Hai cái lão này đang chơi trò kẻ xướng người hoạ có phải không?

“Được rồi, các anh nói như nào thì cứ làm như thế đi. Cơ mà em nghĩ hai người lo bò trắng răng rồi, bởi vì em rất tin tưởng Lục Gia Bách, tin tưởng anh ấy đã sắp xếp ổn thoả rồi, sẽ không để em gặp nguy hiểm đâu.”

Trần Tuấn hừ lạnh một tiếng: “Em lại đi tin tưởng cậu ấy, cậu ấy cùng với người phụ nữ khác… Hừ, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là người tình trong mắt hoá Tây Thi? Em nhìn cậu ấy đâu đâu cũng là điểm tốt, còn người đàn ông khác thì đáng ghét không yêu thương nổi.”

Dương Tâm nóng giận, trừng mắt nhìn anh ta, cáu kỉnh: “Anh cáu em cái gì chứ? Em biết anh không ưa Lục Gia Bách, thế sao không tìm anh ấy mà đấm nhau xé nhau luôn đi, mắc gì ở đây nổi cáu với em, đáng mặt đàn ông lắm sao?”

Thẩm Thành ở một bên, bất đắc dĩ cười khổ.

Nhưng mà cô thật sự rất biết ơn Trần Tuấn và Thẩm Thành, bọn họ vẫn luôn bên cạnh bảo vệ đứa em gái như cô.

Tâm Tâm thật may mắn khi có được sự quan tâm, chiều chuộng từ những người đàn ông ưu tú nhất thế gian này. Tuy rằng cô nợ họ tình cảm cả một đời, mà một chữ tình đâu dễ gì nói hết?

Có lẽ đối với Trần Tuấn và Thẩm Thành mà nói, thương yêu Dương Tâm chính là một điều may mắn.

Nào sợ không thể yêu, được bảo vệ cô ấy mới chính là điều bọn họ mong muốn nhất.

Gia tộc Hải Nhân.

Trong hầm giam.

Một tiếng thét chói tai xuyên thủng màn đêm tĩnh mịch.

“Không ổn rồi, cô hai bị trúng độc, mau gọi bác sĩ đến cấp cứu với lại nhanh đi báo cho chủ nhà.”

Ngay lập tức, cả biệt thự rơi vào cảnh tượng hỗn loạn.

Nửa tiếng sau.

Phòng y tế.

Hải Cẩn đã được đưa đi cấp cứu.

Bên ngoài có rất nhiều người.

Ông Hải mặt mày xanh lét nhìn người trông coi hầm giam đang quỳ rạp trên đất kia, nổi giận quát: “Nói, tại sao lại hạ độc vào thức ăn của cô hai? Là ai sai khiến cậu?”

Người trông coi hầm giam lắc đầu, thản nhiên nói: “Không có ai sai khiến tôi, chuyện này là chủ đích của một mình tôi. Ông chủ chắc vẫn còn nhớ bố mẹ tôi chết như thế nào, họ đều chết trong tay của ông, mối thù nợ máu này tôi không tìm con gái ông để báo, vậy phải tìm ai đây? Tìm ông tính sổ sao? Tôi không giết nổi ông.”

Nói xong, nhân lúc mọi người không chú ý, anh ta nhét viên thuốc đang nắm trong tay vào miệng.

“Mau ngăn cậu ta lại.” Ông Hải vội vàng ra lệnh cho vệ sĩ đứng bên cạnh.

Hai người vệ sĩ còn chưa kịp ngăn lại, người trông coi hầm giam đã phun ra một ngụm máu tươi, cứ thế mà tắt thở.

“Ông chủ, là độc vừa nuốt đã phát tác hiệu lực, không thể cứu được.”

Ông Hải nhìn chằm chằm thi thể người trông coi kia, xem xét một lúc rồi đánh mắt nhìn sang chỗ bố con ông hai Hải, ánh mắt như muốn chọc thủng.

Ông hai Hải hơi cau mày, trầm giọng mà nói: “Ông chủ đây là có ý gì? Sao lại nhìn bố con chúng tôi?

Chẳng lẽ ông cho rằng là do chúng tôi hạ độc?”

Ông Hải cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Tốt nhất ông nên cầu nguyện cho con bé và đứa con trong bụng nó bình an vô sự, bằng không gia tộc Hải Nhân sẽ phải gánh chịu tai họa trước nay chưa từng có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play