Dương Tâm nhìn bóng lưng của Tô Yến, khóe môi cô đột nhiên cong lên một đường cong kỳ quái.
Nếu nói người phụ nữ này ngu ngốc, vậy thì cô ta vừa có dã tâm, lại vừa biết cách xem xét thời thế. Nếu nói cô ta thông minh, vậy thì chỉ cần dùng một, hai câu đã chọc giận được cô ta, để cô ta đưa ra quyết định sai lầm.
Không bao lâu nữa, cô ta sẽ hiểu sâu sắc rằng mình ngu xuẩn biết bao nhiêu.
Cô ta thất bại, không phải bởi vì cô ta không đủ năng lực, mà là do cô ta quá mức tự tin, cô ta sẽ thua vì sự vênh váo tự đắc của mình.
Chỉ cần là người có chút thông minh thì đều hiểu được phải nắm bắt thời cơ và chặt đứt gốc rễ ngay tức khắc. Còn cô ta thì hay rồi, vì chút hư vinh và cảm giác sung sướng khi được trả thù mà chấp nhận lời đề nghị của cô. Ôi, ngày chết của cô ta đã đến rồi!
Mà lại còn là chết không nhắm mắt nữa cơ.
Hai vệ sĩ đi tới, khống chế hai cánh tay của Dương Tâm và lôi cô đi về phía cây cột gỗ.
Dương Tâm từ từ ngẩng đầu lên, ngước nhìn những bông tuyết đang bay múa khắp trời, nở một nụ cười rạng rỡ.
Có quá nhiều người muốn lấy mạng cô, nhưng đến cuối cùng thì chẳng có ai được như ý nguyện cả.
Sau khi trải qua biến cố bảy năm về trước, cô đã trở thành một người cứng rắn như sắt thép, ở trên đời này, trừ Lục Gia Bách ra thì chẳng có ai có thể làm tổn thương đến cô cả.
Sau khi Tô Yến đi vào nhà kho thì lập tức gọi điện cho Lục Gia Bách.
“Thủ lĩnh, em đã bắt được Môn chủ của Tu La môn rồi, cuối cùng thì chúng ta cũng có thể báo thù cho những người anh em đã chết của Ám Long rồi!”
Trong loa điện thoại truyền đến một giọng nói lạnh lẽo như băng: “Ừ, tôi biết rồi, cô cứ tùy ý mà xử lý đi.
Nhưng mà tôi phải nhắc nhở cô, nếu như cô giết cô ta, vậy thì có thể Tu La môn sẽ điên cuồng trả thù cô đó, cô phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, tôi không thể mỗi giây mỗi phút đều ở cạnh bảo vệ an toàn cho cô được đâu.”
Có thể nghe ra được là anh đang hù dọa Tô Yến, để cô ta có chút lo ngại mà không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ý tứ bên trong chính là để Tô Yến chủ động đề nghị anh tới xử lý Dương Tâm.
Lục Gia Bách không hổ là Lục Gia Bách, anh rất biết cách thu phục lòng người.
Đương nhiên, cho dù anh không nói những lời này thì dưới sự xúi giục của Dương Tâm, Tô Yến cũng sẽ đưa ra lời đề nghị mời anh đến xử lý Dương Tâm thôi.
“Cái này… Anh nói như vậy khiến em có hơi sợ hãi đó. Thủ lĩnh, anh là người hạ lệnh truy sát Dương Tâm, hay là… Anh đích thân tới đây giết chết cô ta đi! Dù sao thì anh cũng là thủ lĩnh của Ám Long, cho dù anh có giết Dương Tâm thì người của Tu La môn cũng không thể bắt được anh. Còn em thì lại khác, nếu như em ra tay, chắc chắn sẽ dẫn đến họa sát thân mất. Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui thì em vẫn cảm thấy để anh ra tay thì sẽ tốt hơn.”
Lục Gia Bách cười khẽ: “Sao vậy? Sợ chết à? Không dám giết cô ta sao? Mới nãy tôi chỉ dọa cô thôi, không sao đâu, cứ trực tiếp cho cô ta một phát súng, giết chết cô ta là được. Tôi không cần thiết phải tự mình giết chết cô ta!”
Trong lòng Tô Yến vô cùng vui mừng, xem ra Lục Gia Bách đã hoàn toàn quên mất Dương Tâm rồi, ngay cả chữ ‘giết’ cũng có thể tùy tiện nói ra mà chẳng do dự chút nào thế kia cơ mà.
Nếu đã vậy thì cô ta lại càng không cần phải lo lắng gì nữa, cô ta có thể yên tâm mời anh đến đây rồi.
“Thủ lĩnh, anh vẫn nên đến đây một chuyến đi, dù sao thì cô ta cũng là Môn chủ của Tu La môn, để anh giết cô ta vẫn tốt hơn chứ.”
“Cũng được, nếu cô đã sợ chết như vậy thì tôi vẫn nên đi một chuyến xem sao.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT