Thuốc Nổ bước ra bên ngoài thân cây.

Nơi cậu đang đứng đã ở vô hạn trên những tầng lá cao nhất của Mộc Giới.

Từ nơi này có thể quan sát được một màu đen thăm thẳm phía trên đỉnh đầu. Nhưng đó không phải là màu nền của vũ trụ mà lại là thứ màu đen đặc quánh mà Thuốc Nổ từng trông thấy ở Suối Nguồn trước đây.

Quả nhiên là như hai người kia đã bàn luận, ít nhất phần hành tinh ở nơi này được bao phủ bởi một lớp bụi Planck vô cùng dày đặc, phủ kín hoàn toàn tầm nhìn. Thuốc Nổ nhìn vào độ kỳ vĩ của công trình này, chẳng thể rõ được đây có phải là những gì do Mikhail gây ra hay không. Nếu phải, hắn ta làm điều này bằng phương thức nào kia chứ?

Cậu thấy một cái thang nhỏ được đẽo trực tiếp vào trong thân cây khổng lồ này thì lần mò theo đó leo lên. Là cây bình thường mà bị gọt trực tiếp vào như thế này thì đã sớm chết khô rồi nhưng so với thứ khổng lồ này chẳng khác gì chín trâu mất một sợi lông. Tới đoạn cuối thì cậu đã chạm được tới tận đỉnh của cái cây. Nhìn từ trên xuống, nó cũng phải cao ngang ngửa với những ngọn núi cao nhất trên Thuộc Địa Tinh Mặt Trăng.

Nơi này đã có một bộ phận bụi Planck bị đánh bật đi. Tuy nhìn vào khu vực đó vẫn chỉ là một màu đen thui vô định, nhưng ít ra với Tổ Nhãn của Thuốc Nổ, chỗ này không có cảm giác đặc quánh như trước nữa. Thuốc Nổ khẽ đưa tay chạm vào khu vực đó, những tưởng có thể xuyên qua mà cảm nhận được không gian phía bên ngoài Mộc Giới ra làm sao.

Nào ngờ, tay cậu bị chặn lại bởi một bức tường vô hình nào đó nằm ở chính giữa, ngang tầm với lớp bụi Planck. Kể cả với Tổ Nhãn của người Lausiv, cậu cũng hoàn toàn không thể trông thấy được ở đó có một thứ gì đang chắn ngang tầm nhìn hết cả.

Mặc dù vậy, khi tay của cậu chạm vào, trong không khí đột ngột hiện ra một chuỗi các dòng điện màu tím chạy ngang dọc giống như trong một bảng mạch điện tử. Chúng cùng hội tụ lại một chỗ rồi hiện ra một dòng ký tự bằng tiếng Latin - {Terminus}.

Thuốc Nổ thều thào:

“Ranh giới?”

Cậu thử thêm vài vị trí khác nhưng cũng chẳng thể xuyên qua được cái bức tường vô hình này.

Thuốc Nổ quay trở lại căn phòng trong thân cây, khởi động xe ô tô bay, nhắm theo hướng chỗ đám bọn họ trú chân lúc trước để đón ba người kia lên cùng nghiên cứu. Không chừng lại có thể tìm ra phát kiến gì mới.

Vài tiếng sau thì cả đám bọn họ đã có mặt ở trong căn phòng này.

So với lúc cậu đi thì nơi này chẳng có gì đổi khác.

Liễu Nhu và Andrey đang mắt chữ A, mồm chữ O mà khám phá xung quanh nơi này. Họ đặc biệt chú ý tới sáu cái xác chia làm 3 cặp giống y hệt nhau đang nằm gọn ở trong góc phòng.

Chỉ có Thạch Hào là đang đưa bản mặt méo xệch mà nôn thốc nôn tháo.

Số là vì khi Thuốc Nổ tới cái hang kia, cậu đối mặt với một bài toán “Qua sông” kinh điển. Xe vốn không đủ chỗ cho 4 người cùng ngồi. Cũng chỉ có mỗi cậu biết cách lái cái xe này. Nếu như cậu mang ai đó lên trước rồi quay trở lại đón những người kia, dù để ai lại trên căn phòng cũng không hợp lý cả.

Lý do là bởi nếu giữa lúc cậu đi đi lại lại này mà cái máy kia buồn buồn thả ra một cặp Ish và Isha nữa, e là ngoài cậu ra, chẳng ai đối phó nổi. Lần gần nhất, nó đã thả ra một tên Ish mạnh ngang với bộ đội đặc chủng rồi. Trong cả đám, chắc chỉ có mỗi Thạch Hào với bản chất chủng tộc của cậu ta là có thể chống đỡ được với tên đó một lúc. Đừng nói chi tới cặp Ish-Isha lần tiếp theo.

Bài toán này vốn không có đáp án để giải quyết, bởi vậy Thuốc Nổ mới tạo ra đáp án cho riêng mình.

Cậu cho ba người cậu, Liễu Nhu và Andrey chen chúc ở ghế lái trước. Riêng Thạch Hào thì di chuyển lên đây bằng đúng cách Thuốc Nổ đã di chuyển - ở trong cốp xe sau. Lúc đầu cậu ta phản đối dữ dội nhưng vừa nghe thấy ai đó đồng ý đã vội vàng đưa bản mặt hận không thể như chó vẫy đuôi mà nghe theo. Thuốc Nổ chỉ đành lắc đầu cười trừ, cũng mặc cậu ta thích làm gì thì làm.

Đây là lý do mà Thạch Hào bây giờ thê thảm như vậy.

Bốn người bắt đầu say sưa bàn luận nhưng chẳng ai có thể tìm ra được một giải pháp khả dĩ nào cả. Giữa lúc đó, Peaky ở trong chiếc ô tô bay lại vang lên tiếng kêu:

[Lỗi! Tái khởi động giao thức bảo vệ Khu Vườn]

Ba người kia còn đang ngẩn ra thì Thuốc Nổ đã nhanh như một cơn gió mà đứng ngay phía dưới hai cái vòng trên trần nhà.

Từ bên trong đó một lần nữa xuất hiện một cặp Ish và Isha mới. Bọn họ còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị Thuốc Nổ mỗi tay nắm lấy một chân mà quật mạnh xuống dưới đất. Đòn này vừa bất ngờ, vừa đau như trời giáng. Đừng nói là hai người vừa mới xuất hiện, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, nếu như mà Thuốc Nổ rơi vào tình huống đó, e rằng cậu cũng chỉ có bị dần cho nhừ tử.

Ish và Isha mới kia chỉ thấy đầu óc nổ đom đóm. Chưa kịp kháng cự lại đã bị Thuốc Nổ dùng đá cứng cắt ngang yết hầu, chết ngay lập tức. Cậu cũng chẳng buồn muốn bắt giữ tra hỏi như mấy lần trước nữa.

Từ lần này, cậu có thể rút ra kết luận, kể cả khi họ có không làm gì đi nữa, những cặp Ish và Isha kia vẫn sẽ cứ xuất hiện liên tục mà thôi. Điều đó có nghĩa là thời gian của họ có hạn. Tới một lúc mà bản thân Thuốc Nổ cũng không gánh nổi những kẻ mới xuất hiện nữa, họ cũng chẳng còn cách nào khác mà phải rời khỏi nơi này.

Chỉ có điều khiến cậu ngạc nhiên là hai tên này hình như cũng chẳng mạnh hơn hai tên lần trước là bao. Cậu lật giở hai cái xác, lục lọi một hồi, phát hiện trong túi của mỗi người đều có một khẩu súng lục chuyên dụng kiểu hay dùng cho các sĩ quan thời đại các cuộc chiến tranh cổ lỗ sỉ như đại chiến thế giới thứ nhất và thứ hai.

Điều này thực ra lại khiến mọi chuyện tốt hơn một chút, tự nhiên họ có hai thứ vũ khí miễn phí. Chỉ là, khi cậu vừa chạm vào chúng, chúng cũng đã như chủ nhân, tự động gãy ra làm nhiều mảnh. Thuốc Nổ dù sử dụng năng lực của hình xăm tộc Yromem để khôi phục chúng cũng tiếp tục gãy ra. Xem ra chỉ mất công toi vô ích.

Andrey thấy vậy chỉ đành đề xuất:

“Hay cậu dùng con mắt thứ ba quét qua từng chi tiết của cái máy này đi. Có khi lại thấy được điều gì đó cũng nên.”

Thuốc Nổ mặc dù rất không muốn làm như vậy, nhưng vẫn phải gật đầu. Về nguyên tắc, nếu cho cậu đủ thời gian, Tổ Nhãn của người Lausiv có thể nhìn ra được cách vận hành của bất kỳ một cỗ máy nào mà công nghệ không vượt quá xa hiểu biết của cậu về bản chất thế giới. Tuy nhiên, điều này vô cùng tốn thời gian và công sức. Riêng thời gian chính là thứ mà họ đang thiếu.

Rất thiếu là đằng khác.

Bởi sau đó cứ khoảng một giờ đồng hồ thì hai cái vòng lại thả ra một cặp Ish và Isha mới.

Vũ khí của họ cũng ngày càng hiện đại hơn. Lúc đầu chỉ là súng lục, sau đó là súng trường lưỡi lê, súng tiểu liên, thậm chí bắt đầu được bọc giáp trên cơ thể khiến Thuốc Nổ phải mướt mồ hôi mới tốc chiến tốc thắng được.

Nhịp độ vô cùng gấp rút khiến cho không khí ở trong căn phòng này vô cùng căng thẳng. Đống xác ở trong phòng càng lúc càng dày, khiến cho người ta có cảm giác hết sức không thoải mái.

Cuối cùng, khi nhìn được tới khoảng hơn một phần hai cỗ máy, Thuốc Nổ giật bắn người đứng lên.

Cả đám kia đang túc trực canh dưới hai cái vòng, đề phòng Thuốc Nổ phản ứng không kịp, thấy vậy đều đồng loạt hỏi:

“Chuyện gì xảy ra?”

“Cậu tìm được gì rồi?”

Thuốc Nổ không trả lời bọn họ mà bắt đầu vừa hoảng hốt vừa không thể tin được mà đưa tay phải ra trước mặt mình, vẫy vẫy liên tục ba lần. Cả ba người kia đều nhíu mày thắc mắc không hiểu động tác đó của Thuốc Nổ là đang làm gì. Chỉ thấy cậu lên tiếng:

“Complexio Mandatum” (*)

Trước mặt Thuốc Nổ đột nhiên hiện ra một cái bảng gì đó màu xanh nước biển khiến ba người kia đều giật bắn mình. Tay cậu run run chỉ về phía đống xác nằm trong góc phòng mà hô tiếp:

“Disponant” (**)

Như một ảo giác điên rồ nhất, toàn bộ đống xác đột nhiên biến mất hoàn toàn, giống như vốn chúng chưa bao giờ tồn tại trên đời cả. Liễu Nhu, Andrey và Thạch Hào đều sợ tới nỗi bước giật lùi lại một bước cảnh giác. Thuốc Nổ cũng chẳng để tâm mấy mà tiếp tục hô:

“Complexio Mandatum”

“Flos” (***)

Ở trong góc phòng chỗ đó đột ngột mọc lên một đóa hoa anh túc trắng nở rộ. Andrey hít sâu một hơi hỏi:

“Trần Ngọc, chuyên này là sao?”

Thuốc Nổ nói trong vô thức:

“Mộc Giới này! Cả Mộc Giới này không ngờ lại là một cái thế giới ảo!”

Cậu dừng lại tới gần mười giây đồng hồ để những người kia có thể tiêu hóa được những gì đang diễn ra. Thuốc Nổ thở hắt:

“Tôi không biết ai đã tạo ra thế giới ảo này. Mục đích của họ là gì. Nhưng điều rõ ràng nhất nó là một thế giới ảo. Bằng chứng là tôi có thể sử dụng lệnh hệ thống để làm những điều hoàn toàn phi logic như đã thấy ở trên.”

Ba tiếng hít mạnh lại vang lên.

Thuốc Nổ còn chưa kịp nói tiếp thì Peaky đã lại vang lên cảnh báo:

[Lỗi! Tái khởi động giao thức bảo vệ Khu Vườn]

Từ trong hai cái vòng lại bắt đầu thò xuống hai đôi chân. Ba người kia vội tỉnh táo lại từ trong bến mê, đang định trở lại tư thế cảnh giác. Nào ngờ Thuốc Nổ lại chỉ cần hô lên hai câu:

“Complexio Mandatum.”

“Disponant.”

Cặp Ish và Isha này mạnh hơn những cặp trước rất nhiều nhưng thời gian bị tiêu diệt lại ngắn hơn hết thảy. Thuốc Nổ chỉ cần đọc hai câu lệnh hệ thống xong, sự tồn tại của họ đã ngay lập tức bị xóa sạch ra khỏi Mộc Giới, đến chút cặn bã cũng chẳng còn tồn tại.

Ba người kia thấy thế đều có chút cảm giác chẳng biết nói gì. Cuối cùng vẫn là Andrey lên tiếng:

“Tốt quá, không ngờ cái thế giới ảo này lại chân thật đến như vậy. Nếu đây là thế giới ảo, cậu xem có lệnh nào để đăng xuất ra hay không?”

Thuốc Nổ gật gật đầu.

Thạch Hào vội vàng nhảy vào:

“Vậy anh mau nói cho mọi người biết, chúng ta đăng xuất ra khỏi Mộc Giới này thôi. Mà khoan, nếu Mộc Giới là thế giới ảo, vậy khi đăng xuất ra khỏi nó, chúng ta sẽ trở về thế giới thật của Mộc Giới hay là trở về thế giới thật của Namuh, tôi loạn hết não cả rồi này.”

Liễu Nhu và Andrey đều quay lại nhìn Thuốc Nổ, họ không hiểu bản chất của thế giới này, bởi vậy hoàn toàn không dám phán bừa. Thuốc Nổ nói nhanh:

“Tuy đăng xuất khỏi thế giới ảo này, nhưng về cơ bản chúng ta vẫn ở trong Mộc Giới. Đây là một thế giới ảo trong ảo. Tưởng Giới tạo ra Mộc Giới thật, đến lượt Mộc Giới thật lại tạo ra Mộc Giới ảo này, hay vẫn đúng là cái Mộc Giới mà chúng ta vẫn thường hay biết. Vì một lý do nào đó, khi người Namuh lặn vào trong Mộc Giới, thay vì tới Mộc Giới thật, chúng ta lại tới cái Mộc Giới ảo này.”

Thạch Hào giục:

“Vậy anh còn không chỉ cách mọi người đăng xuất khỏi đây đi.”

“Không được!...” – Thuốc Nổ chặn lời cậu ta lại.

“Chuyện này không đơn giản như cậu tưởng đâu.”

Liễu Nhu nhíu mày, ra chiều suy nghĩ, chỉ riêng Andrey là có thể đáp lại phần nào:

“Có phải cậu sợ chúng ta không đăng xuất được phải không.”

Thạch Hào quay sang hỏi Andrey:

“Tại sao lại không được?”

Andrey nhún vai:

“Thì trực giác của tôi đoán vậy thôi.”

Thuốc Nổ gật đầu:

“Trực giác của anh rất nhạy bén đấy. Đúng vậy, các cậu nghĩ bản chất tồn tại của một thế giới ảo là như thế nào?”

Liễu Nhu đáp:

“Hệ nhị phân, hay một thứ gì đó đại loại như vậy?”

Thuốc Nổ chỉ ra ngay:

“Thậm chí ở Namuh, những thế giới ảo mà tôi biết cũng chỉ là đánh lừa giác quan của con người. Chúng không tồn tại chân thật mà là tập hợp của các đèn phát sáng theo một quy luật cố định giống nhau. Ví dụ khi một con người ảo đang chuyển động, nói chuyện, làm việc, con người đó không thực sự tồn tại mà chỉ đơn giản là một tập hợp đổi màu của hệ thống đèn trên màn hình chiếu kết hợp âm thanh lồng tiếng đánh lừa giác quan con người thôi…”

“Thế giới đó không hề tồn tại, hay nói một cách rộng ra, dù cho nó có tồn tại thì bản chất tồn tại của chúng không giống với các nguyên tử, phân tử ở thế giới chúng ta đang sống. Những thứ trong thế giới ảo đó chẳng có cách nào để xuất hiện ở ngoài thực tế cả. Trừ phi có một vật dẫn nào đó được cấu tạo từ nguyên tử, phân tử để làm trung gian chứa chúng.”

Andrey góp ý:

“Nhưng dù cho nơi này là một thế giới ảo đi nữa, nó cũng được tạo ra từ nguyên tử, phân tử kia mà, nếu không con mắt thứ ba của cậu đã sớm nhận ra được điểm bất thường rồi.”

Thuốc Nổ gật đầu:

“Đúng vậy, chính vì thế giới này được tạo ra từ các hạt cơ bản nên tôi mới tin nửa phần vào sự thành công của kế hoạch đăng xuất. Có điều, thế giới ảo này đã tiến bộ tới mức hoàn toàn vượt quá được nhận thức về sự tồn tại của tôi. Thậm chí nó có thể đạt tới trình độ ngang tầm sự tồn tại của Tưởng Giới. Giả và thật chẳng có gì khác nhau nữa. Dù có là thế, đăng xuất vẫn quá sức nguy hiểm.”

Liễu Nhu liền sấn tới:

“Bởi vậy, anh định sẽ thử đăng xuất trước một mình?”

Thuốc Nổ nhớ tới những gì diễn ra ở trong Suối Nguồn khi trước. Khi cậu bị nổ chết đi theo trạm vũ trụ quốc tế va vào vệ tinh của người Nga, cậu không chết hẳn mà vẫn còn xót lại một chuỗi DNA kỳ quặc màu xám bạc mà nhờ có Tổ Nhãn vẫn còn dính vào đó, cậu mới quan sát được.

Điều này có nghĩa là cậu là người có khả năng sống sót dai nhất ở trong bốn người tại nơi này. Kể cả trong trường hợp tệ nhất, cậu vẫn còn giữ lại một chút ít nhận thức ở mức nào đó. Nếu vậy, có khả năng khi đăng xuất ra trở về Namuh, cậu vẫn có thể sống sót.

Mà khoan!

Thuốc Nổ giật mình.

Từ khi nào một con người thực dụng cho mục đích của mình lại có những ý nghĩ hi sinh cho người khác kỳ quái tới mức này?

Sự mâu thuẫn nội tại khiến cho Thuốc Nổ không trả lời.

Liễu Nhu thấy vậy liền nói tiếp:

“Nếu muốn đăng xuất thì cùng đăng xuất, ai cũng phải chịu cùng một rủi ro như nhau mới được.”

Thạch Hào liền góp lời:

“Liễu Nhu nói đúng đấy, bộ tứ của chúng ta có sống thi cùng sống, có chết thì cùng chết. Chẳng lẽ vì sợ chết mà một chút nghĩa khí với anh em cũng không có? Vậy thì sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa chứ. Phải không Andrey?”

Andrey chỉ gật đầu nhẹ mà không đáp lời.

Thuốc Nổ nhìn lướt một lượt xung quanh, thấy ai cũng có can đảm sẵn sàng bước tiếp, chẳng phải vì cầu sinh mà muốn cứ thế lãng phí 200 năm tiếp theo ở trong cái thế giới vô vị như thế này.

Cậu thở dài.

Loài người vẫn cứ luôn là loài sinh vật bầy đàn như vậy.

Đó cũng chính là nguyên do mà rất nhiều người biết cái chết nhưng sẵn sàng xung phong ở trong chiến tranh. Một phần cũng là do họ sợ sẽ bị chỉ huy trực tiếp bắn bỏ khi quay đầu bỏ chạy, nhưng cũng là bởi một phần họ đang thấy những người anh em đồng chí của mình kề vai sát cánh xông pha lên đằng trước.

Con người muốn khác biệt trong nhiều chuyện.

Nhưng họ cũng không muốn khác biệt trong nhiều chuyện.

Nói thẳng ra là họ vẫn luôn sợ cô đơn.

Chỉ cần được sống trong cùng một cộng đồng, cùng một nhóm người giống cảnh ngộ, họ sẽ có sức mạnh vượt qua khó khăn gian khổ lớn hơn rất nhiều so với khi chỉ có một mình.

Thuốc Nổ chỉ dẫn:

“Tôi không biết kết quả cuối cùng như thế nào. Tuy nhiên, mọi người cũng đều đã là người trưởng thành, có thể tự ra quyết định đối với vận mệnh của mình và chịu trách nhiệm đối với vận mệnh đó. Bởi vậy, tôi chẳng có thể lấy quyền gì mà ngăn cản cả. Mọi người chú ý một chút nhé. Nguyên tắc cũng hết sức đơn giản thôi…”

“Đầu tiên là phải giơ tay phải ra vẫy vẫy phía trước ba cái như thế này. Đó là điều kiện cần để hệ thống nhận ra sự có mặt của bạn và nhận ra bạn đang gọi nó. Sau đó dùng cụm từ Complexio Mandatum để nhắc hệ thống là bạn đang ra lệnh cho nó. Lưu ý, phát âm phải chuẩn giống như tôi đang dùng đây. Complexio Mandatum. Tôi không chắc nếu phát âm sai sẽ có gì xảy ra đâu…”

“Cuối cùng chính là sử dụng lệnh đăng xuất Excribe. Để xem sau đó có chuyện gì xảy ra. Cố gắng đứng càng gần cái cỗ máy này càng tốt, nếu không tôi cũng không biết là các câu lệnh hệ thống này có hiệu lực hay không đâu. Nếu ai có đăng xuất ra thành công trước người khác thì cũng đừng nên manh động điều gì vội mà nhất định phải quan sát và đánh giá tình hình trước đã.”

Liễu Nhu càm ràm:

“Biết rồi, biết rồi, anh là cha của tôi à? Nói nhiều dễ sợ.”

Thuốc Nổ đổ mồ hôi hột, vội vàng nói:

“Chúng ta làm cùng một thời điểm nhé.”

“Ba… Hai… Một!”

Họ đều vẫy tay ba lần, sau đó đồng thanh:

“Complexio Mandatum.”

Trước mặt của mỗi người đều hiện ra một tấm bảng màu xanh nước biển. tới lúc này, Liễu Nhu, Andrey và Thạch Hào mới nhận ra tuy họ không thấy được bảng của đối phương viết gì, nhưng bảng của họ đã viết cụ thể một dòng chữ còn đang nhấp nháy, đó chính là Complexio Mandatum.

Thuốc Nổ hít sâu một hơi, nhìn ba người kia gật đầu. Họ đáp trả lại bằng ánh mắt xác nhận. Cả bốn người đều đồng loạt hô:

“Excribe”

Bốn quầng sáng lóe lên lập tức bao quanh bốn người. Trên bảng của ba người Liễu Nhu, Thạch Hào và Andrey lập tức hiện lên một loạt các dòng chữ bằng tiếng Latin:

{Xác nhận lệnh đăng xuất khỏi Khu Vườn của Noah}

{Đang xác minh đối tượng đăng xuất}

{Đối tượng không đủ quyền hạn để đăng xuất}

{Đăng xuất bị hủy bỏ}

Họ chỉ cảm giác không gian chuyển dời còn chưa tới nửa giây đồng hồ thì nó đã biến mất. Cả ba người đều rơi trở lại vị trí cũ, cũng may là hoàn toàn lành lặn, chẳng bị vấn đề gì. Họ nhìn nhau bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên. Càng ngạc nhiên hơn khi một trong số đó, Thuốc Nổ, đã biến mất chẳng để lại dấu vết.

Riêng đối với Thuốc Nổ mà nói, trên bảng của cậu cũng hiện ra một loạt các dòng chữ bằng tiếng Latin nhưng hơi khác với ba người kia một chút:

{Xác nhận lệnh đăng xuất khỏi Khu Vườn của Noah}

{Đang xác minh đối tượng đăng xuất}

{Đối tượng không đủ quyền hạn để đăng xuất}

{Lỗi! Tái thiết lập hệ thống quyền hạn}

{Hệ thống quyền hạn được tái thiết lập}

{Đã xác minh thành công đối tượng đăng xuất}

{Đăng xuất thành công}

{Chào mừng trở lại với Thời Không Lụi Tàn}

{Đã lâu không gặp! DNA gốc}



Khi Thuốc Nổ tỉnh lại, cơ thể của cậu nặng như chì, đầu đau như búa bổ.

Mũi cậu ngửi thấy mùi rỉ sét của kim loại.

Thuốc Nổ theo thói quen đưa tay lên dụi mắt.

“Chuyện quái quỷ gì thế này!”

Lời nói của cậu đã bật ra khỏi miệng.

Trước mặt cậu, theo cảm nhận của tất cả các giác quan khác phải chính là đôi tay của cậu. Tuy nhiên, riêng đối với thị giác, những gì cậu đang thấy chính là một cái cánh tay máy đặc trưng của những con Robot.

Thuốc Nổ đưa cánh tay kia lên, hoàn cảnh cũng chẳng có gì khác biệt. Thứ đáng lẽ phải là cánh tay bằng xương bằng thịt của cậu thì giờ lại là một cánh tay Robot. Thuốc Nổ theo bản năng sờ một vòng quanh cơ thể. Thay vì độ ấm bình thường của cơ thể, những gì cậu sờ được của chỉ là cái cảm giác lạnh lẽo, trơn bóng và thô cứng tới não nề.

Suy nghĩ đầu tiên của Thuốc Nổ chính là, không phải là cậu đã ngất đi rất lâu rồi đấy chứ? Trong thời gian đó, có phải những người thật ở Mộc Giới đã làm gì với cậu hay không? Có phải họ đã thông qua những màn hình quan sát và các câu lệnh hệ thống để đoán sẵn là bốn người bọn họ chuẩn bị đăng xuất, theo đó giăng thiên la địa võng này để vây bắt?

Dù sao, cậu cũng chẳng có chút hiểu biết gì về thế giới thực của Mộc Giới này cả.

Mà ba người kia đâu rồi?

Thuốc Nổ nhìn quanh một vòng.

Ba người kia hoàn toàn không thấy đâu.

Cậu đang ở trong một cái buồng vô cùng kín và chật chội. Nó có dạng hình khối lập phương, chiều dài cạnh cũng chỉ khoảng 3,5 mét. Thuốc Nổ đang bị dồn sát lại ở một góc trong số đó. Xung quanh chẳng có gì khác ngoài một đống dây nhợ và máy móc lung tung cùng với một cái màn hình lớn.

Đối diện với chúng là một cái cửa sổ kính, cao cũng phải ngang với người trưởng thành. Thuốc Nổ theo đó nhìn ra phía bên ngoài. Những gì cậu thấy đã làm cho Thuốc Nổ phải kinh ngạc thốt lên:

“Cái gì thế này?”

(*) Complexio Mandatum: Lệnh phức hợp – Tiếng Latin

(**) Disponant: Tiêu hủy – Tiếng Latin

(***) Flos: Hoa – Tiếng Latin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play