Hải Định cúi đầu nói: “Bố thật sáng suốt. Nếu Hải Cẩn chết, cùng lắm chúng ta sẽ phải đối mặt với sự trả thù cả nhà họ Thẩm. Dựa vào thực lực của nhà họ, không phải là không đánh được. Cho dù chúng ta có thua đi chăng nữa, nhà họ Thẩm cũng đừng mong lấy được thứ gì tốt. Nhưng nếu như cô ta không chết, nếu như hợp tác với nhà họ Thẩm, nói ra hết bí mật quan trọng của gia tộc Hải Nhân, đến lúc đó chúng ta trở tay không kịp, không thể chống đỡ nổi.”
“Được, cứ làm vậy đi.”
Hải Thành.
Căn cứ trị liệu.
Trong phòng bệnh, Dương Tâm làm kiểm tra cho Lâm Thanh, sau khi chắc chắn anh ta đã qua cơn nguy kịch cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh ấy không có vấn đề gì nghiêm trọng nữa, vết thương đang lành dần, miệng vết thương đã đóng vảy, có thể xuống giường đi lại.”
Lâm Vũ Loan muốn nói lời cảm ơn cô, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô lại quyết định không nói gì. .
ngôn tình hàiTrần Uyên nhìn cô với vẻ mặt mệt mỏi, cố nặn ra một nụ cười: “Dương Tâm, cảm ơn cô. Tôi biết cô còn rất nhiều việc phải làm. Mau đi giải quyết việc của cô đi, đừng làm lỡ việc quan trọng.”
Lúc Dương Tâm chuẩn bị trả lời thì điện thoại trong túi áo đột nhiên reo lên.
Cô linh cảm người gọi đến chính là Tô Yến, vì vậy không vội vàng lấy điện thoại ra, cô nói với Trần Uyên: “Bây giờ anh ấy đã qua cơn nguy kịch, cô cũng nên đi nghỉ ngơi một lát, đừng để bản thân bị bệnh.”
Nói xong, cô mới đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, cô nhanh chóng đi về phía phòng làm việc. Vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy Thẩm Thành và Trần Tuấn đang ở đó, cô ra hiệu cho hai người họ im lặng rồi mới rút điện thoại ra nghe máy.
Không đợi đối phương kịp nói gì, cô đã nói trước: “Nói đi, cô muốn gì?”
Vừa nói xong đã nghe thấy tiếng cười đắc ý của Tô Yến vang lên: “Đúng là người có máu mặt ở quốc tế Dương Tâm có khác, thực lực không tệ nhỉ. Nhưng mà thái độ của cô lạnh nhạt như vậy không sợ tôi sẽ giết chết người chị em tốt của cô hay sao?”
Dương Tâm cười khẩy nói: “Người đang trong tay cô, dù tôi có vội vàng cũng chẳng có tác dụng gì, vì vậy mấy lời đe dọa con nít như thế này cô không cần nói với tôi làm gì. Tôi biết cô sẽ không giết bọn họ, cô cũng biết tôi sẽ không thấy chết không cứu, vậy nói thẳng vào vấn đề chính đi, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Giọng nói của Tô Yến đột nhiên trở nên lạnh lùng và cứng rắn hơn: “Được lắm, nếu cô đang đợi tôi gọi tới chắc hẳn cũng biết tôi muốn gì, bảo người đưa đầu của cô tới đây tôi sẽ thả bọn họ.”
Dương Tâm cúi đầu cười.
“Cô Tô, thương lượng làm ăn quan trọng là cần thành ý, cô lại có ý định đánh vào đầu người ta, chuyến làm ăn này e là không thể tiếp tục thương lượng được nữa.”
Tô Yến cất giọng chất vấn: “Cô không bằng lòng? Chẳng lẽ cô cho rằng tôi không dám giết bọn họ à?
Làm người đừng nên quá tự tin, nếu không sẽ phải trả giá đắt đấy.”
Ý cười trên mặt Dương Tâm ngày càng sâu, giọng điệu cân nhắc: “Giết bọn họ, cô được lợi gì không? Tôi nghĩ là không đâu, cô Tô thật sự sẽ làm loại chuyện vô nghĩa không đem lại lợi ích gì này sao? Nếu cô làm chuyện đó thật, vậy chỉ có thể nói là tôi đã đánh giá cao cô rồi.”
Trong loa điện thoại truyền đến âm thanh nghiến răng và tiếng thở hổn hển.
Tô Yến không ngờ vào lúc quan trọng thế này mà Dương Tâm còn ngang ngược.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT