Mắt Cố Ngọc Hiểu đỏ bừng, long lanh ánh nước.

Cô ta trợn to hai mắt độc ác nhìn chằm chằm anh ta, nức nở nói: “Vì sao? Đây là máu mủ ruột thịt của anh cơ mà. Nếu anh nghi ngờ nó không phải con anh, chúng ta có thể đi trích nước ối, rồi sau đó làm giám định ADN.”

Tuy rằng mẹ vẫn luôn miệng dặn dò cô ta, không thể đề nghị làm giám định ADN vì lo sẽ làm tổn thương thai nhi trong bụng.

Nhưng bây giờ cô ta gấp gáp muốn chứng thực với Thẩm Thành, chứng minh đứa bé trong bụng cô ta là con của anh ta.

Tuy rằng đứa bé này đến đây không quang minh chính đại.

Nhưng dù sao đây cũng là đứa bé được kết tinh từ t*ng trùng của anh và trứng của cô ta trong ống nghiệm, rồi sau đó mới được cấy vào trong cơ thể cô ta.

Nói đi nói lại, đây là con của Thẩm Thành, anh ta không thể phủ nhận.

Thẩm Thành cười lạnh.

Anh ta biết thứ đàn bà này bị lừa chẳng hay biết gì, còn không biết thứ nghiệp chướng cô ta mang trong bụng là cái gì nữa, bà mẹ của cô ta giấu cô ta kín đáo lắm.

Nhưng thế thì sao?

Kể từ khi cô ta mạo danh, cấy ghép phôi thai để mang thai con của anh ta, cô ta đã không đáng để tha thứ nữa rồi.

“Năng lực nghe hiểu của cô có vấn đề đấy à? Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, điều quan trọng không phải là nó có phải con tôi hay không, mà là tôi có muốn nhận nó hay không. Thực tế chứng minh tôi đã không muốn nhận nó, càng không muốn nuôi dưỡng nó, vậy nên tôi mới sai quản gia nghĩ mọi cách để làm cô sảy cái thai này. Thái độ của tôi đã rõ ràng như thế rồi, con ruột hay không phải con ruột còn liên quan gì nữa? Nếu tôi sẵn lòng chấp nhận đứa bé này, cho dù nó không phải con ruột của tôi, tôi vẫn có thể chấp nhận như thường. Nhưng giờ tôi không muốn nhận, dù nó là con ruột của tôi thì đã sao, tôi vẫn quyết không thừa nhận.”

‘Lách tách lách tách’ Nước mắt trong hốc mắt Cố Ngọc Hiểu bỗng chốc dâng trào.

Cô ta đã làm đến mức này rồi, người đàn ông này còn chưa vừa lòng ở đâu nữa?

“Anh không thừa nhận cũng vô ích, giờ con đã chậm rãi thành hình trong bụng tôi rồi. Đợi đến khi tôi sinh con ra, nó chính là con cả của anh. Hổ dữ còn không ăn thịt con, tôi cũng không tin Thẩm Thành anh còn có thể bóp chết con mình vào lúc nó chào đời. Bây giờ người bên ngoài đều biết tôi có con với anh, sắp lập gia đình với anh, cho dù chỉ được cái danh bà Thẩm có tiếng không có miếng, tôi cũng muốn cướp đoạt thân phận vợ anh, kể cả cả đời đối xử với nhau như khách cũng được.”

Thẩm Thành khẽ cười.

Nếu trong bụng cô ta thật sự là con của anh ta, hơn nữa còn bình an ra đời, có lẽ anh ta sẽ trao cho cô ta cái danh bà Thẩm, rồi sau đó cả đời đối xử với nhau như khách, à không, phải nói là đối xử với nhau như kẻ thù.

Nhưng trong bụng cô ta không phải máu mủ nhà họ Thẩm.

Lâm Vũ Loan nghe thấy Cố Ngọc Hiểu ngồi khóc trong phòng thì vội vàng lao vào.

“Thằng khốn nạn, mẹ gọi mày về là để mày an ủi Ngọc Hiểu, không phải để mày kích thích nó nữa.”

Thẩm Thành nheo mắt nhìn bà ấy, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Lâm Thanh bị đâm một dao, tim bị tổn thương nặng, có lẽ không sống nổi nữa. Mẹ là người thân duy nhất của anh ta, theo lẽ thường không phải nên đi thăm anh ta à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play