Hiện giờ có rất nhiều người nhòm ngó đứa trẻ ở trong bụng cô ta kia. Đợi đến khi xác nhận đứa trẻ trong bụng cô ta là đứa con hoang thì bọn họ sẽ xử lý cô ta thẳng tay hoặc là trục xuất cô ta ra khỏi gia tộc.
Dương Tâm không sợ bọn họ dùng hệ thống điều trị của gia tộc Hải Nhân để làm báo cáo giám định bởi vì cô có thể hack hệ thống sửa lại kết quả.
Cô chỉ sợ bọn họ ngấm ngầm hành động, bí mật mang mẫu nước ối ra bên ngoài gia tộc nhờ người khác giám định hộ thôi.
Vì dù sao thì thế giới rộng lớn như thế cho dù Dương Tâm có bản lĩnh hơn người thì cũng không thể phòng bị nổi.
Trong phòng làm việc.
Dương Tâm nói cho Thẩm Thành biết những suy đoán của mình.
Sau khi Thẩm Thành nghe xong thì im lặng một hồi lâu, sau đó anh ta mới lên tiếng: “Cứ thuận theo tự nhiên đi. Nếu như thật sự không thể giấu được nữa thì cứ kệ nó bại lộ đi. Nếu như em ấy bị đuổi ra khỏi nhà thật thì anh sẽ chịu trách nhiệm. Anh còn có thể để cho em ấy bị người bên ngoài đàm tiếu ức hiếp hay sao?”
Dương Tâm khẽ mỉm cười, cô nói: “Nghe thấy anh nói như thế này là em yên tâm hơn rồi. Còn bên Cố Ngọc Hiểu thì sao? Anh định xử lý như thế nào đây?”
Thẩm Thành nheo đôi mắt của mình lại, trong đôi mắt ẩn chứa sự lạnh lùng chết chóc, anh ta nói: “Anh đã điều tra rõ ràng rồi, đúng là cô ta đã trộm mất t*ng trùng của anh. Nhưng mà t*ng trùng kia được cất giữ bên trong kho đông lạnh quá lâu nên không thể dùng được nữa thế nhưng cô ta thụ tinh ống nghiệm lại thành công em nói xem lý do tại sao?”
Dương Tâm híp đôi mắt lại, sau khi im lặng một lúc lâu cô thử hỏi dò: “Cô ta đã dùng đồ giả để thay thế ư?”
Thẩm Thành mỉm cười giễu cợt.
Nhưng mà.
“Bà Cố muốn để cho con gái mình leo lên cành cao nhà họ Thẩm, muốn để cho con gái mình thành công trở thành bà chủ của nhà họ Thẩm đúng là không tiếc dùng bất kỳ thủ đoạn nào nhỉ. Ngay cả con gái của mình mà bà ta cũng làm như thế, tùy tiện tìm t*ng trùng của người đàn ông khác để thay thế cho vào bụng của con gái mình.”
Dương Tâm hơi ngạc nhiên: “Ý của anh là Cố Ngọc Hiểu không biết chuyện hoang đường này sao?”
“Cô ta không biết, bà Cố không nói cho cô ta biết, người phụ nữ ngu xi đó còn tự mình cho rằng cô ta đang mang trong mình giọt máu của anh nữa kìa, cô ta không biết cô ta bị mẹ mình lừa phỉnh mất.”
Dương Tâm líu lưỡi liên tục, những người này vì muốn leo lên bám lấy nhà quyền quý đúng là không tiếc sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, thật đúng là cô được mở mang đầu óc.
“Anh định vạch trần cô ta ư?”
Thẩm Thành nhìn Dương Tâm một cái rồi hờ hững nói: “Tạm thời thì chưa cần, người phụ nữ đó biết Hải Cẩn mang thai con của anh. Nếu như anh vạch trần cô ta, có thể cô ta sẽ chó cùng dứt dậu, điều này không hề có lợi cho Hải Cẩn.”
Dương Tâm suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Anh nói cũng có lý, vậy được rồi, anh tự biết chừng mực là được. Nếu như đứa con trong bụng của cô ta không phải là con của anh vậy thì anh cũng không cần hao tổn tâm trí đi tìm cách giết chết cái thai đó làm gì, cứ để cô ta giữ lại đi, đến lúc đó để cô ta tự nhận lấy báo ứng của mình.”
“Ừ.”
Trong biệt thự ngoại thành thành phố.
Thẩm Thanh Vi từ bên ngoài hùng hùng hổ hổ xông vào, cô ta đi thẳng tới trước mặt của Trần Cát Phượng rồi vội vàng hỏi: “Con nghe nói Tô Yến đã đến Hải Thành rồi. Sao mẹ vẫn chưa ra tay trừ khử cô ta chứ? Nếu như cô ta còn không chết vậy thì con lên nắm quyền kiểu gì đây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT