khóe cao, ý là dạo này Alice có vẻ lên cân so với bình thường. Điều này thì chẳng cần Vlare nói, kể cả người chỉ gặp cô ta có vài lần như Thuốc Nổ cũng nhận ra. Có điều, thay vì đốp lại Vlare, Alice lại có vẻ mặt hồng nhuận, phơn phớt vô cùng kỳ lạ.

Thuốc Nổ thấy thế thì đột ngột hỏi một câu:

“Không phải chứ? Cô đang có thai?”

Khuôn mặt của Alice lại càng đỏ hơn, tay xoa xoa bụng, miệng không trả lời nhưng dáng vẻ vô cùng hạnh phúc. Đến lúc này có là người mù cũng nhận ra được cô ta thực sự đang mang một sinh linh bé nhỏ ở trong người.

Vlare Papenhuyzen rất bực tức vì bị Mirage Spacehopper nhốt ở nơi này lâu ngày tới như vậy còn muốn nói kháy vài câu nữa nhưng nghe tới đây thì đành nuốt tất cả vào trong bụng. Alice chỉ trả lời vô cùng đơn giản:

“Chỉ huy Mirage muốn gặp các vị!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play