Chỉ im lặng một chốc lát, cô ta lại lên tiếng: “Thủ lĩnh nói đùa rồi, từ trước tới giờ em luôn ở trong tổng bộ, không hề ra ngoài thì sao có thù oán gì với môn chủ của Tu La Môn chứ? Bây giờ, em cũng được xem là người của anh rồi, hơn nữa em còn là con gái của thủ lĩnh tiền nhiệm. Người trong tổ chức gặp em còn gọi em là công chúa điện hạ. Từ nhỏ tới lớn em đều ở trong Ám Long. Đó là nhà của em.”
“Bây giờ, Tu La Môn trắng trợn xâm phạm địa bàn của Ám Long, uy hiếp căn nhà mà em đã sống nhiều năm. Em có địch ý với môn chủ Tu La Môn cũng là chuyện bình thường, không phải sao?”
Lục Gia Bách từ từ thu hồi tầm mắt, trong mắt hiện lên sự tính toán. Anh nhẹ nhàng nói: “Bố cô chắc sẽ để lại cho cô rất nhiều thế lực, phải không? Mặc dù, cô không nói, tôi cũng không nói nhưng trong lòng hai ta đều biết rõ chuyện này có muốn lừa gạt cũng không thể lừa gạt được.”
“Nếu cô thật sự muốn san sẻ với tôi thì điều động thế lực đó đi đối phó với Dương Tâm đi. Tôi không đề nghị cô làm chuyện vượt quá chức phận, chỉ cần cô có thể giải quyết được cảnh khó khăn trước mắt thì coi như đã lập được công đầu. Cô muốn cái gì tôi cũng sẽ cho cô.”
Đây coi như anh ném cho cô ta một cành ô liu, từng bước một dẫn dụ người phụ nữ này ra tay. Chỉ khi Tô Yến ra tay thì Lục Gia Bách mới có thể hốt gọn một mẻ tất cả thế lực của cô ta, dọn sạch mọi chướng ngại, chỉnh đốn lại toàn bộ Ám Long. Anh muốn diệt trừ toàn bộ những người không nghe lời kia.
Từ nay về sau, Lục Gia Bách sẽ là người duy nhất có quyền đưa ra quyết định trong Ám Long này. Bây giờ, chướng ngại lớn nhất của anh chính là thế lực và bộ hạ cũ của thủ lĩnh tiền nhiệm. Anh muốn diệt trừ hết những người này thì nhất định phải ra tay từ người phụ nữ này và đại trưởng lão.
Chỉ khi hai người này rơi xuống đài, tất cả thế lực mà thủ lĩnh tiền nhiệm để lại mới sụp đổ. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao anh luôn mặc kệ Tô Yến nhảy tới nhảy lui trước mặt mình. Chỉ khi thần kinh của họ tê liệt, buông lỏng cảnh giác mới khiến bọn họ lộ ra diện mạo xấu xa của bản thân.
Rõ ràng Tô Yến không phát hiện ra rằng Lục Gia Bách bẫy mình, nghe anh nói như vậy, trên mặt cô ta lộ rõ vẻ vui mừng. Người đàn ông này lại ủng hộ Tô Yến dùng thế lực mà bố mình để lại để đi đối phó với Dương Tâm. Không ngờ anh lại cổ vũ cô ta.
Thế thì Tô Yến cần gì phải lo lắng, do dự nữa? Cứ thẳng tay đi làm là được. Dù sao bây giờ, toàn bộ thế lực mà bố cô ta để lại đã tới Đế Đô rồi. Chỉ cần Tô Yến hạ lệnh là họ sẽ ra tay với Dương Tâm. Cô ta không tin người phụ nữ kia có thể ngăn cản được sát thủ đông như vậy.
“Thủ… Thủ lĩnh, em thật sự có thể dùng thế lực mà bố để lại để ám sát Dương Tâm, góp sức giúp anh sao?”
Lục Gia Bách khẽ nhếch môi cười, nhíu mày nói: “Đây là cô đang san sẻ với tôi. Sao tôi lại không đồng ý chứ? Trước kia tôi đã hạ lệnh truy sát toàn cầu. Chuyện giết môn chủ của Tu La Môn là chuyện tôi buộc phải làm, cũng nghiêm túc muốn làm. Nếu cô có thể giúp tôi góp sức thì đúng là không còn gì hơn.”
“Nếu cô thật sự có thể giúp tôi giải quyết tình cảnh khó khăn trước mặt, thế thì cô đã lập công lớn rồi. Đợi về tổng bộ, cô muốn gì tôi cũng sẽ cho cô, không ai có thể ngăn cản được.”
Tô Yến nắm chặt tay lại, bị vui sướng làm đầu óc choáng váng.
Đây là anh hứa hẹn cho bản thân vị trí bà chủ ư?
“Thủ… Thủ lĩnh, em không muốn làm công chúa điện hạ của Ám Long nữa. Em muốn làm nữ chủ nhân của Ám Long. Anh, thật sự có thể cho em sao?”
Lục Gia Bách cười cười, anh thoải mái nói: “Chẳng phải lúc trước cô sắp cưới, tôi đã giúp cô hủy đám cưới sao? Chẳng lẽ trong lòng cô không rõ quyết định của tôi sao? Tôi không muốn cô gả cho người khác, đương nhiên là muốn mãi mãi giữ cô ở lại Ám Long rồi. Ở lại Ám Long, ngoài thân phận công chúa ra cũng chỉ có thân phận nữ chủ nhân thôi. Tự tin lên. Thứ tôi muốn đưa cho cô chính là thứ mà trong lòng cô đang nghĩ.”
Tô Yến vui mừng tới mức muốn nhảy cẫng lên. Không ngờ người đàn ông này lại chính miệng hứa hẹn cho cô ta làm nữ chủ nhân.
Thế thì mình còn lo lắng cái gì nữa? Điều quan trọng trước mắt là giết chết Dương Tâm, diệt trừ hậu hoạn.
Người phụ nữ kia cũng chẳng phải người lương thiện, cô tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ. Dù bây giờ, Lục Gia Bách đã mất trí nhớ, nhưng với kiến thức y học của người phụ nữ kia thì việc phục hồi ký ức cho anh là chuyện dễ dàng. Vì thế cô ta không thể để Dương Tâm có bất cứ cơ hội nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT